• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm sau khi cô đi học đi làm về cũng là lúc chú Trung đã đi công tác. Cả căn biệt thự vắng hơn, từ vệ sĩ cho đến người ở. Mỗi bữa ăn là một mình cô ngồi với 1 chiếc bàn đầy ắp đồ ăn. Cảm giác nhớ nhà dâng trào trong lòng, khiến gắp miếng thức ăn mà cô cũng chỉ trực trào khóc. Từ bao giờ mà cô lại yếu đuối như vậy chứ. Gạt nước mắt quay đi, cô buông bát cơm xuống đi ra ngoài vườn.



Rõ ràng vệ sĩ ít hơn bình thường, k biết là có chuyện gì nữa. Cứ ngồi suy nghĩ tiếng đánh nhau vang lên khiến cô giật mình.



Càng ngày tiếng đánh nhau vang lên càng to, thậm chí còn có cả tiếng hét. Cô sợ hãi định lùi bước, thế nhưng xung quanh k có vệ sĩ. Nhỡ ai đó xâm nhập vào cô chẳng phải đang rất có lỗi với chú Trung sao. Lại nhớ lại lời dặn dò của mẹ mình.



Cô lấy hết sức can đảm tiến lại gần. Tiếng đánh nhau phát ra bên ngoài, ngay sau bức tường kia. Đến khi cô tiến lại gần thì tiếng đánh nhau dứt hẳn. Cô đứng im một lúc nghe ngóng, bên ngoài k còn đánh nhau cô định quay người bước đi.



Một tiếng " bịch" nhảy xuống. Cô định hét lên thì một bóng đen đã lao đến bịt mồm cô nói:



- yên lặng, đừng làm ồn.



Cô im lặng, người đó buông tay ra ngã xuống. Cô quay lại đưa tay ôm mồm, là anh ta. Gương mặt mệt mỏi, bắn đầy máu. Cô run run lay anh ta, a ta mệt mỏi mở mắt nhìn cô.



- chờ chút, tôi chạy đi gọi người



Cô nói rồi toan chạy đi thì a ta giữ tay cô lại,



- k cần.



Cô tròn mắt nhìn a ta



- k được, để tôi kêu người



- cô mà dám gọi tôi đuổi việc hết họ



- anh....



- đưa tôi vào nhà



A ta ra lệnh cho cô, cô bặm môi tức giận, đúng là mỗi lần gặp a ta dù cô có lòng tốt đến mấy cũng bị hiểu lầm. Nuốt nỗi bực tức vào trong lòng, cô dìu a ta đứng lên rồi đi vào trong nhà.



- phòng a ở đâu?



- .....



- tôi hỏi phòng a ở đâu



- cạnh phòng cô



- a nặng thật đấy. Tôi nghĩ a nên giảm cân đi. 1 lần thế này chứ nhiều lần chắc tôi giảm thọ vì a mất



Cô vừa dìu a ta vừa lẩm bẩm, còn a ta thì khẽ cong khoé môi.



Đến phòng a ta cô thả a ta xuống giường của a ta rồi xoay người đi.



Bước được vài bước, cô dừng lại, đi vào phòng tắm, lấy khăn ra lau mặt cho a ta. Sát trùng vết thương và bôi thuốc cho a ta.



- ok, xong rồi đấy. Tôi đi đây



- nước...nước....



Vốn định quay đi thì a ta thều thào nói. Cô quay lại, môi a ta nhợt nhạt. Cô lại chạy xuống nhà lấy nước cho a ta.



- nào, uống đi



Cô đỡ a ta dậy cho a ta uống, nhưng khó cái là cứ đổ vào miệng a ta lại trào ra.



- này, này a uống đi, nước đây



Cô vỗ vỗ vào mặt a ta.



" sao nóng thế này". Cả trán a ta cũng nóng như vậy.



" sao lại sốt cao như thế này"



Cô lại vội chạy xuống dưới nhà, lấy đá bọc trong khăn rồi đắp lên trán a ta.



Thấy a ta nằm im cô đi ra đến cửa, người a ta lại run lên bần bật vì lạnh. Cô lại chạy lại lấy thêm chăn đắp cho a ta.



K chỉ một, hai lần,...cả đêm đó cô tất bật lo cho a ta, lúc thì lạnh, lúc thì nóng. Đến khi gần sáng, a ta bắt đầu nằm im, cô mới gục đầu xuống dưới giường nghỉ được một chút.



- aaaa, đau đầu quá



Đến sáng, a ta tỉnh dậy khẽ kêu. Nhìn xuống giường thấy cô đang ngủ ngon lành, a nhíu mày nhớ lại chuyện hôm qua



" chẳng lẽ hôm qua cô cả đêm lo cho anh..???"



Anh cười nhạt một tiếng, cuộc sống này còn có người tốt à. Ngoài mẹ a ra còn có người con gái tốt với anh à. Những người con gái bên ngoài đến với anh cũng chỉ toàn vì tiền, anh chưa thấy ai thật lòng đến với anh cả. Vì vậy, với bản thân anh, con gái chỉ là công cụ để a ta vui đùa, giải quyết sinh lý.



Đúng lúc cô tỉnh dậy, dụi dụi mắt



- anh tỉnh rồi à



- .....



- a còn sốt à



Cô đưa tay đặt lên trán a ta, a ta hất tay cô ra, nhìn cô lạnh lùng nói



- cô có mục đích gì???



- hả



- cô cứu tôi, lo lắng chăm sóc cho tôi có mục đích gì???



- a nghĩ tôi có mục đích gì



- muốn tiền à, muốn bao nhiêu tôi cho cô



A ta nhếch môi nhìn cô nói, cô bặm môi giơ tay tát a ta một cái. A ta đơ mặt nhìn cô,



- a nghĩ tôi là loại người gì? Tôi nghèo đấy, nhưng nghèo sạch nghèo thanh cao. Chứ k giàu có như a, một tay a đã kiếm được đồng nào???? Đúng là làm ơn mắc oán, làm phúc phải tội.



Cô nói 1 tràng rồi xoay người bỏ đi, về phòng cô nằm lên giường lăn qua lăn lại bực mình.



" chết rồi, lỡ học. Cô vội tìm điện thoại nhắn tin nhờ Trinh xin nghỉ học cho. "



Xong xuôi, cô cũng gọi điện cho quản lý chỗ làm xin nghỉ buổi hôm nay, cả đêm k ngủ khiến cô mệt mỏi. Tính nằm xuống đánh một giấc, bụng cô bỗng réo lên vì đói. Có lẽ cả đêm qua khiến cô mất nhiều calo,



Cô xuống bếp, nấu mì ăn, lại nghĩ a ta ốm như vậy, k biết người làm có biết k? Mà nhỡ a ta làm sao thì sao. Tình thương người lại dấy lên, cô lại vào bếp nấu cháo rồi mang lên phòng cho a ta.



Cô đứng ngoài một lúc k biết có nên mang vào hay k? Đánh liều gõ cửa rồi mang vào, thấy cô vào a ta nhăn mày định nói gì đó cô đã nói luôn



- tôi nấu bát cháo mang lên cho a này. A ăn đi cho mau khoẻ. Chứ a mà chết tôi cũng mang tội với chú Trung lắm



Lời cô nói khiến cơ mặt a ta giãn ra 1 hồi. Thấy a ta k phản ứng, cô bê tô cháo lại gần giường. Múc một thìa đưa lên thổi rồi bón cho a ta. A ta nhăn mày nhìn cô



- nhìn gì, tay chân a như thế. A nghĩ a tự múc được à



- ....



- há miệng ra. Hay để tôi gọi người làm lên bón cho a



Nghe cô nói a ta há miệng ăn. Kì lạ, miếng cháo vừa chạm đến đầu lưỡi, một vị lạ lạ mà ngon đến vậy. Hơn hẳn những mỹ vị khác, một tô cháo thôi mà hết một muỗng, a lại thèm muỗng nữa, cho đến khi tô cháo hết sạch. A ngại ngùng nhìn cô, cô mỉm cười thoả mãn



- ngon hả



A ta gật nhẹ đầu



- vậy từ mai đừng có thái độ với tôi. Tôi sẽ nấu cho a ăn.



Cô cười tươi đặt tô không sang một bên. Vào nhà tắm, lấy nước ấm, cho thêm chút muối biển. Cầm ra gần giường, tháo gỡ băng gạc, rửa vết thương cho a ta, mặc kệ a ta nhìn cô với ánh mắt bất ngờ.



Làm xong mọi việc cũng là gần trưa, vậy là cô cũng chẳng được nghỉ ngơi.



Cô ra ngoài vườn ngồi, trong nhà cũng bí bách, căn nhà lạnh lẽo khiến cô k muốn ở trong nhà. Cô lên phía trên ngọn đồi, đôi chân duỗi thẳng ngồi dươia gốc cây. Gió mát khiến cô lim dim mắt



Tưởng chừng có thể chợp mắt được vài phút, có gì đó ươn ướt chạm vào mặt cô khiến cô cảm thấy khó chịu. Cô khẽ nhíu mày mở mắt là một chú chó phốc.



- sao em lại ở đây



Cô cười nói, chú chó vẫy vẫy đuôi mừng, chạy quanh cô. Cô bế nó lên, vuốt vuốt lông, thấy mình đươch cưng nựng, chú chó vẫy vẫy đuôi nằm cuộn tròn trong người cô.



Ở một nơi khác, tại nước Anh,



- việc ở nhà sao rồi



- dạ, đã làm theo lời ông chủ dặn.



- báo cáo rõ đi



- cậu chủ bị thương và cô Chi đang chăm sóc cậu chủ ạ



- tốt lắm. Mọi chuyện đang đi theo đúng kế hoạch. Đừng để mọi chuyện đi lệch, thực hiện tiếp kế hoạch đi.



- vâng

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK