• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mục Nhiên (Hạ)

Biên tập: Hắc Tường VyHiệu chỉnh: Nhà gỗ 104



Dịch Thiên đứng tại chỗ hồi lâu, Liêu Phi phải gọi vài lần hắn mới định thần lại.

“Đừng cho người khác vào.” Hắn ra lệnh, rồi nhấc chân đi vào phòng.

Người nằm trên giường bệnh trợn tròn mắt nhìn xa xăm, ánh mắt trống rỗng không có tiêu cự. Bác sĩ nói cậu có khuynh hướng tự làm thương bản thân nghiêm trọng, cơ thể lại suy nhược không thể dùng thuốc, cho nên đành buộc tay trái không bị thương của cậu vào trụ giường, đề phòng cậu xả vào vết thương.

Mới vài ngày không gặp, người nọ đã gầy đến không ra hình, sắc mặt tái nhợt không một tia huyết sắc. Nếu không phải lồng ngực còn hơi phập phồng, Dịch Thiên thực không thể tin được cậu còn sống.

Dịch Thiên đứng ở đó trầm mặc nhìn Mục Nhiên, một lúc lâu mới tiến lên phía trước, cái gì cũng không nói lãnh mặt cởi băng vải cột tay cho cậu. Mục Nhiên vừa nhận thấy dây buộc lỏng ra, ngón tay hơi giật giật, sau đó lập tức vươn tay cào lên miệng vết thương bên tay phải.

Dịch Thiên bị động tác của cậu làm giật mình, nhanh chóng đè tay cậu lại đặt xuống dưới , tức giận nói, “Con mẹ nó cậu muốn làm gì?”

Mục Nhiên ngơ ngác không có phản ứng, tay bị ngăn chặn cố sức muốn thoát ra.

Dịch Thiên từ khi nhìn thấy bộ dáng cậu trầm lặng đã có một cỗ tức giận ẩn ẩn trong lòng không hiểu nổi, hiện tại càng dâng tràn lên, hắn cười lạnh nói, “Uy hiếp không còn dùng được nên giờ bắt đầu chơi trò tự mình hại mình? Cậu giả đáng thương cho ai nhìn?”

Dịch Thiên quả thực cũng không muốn nói những lời khó nghe như vậy, nhưng hắn đã sớm không khống chế được chính mình, hắn đã sớm quên cách hảo hảo nói chuyện cùng Mục Nhiên. Cơ hồ mỗi khi ở gần cậu, hắn đều tức giận mắng hay trào phúng xem thường.

Thân thể Mục Nhiên bắt đầu run nhè nhẹ, chính là tần suất cực kì nhỏ, nếu không phải Dịch Thiên đang đè nặng cánh tay cậu cơ hồ sẽ không phát hiện được. Mi mắt cậu giật giật, rốt cuộc mới ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt Dịch Thiên.

“Em…” Mục Nhiên há miệng thở dốc, thanh âm khàn đặc, “… khó… chịu…” Qua thật lâu cậu mới gian nan nói ra ba chữ.

Dịch Thiên ngây ngươi.

Lần đầu tiên sau ba năm, đây là lần đầu tiên Mục Nhiên nói với hắn như vậy.

Trước đây dù có đánh đến mức phải vào viện cậu cũng chưa từng nói, bị nhục nhã đến đỏ mặt cũng chưa từng nói, bị Lâm Hàm lén lút ác chỉnh đến đầu cũng không dậy nổi nhưng cũng chưa từng nói qua.

Đôi khi Dịch Thiên cũng tò mò, người này chẳng lẽ thật sẽ không đau? Sau đó giống như là tìm được một trò chơi thú vị, hơn nữa còn có thể gián tiếp phát tiết khó chịu trong lòng, hắn một lần lại một lần làm ra những chuyện tổn thương Mục Nhiên, cốt muốn thăm dò xem cậu có thể ẩn nhẫn đến bao giờ.

Hiện tại rốt cuộc cậu đã nói đau rồi, nhưng ngược lại Dịch Thiên một chút cũng không cảm thấy cao hứng.

Hắn cúi đầu, trầm mặc cầm tay Mục Nhiên thả lại vào trong chăn, không nghĩ muốn đối diện với ánh mắt gần như cầu xin của cậu.

Cứ ngồi như vậy thật lâu, mãi cho đến khi rời đi, tay cũng không hề rút ra.

Ngày hôm sau Dịch Thiên cho Mục Nhiên xuất viện, mang cậu về nhà.

Từ sau khi ra ở riêng hắn vẫn luôn sống một mình, trong nhà cũng không có nhiều gia nhân hầu hạ, chủ yếu là có người định kì đến dọn dẹp quét tước. Tô Văn Dương hỏi hắn có muốn tìm người đến chăm sóc Mục Nhiên hay không, vừa lúc gần đây mới giải quyết xong việc Ngô gia nên Dịch Thiên cũng định ở nhà nghỉ ngơi dài hạn, hắn vốn cũng không sợ Mục Nhiên xảy ra chuyện gì nên nghe xong liền cự tuyệt.

Hạ Húc Đông biết chuyện vốn muốn ngăn cản, sau lại nhìn sắc mặt Từ Nhiễm đành phải dùng sức đem lời nghẹn trở về. Gã cũng không có cách, chỉ có thể trước mắt kìm chân Lâm Hàm.

Ngày đầu tiên ở chung kì thật có chút xấu hổ.

Dĩ vãng hai người sống chung một chỗ đều là Mục Nhiên chủ động nói chuyện, hoặc cũng là khi thấy Dịch Thiên không kiên nhẫn nữa liền trốn vào phòng bếp nghiên cứu mấy món hắn thích ăn. Nhưng lúc này đây, Mục Nhiên chỉ ngơ ngác ngồi, không nói không rằng, giống như Mộc Đầu Nhân không lộ vẻ gì.

Mới đầu Dịch Thiên trong lòng có chút phiền toái, sau cũng chậm rãi bình yên trở lại. Hắn đã đem người trở về đây, thậm chí còn xuống nước ra giá cùng cậu, hắn không tin Mục Nhiên sẽ tiếp tục thờ ơ như vậy.

Buổi tối cơm nước xong xuôi, nhìn Mục Nhiên muốn nghỉ ngơi, Dịch Thiên đem người giữ chặt, dùng màng nilon bọc cổ tay bị thương của cậu kĩ càng, tận mắt thấy cậu an an tĩnh tĩnh cầm quần áo vào phòng tắm mới xoay người xuống lầu gọi điện thoại cho Từ Nhiễm, thương lượng ngày mai cô lại đến đây làm một ít tâm lí trị liệu cho cậu.

Qua một lúc Từ Nhiễm lắm miệng hỏi, “Mục Nhiên đang làm cái gì? Hôm nay tình huống thế nào?” Dịch Thiên gật gật đầu với dì giúp việc đang dọn bát đũa, đợi người đi ra đóng cửa lại mới thuận miệng đáp, “Cậu ấy đang tắm. Cả ngày hôm nay cũng chưa nói chuyện.”

“Tắm rửa? Anh không ở cạnh cậu ấy?” Thanh âm Từ Nhiễm hơi cao lên.

Dịch Thiên nhăn chặt mày, “Tắm rửa thì việc gì phải cần tôi ở cạnh?”

Từ Nhiễm ở đầu bên kia hít sâu một hơi, lãnh thanh nói, “Hiện tại anh lập tức đến phòng tắm, nhớ mang chìa khóa khẳng định cửa đã bị khóa rồi. Nhớ rõ gọi điện cho bác sĩ.”

Dịch Thiên nghe ngữ khí Từ Nhiễm thay đổi, xoay người lên lầu chạy tới phòng tắm. Chờ đến khi hắn chạm vào tay nắm cửa, thật sự đã khóa trái, hắn đập cửa kêu vài tiếng bên trong cũng không có ai ứng thanh, thậm chí một chút tiếng động cũng không có.

Dịch Thiên không nghĩ đi lấy chìa khóa, trực tiếp dùng chân phá cửa, không đến vài cái cánh cửa liền “Phanh” một tiếng bị đá văng, chờ đến khi hắn nhìn thấy tình cảnh bên trong liền cả kinh đến quên cả động tác: Mục Nhiên thần sắc ngơ ngác ngồi trong bồn tắm lớn, màng nilon cùng băng vải băng gạc đều bị cậu kéo ra ném xuống đất, vết thương chưa lành trên cổ tay trái ngâm trong nước đến sưng đỏ phồng rộp, nước trong bồn không nhiều lắm nhưng đã muốn nhuộm thành màu hồng nhạt.

Dịch Thiên phục hồi tinh thần, nhanh chóng tiến đến đem người từ trong nước nhấc ra, rút một chiếc khăn mặt trên tường gắt gao buộc lại vết thương. Chờ hắn liên lạc bác sĩ xong, một tay cúp điện thoại, tay còn lại giơ lên cho Mục Nhiên một cái bạt tai.

Một cái bạt tai này khí lực cực lớn, đầu Mục Nhiên nháy mắt lệch đi, trên má cũng xuất hiện vết tay hồng hồng. Cậu không bị mất máu quá nghiêm trọng, sau khi hắn phát hiện ra cũng trầm mặc không nói lời nào, một chút phản ứng đều không có. Dịch Thiên nhìn cậu giống như mọi việc không liên quan đến mình, hít sâu vài hơi chấn áp khí nóng, khống chế chính mình không vươn tay bóp chết cậu.

Lão Hà là bác sĩ riêng của Dịch gia, nhận được điện thoại của Dịch Thiên xong liền dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới. Thấy Mục Nhiên như vậy cũng không hỏi nhiều, cúi đầu bắt tay vào xử lí vết thương. Dịch Thiên ở bên cạnh nhìn cổ tay bị Mục Nhiên dùng thủy tinh cắt đến huyết nhục mơ hồ, bị nước vào quả thực không thể nhìn nổi, trong lòng đều co rút.

Ngược lại người đang bị băng bó nằm trên giường mày cũng không nhăn một cái, rên cũng chưa rên một tiếng, giống như không hề… có cảm giác đau đớn. Ngay cả lão Hà đôi khi cũng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cậu vài cái, cắt cổ tay thành như vậy còn không hé răng vẫn là người đầu tiên lão nhìn thấy.

Chờ lão Hà xử lí xong mọi thứ, Dịch Thiên ở sau lưng thấp giọng nói, “Bác Hà, việc này làm phiền bác giúp tôi giữ bí mật.” Lão Hà là người của Dịch gia, Dịch gia có ai lớn nhỏ ốm đau gì đều tìm đến lão, mẹ hắn lại đặc biệt thích lôi kéo người khác hỏi tình huống của hắn, nếu không cẩn thận nói ra, Mục Nhiên là tuyệt đối không ngốc nổi nữa.

“Tôi hiểu rồi.” Lão Hà hướng hắn gật gật đầu, lão có thể ở Dịch gia lâu như vậy, đương nhiên biết cái gì nên, còn cái gì không nên nói.

“Cảm ơn bác.”

Lão Hà do dự một chút, cuối cùng vẫn nhiều lời nói, “Cậu nên tìm người khác đến kiểm tra người này, xem ra tinh thần đã có phần không ổn.”

Nhìn Dịch Thiên gật đầu xong, lúc này mới thu dọn rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Dịch Thiên vẫn như cũ trầm mặc, đúng lúc đang muốn mở miệng điện thoại lại vang lên, người gọi đến là Từ Nhiễm.

Từ Nhiễm nghe hắn thuật lại mọi chuyện, cười lạnh, “Anh để một người vừa mới tự sát, có khuynh hướng làm đau bản thân một mình ngốc ở trong phòng tắm tắm rửa? Khác nào ném cho một con dao rồi để mặc cậu ấy lấy máu chơi đùa? Anh thật là không có tâm nhãn hay là cố ý?”

Dịch Thiên tùy ý cô châm chọc, không sinh khí cũng không trả lời.

Hắn quả thật không nghĩ tới, Mục Nhiên ở bên cạnh hắn cũng dám tự sát. Nói thật cho dù sau khi hắn về nước nghe thấy những hành vi của cậu, cùng với cả kết luận chuẩn bệnh của Từ Nhiễm cũng không quá tin tưởng, thậm chí còn cảm thấy hết thảy đều là thủ đoạn Mục Nhiên bày ra để thu hút lực chú ý của hắn mà thôi.

Hắn đem người mang về, kì thật muốn mang theo chút ý tứ phóng túng. Hắn chờ nhìn Mục Nhiên hai ba ngày sẽ khôi phục, sau đó lại quấn lấy hắn, một lần nữa phô bày ra bộ dạng yêu đến chết đi sống lại kia. Phần sau vạch trần màn kịch của đối phương, còn việc đem người đuổi ra ngoài hay vẫn giữ lại chấp nhận dùng, hắn cũng chưa nghĩ tới.

Hắn suy nghĩ nhiều như vậy, duy độc chưa từng nghĩ qua, người nọ thật sự không muốn sống sao?

“Buổi tối ngủ nhớ để ý cậu ấy, tôi không xác định cậu ấy có thể tái phát hoặc lại muốn tự sát hay không. Người này hiện tại như bom hẹn giờ đặt bên người, tốt nhất đừng coi cậu ấy như mấy tiểu bạch thỏ anh nuôi ở nhà mà chơi đùa.” Từ Nhiễm nói nửa ngày không nghe thấy Dịch Thiên trả lời cũng không giận, chỉ nghiêm túc hướng dẫn từng chút một.

Dịch Thiên đáp ứng cúp điện thoại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK