Do không quen nơi ở mới nên Mục Cận tỉnh dậy từ rất sớm. Bé từ từ mơ màng mở mắt, nhìn trái nhìn phải không thấy Mục Nhiên, giật mình ngồi trên giường, mờ mịt nhìn bốn phía không biết phải làm gì.
“Ba~” Mục Cận nhỏ giọng hô, thấy không ai đáp bé lại đề cao âm lượng hô một tiếng nữa. Vẫn không có người đáp lại. Mục Cận có chút kích động trèo xuống giường, dép lê cũng không đi mà vội vã chạy đến cửa, kiễng chân mở cửa chạy ra ngoài.
Dì Trương để tiện chiếu cố vấn đề ăn uống hằng ngày của Mục Nhiên và Mục Cận nên ngủ ở khách phòng dưới lầu. Bà ấy vừa mới thức dậy, đang chuẩn bị xuống bếp làm bữa sáng chợt nghe thấy trên lầu có tiếng chân chạy, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Mục Cận chân trần đi lung tung. Dì Trương vội vàng lên lầu ôm bé lại, hạ giọng nói, “Tiểu thư làm sao vậy?”
Mục Cận gấp rút hỏi, “Ba đâu?” Gương mặt nhỏ nhắn muốn khóc nhưng lại không dám khóc thành tiếng.
Dì Trương đang muốn trấn an bé, chợt nghe cánh cửa bên phải “Lạch cạch” một tiếng, Dịch Thiên đẩy cửa đi ra, bà ấy vội vàng cúi đầu hô “Dịch tiên sinh.”
Dịch Thiên gật đầu đáp lại, đỡ lấy Mục Cận từ tay bà ấy, phân phó, “Dì đi nấu cơm đi.” Chờ bà ấy xuống lầu xong hắn mới cúi đầu nói nhỏ với Mục Cận thoạt nhìn có chút sợ hãi, “Ba ba cháu đang ngủ.” Nói xong đi vào phòng, để Mục Cận nhìn thấy Mục Nhiên đang ngủ say trên giường.
Mục Cận sợ nhất chính là Mục Nhiên không cần bé, lúc này được nhìn thấy cậu rồi nên cũng không sợ hãi nữa. Bé sợ làm cậu thức giấc, không gây tiếng động mà hướng Dịch Thiên gật đầu.
Dịch Thiên thản nhiên cười, ôm Mục Cận đi ra ngoài, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại. Hắn bế Mục Cận về phòng của bé, thả bé con lên giường, duỗi tay xoa xoa hai chân có chút lạnh, thấp giọng hỏi, “Sao lại không đi tất?”
Dịch Thiên không giống Tô Văn Dương, hắn sẽ không dỗ dành đứa nhỏ mà rất nghiêm khắc hỏi, trong lòng Mục Cận có hơi sợ hắn, nhất thời không dám nói lời nào.
Dịch Thiên lấy một đôi tất trong tủ cạnh đầu giường, quỳ thấp xuống vừa đi tất vào cho bé, vừa không nhanh không chậm nói, “Đi chân trần sẽ bị ốm, nếu ốm ba cháu sẽ rất lo lắng.”
Mục Cận cúi đầu, lí nhí nói xin lỗi.
Nét mặt Dịch Thiên trở nên nhu hòa, hắn lấy áo khoác mặc vào cho bé, lúc này mới dẫn bé đi rửa mặt đánh răng.
Mục Nhiên tỉnh dậy cũng không muộn lắm, thực chất ngay sau khi Dịch Thiên dẫn Mục Cận ra khỏi phòng không lâu cậu đã liền tỉnh. Mở mắt ra nhìn thấy căn phòng xa lạ, cậu lặng người ngốc trong chốc lát, lúc sau mới kịp phản ứng mình đang ở nơi nào.
Bên ngoài trời đã sáng rõ, Dịch Thiên cũng không ở đây, cậu không biết hiện tại là mấy giờ. Chợt nhớ tới Mục Cận, cậu sốt ruột vội xóc chăn lên muốn xuống giường. Vô ý nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út liền ngây người, lại qua vài giây mới hồi phục tinh thần nhanh chóng đứng dậy.
Khi Mục Nhiên xuống lầu Dịch Thiên vừa mang Mục Cận ra nhà kính trồng hoa chơi. Mục Cận cầm chiếc vòi tưới nhỏ tự mình tưới cho cây, nghe thấy tiếng động quay đầu nhìn người đến là Mục Nhiên, vội vội vàng vàng thả vòi xuống chạy như sóc đến bám lấy người cậu. Dịch Thiên đi theo sau, tựa vào giá sách nhìn hai người.
Mục Nhiên cúi xuống ôm Mục Cận lên, nhẹ giọng hỏi, “Mục Cận tự mình rời giường sao?”
Bé con vươn tay ôm cổ cậu, lại xoay sang liếc Dịch Thiên một cái mới nho nhỏ đáp, “Chú nói ba đang ngủ, chú mang Mục Cận xuống đây.”
Mục Nhiên bế bé đi qua, nhìn Dịch Thiên có chút xấu hổ nói, “Sao không gọi em dậy…” Cậu bình thường đều dậy sớm, không biết tại sao hôm nay lại ngủ lâu như vậy.
Dịch Thiên vươn tay vuốt má Mục Nhiên, “Muốn để em ngủ thêm một chút.”
Kì thật cũng không phải hành động gì quá thân mật nhưng Mục Nhiên nghĩ đến Mục Cận vẫn còn ở đây, cả người trở nên xấu hổ. May thay đúng lúc đó dì giúp việc mang bữa sáng đến, mới có thể giải vây cho cậu.
Cơm nước xong, Mục Nhiên gọi điện cho Vương Cầm báo xin nghỉ việc.
Cậu biết tính tình của Vương Cầm, nếu cậu xin nghỉ lúc này đảm bảo sẽ không có nửa tháng lương trước đó. Nhưng cậu cũng không có biện pháp, hiện giờ cậu không thể trở về đó nữa.
Chờ đến khi trả phòng thuê xong, Mục Nhiên tính toán một chút tiền dư của mình, không nhịn được thở dài. Cậu muốn cho Mục Cận đi nhà trẻ, khẳng định phải cần số tiền lớn, tuy hiện tại cậu ở cùng Dịch Thiên nhưng không thể cái gì cũng để anh chi được, Mục Nhiên nghĩ nghĩ, mày không khỏi nhăn nhúm.
Ông nội Dịch Thiên ngày mai sẽ đi, hắn vừa mới đáp ứng mẹ hắn buổi tối về nhà lớn ăn cơm, cúp điện thoại xong liền nhìn thấy Mục Nhiên ngồi trên ghế sopha cau mày ngẩn người. Dịch Thiên đi qua cầm lấy tay cậu, trầm giọng hỏi, “Làm sao vậy?”
Mục Nhiên hoàn hồn, biểu tình nghiêm túc thương lượng, “Dịch Thiên, em muốn ra ngoài tìm việc.”
Dịch Thiên đầu tiên sửng sốt, sau đó mày cũng nhíu lại, “Có việc cần dùng tiền sao?”
Mục Nhiên lắc đầu, không khỏi xấu hổ nói, “Mục Cận còn phải đi nhà trẻ, việc học đều cần tiền.” Nói tới đây dừng một chút, trên mặt quẫn bách, “Em cũng không còn nhiều tiền nữa…”
“Chuyện tìm nhà trẻ cho Mục Cận anh đã chuẩn bị cả rồi, đến lúc đó sẽ có lái xe đưa bé đi.” Dịch Thiên rướn người hôn Mục Nhiên, “Điều kiện ở đó cũng rất tốt. Mỗi lớp đều có cô giáo riêng, còn có bác sĩ chuyên môn, nếu em lo lắng anh sẽ tìm thêm…”
Mục Nhiên ngơ ngác nghe Dịch Thiên nói, đến đó rốt cục nhịn không được đánh gãy lời, “Không cần không cần, không cần phiền toái như vậy.” Nhà trẻ Dịch Thiên tìm được cậu quả thực không dám hỏi học phí là bao nhiêu, nhưng nếu đã nói đó là nơi tốt cậu cũng không nguyện ý so đo với anh, tránh cho anh sinh khí.
Mục Nhiên suy nghĩ một chút, do dự mở miệng, “Em còn muốn tìm một công việc, không thể cái gì cũng tiêu tiền của anh được…” Việc trước kia ít nhiều đã tạo nên bóng ma trong lòng Mục Nhiên, dù sao mặc kệ thế nào, nhất định cậu phải có một công việc ổn định, tuyệt đối không có khả năng mỗi ngày đều ở nhà để Dịch Thiên bao dưỡng, vươn tay đòi tiền anh.
Hơn nữa vạn nhất…
Vạn nhất về sau có biến cố gì, rời khỏi Dịch Thiên cậu ít nhất cũng phải có thể tự mình nuôi nấng Mục Cận.
Dịch Thiên không hỏi gì cả, chỉ cần nhìn nét mặt cậu hắn đã biết trong lòng Mục Nhiên đang nghĩ gì.
Mục Nhiên kì thật chính là người như vậy, bề ngoài thoạt nhìn yếu đuối nhưng thực chất lại là người kiên cường nhất. Cậu chưa bao giờ nghĩ tới việc ỷ lại vào hắn, người ngoài nhìn vào đều cho rằng cậu khẳng định đã lấy được không ít tiền của hắn, nhưng trên thực tế hai người ở cùng nhau lâu như vậy, cậu thật sự chưa hề lấy một phân tiền nào của hắn. Chỉ trừ bỏ lần người mẹ câm bị bệnh đó, nhưng cuối cùng số tiền kia cũng không cần dùng đến, trả về tay hắn không thiếu một cắc nào.
Dịch Thiên biết Mục Nhiên luôn cảm thấy bất an, nhưng hắn đương nhiên không đồng ý để cậu ra ngoài tìm việc làm, nếu cậu lại tìm một công việc vừa khổ vừa mệt còn không phải tức chết hắn? Trong lòng hắn tính toán dỗ cậu nghỉ ngơi vài ngày trước, sau đó chính mình an bài công tác cho cậu sau.
“Em vừa mới về, nghỉ ngơi vài ngày đã rồi nói tiếp.” Dịch Thiên mở miệng trong lòng nói mang nặng ý không để cậu cự tuyệt.
Mục Nhiên còn đang do dự, hắn liền trực tiếp đè người xuống hôn.
Dì giúp việc đã đi ra ngoài, Mục Cận ở trên phòng, trong phòng khách một người cũng không có.
Động tác Dịch Thiên ngày càng quá phận, nụ hôn đã dần trượt xuống xương quai xanh Mục Nhiên, vạt áo cũng bị kéo ra. Mục Nhiên vươn tay đẩy anh, hít thở không thông trằn trọc gọi tên anh.
Dịch Thiên ngẩng đầu lên, hôn nhẹ vành tai cậu, nhỏ giọng khàn khàn, “Mục Nhiên, đừng để anh chờ lâu!” Hiện tại hắn không làm gì cậu, gần nhất vì lo lắng thể trạng cậu không tốt, thứ hai, hắn cũng biết những việc làm của hắn trước đây đã tạo nên rào cản tâm lý trong cậu. Tuy rằng Dịch Thiên tự chủ vất vả nhưng hắn sẽ không ép buộc cậu, ít nhất hắn cũng muốn được Mục Nhiên gật đầu đáp ứng.
Mục Nhiên nhìn thấu nhẫn nại trong mắt anh, cũng hiểu được ý tứ trong lời nói, buông ánh mắt nhẹ nhàng gật đầu.
Buổi tối Dịch Thiên về nhà lớn bồi lão gia tử ăn cơm, Từ Nhiễm ngược lại đến đây làm khách. Từ Nhiễm vừa vào tới cửa liền chú ý đến nhẫn trên tay Mục Nhiên, cô chớp mắt vài cái, sau đó vồ đến nắm lấy tay Mục Nhiên, chậc chậc hai tiếng, “Đây là đồ đặt làm riêng à nha~”
Mục Nhiên không hiểu lắm, chỉ có thể lắc lắc đầu.
Từ Nhiễm híp mất, “Cứ như vậy bị bắt cóc rồi? Có sính lễ gì hay không?”
Mục Nhiên cười nhạt, thanh âm có chút bất đắc dĩ, “Chị…”
Từ Nhiễm thở dài, “Được rồi được rồi, không đùa cậu nữa.” Nói xong liền xoay người chơi với Mục Cận.
Lúc ăn cơm Từ Nhiễm nghe Mục Nhiên nói cậu muốn tìm công việc, buông đũa nghiêm túc hỏi, “Mục Nhiên, cậu còn nhớ Cố Viêm không?”
Mục Nhiên suy nghĩ một lúc, nhớ tới lần ấy cùng Từ Nhiễm đi chơi, là người đã dạy cậu đánh bài thì phải.
“Cố Viêm gần đây mới mở một cửa hàng cơm gia truyền, đang tuyển đầu bếp, cậu có muốn đi thử không?” Mục Nhiên đối với ẩm thực rất có thiên phú, nếu phải để cậu tìm một công ty mới, làm một công việc xa lạ, một lần nữa thích ứng với những mối quan hệ xa lạ còn không bằng để cậu làm việc cậu am hiểu nhất thì hơn.
Mục Nhiên vội vàng từ chối, “Em đều là tự mình học, không có bằng cấp gì, sao có thể đến nơi yêu cầu cao như thế được.”
“Đó chỉ là một quán cơm bình thường, chủ yếu làm chút đồ ăn gia đình bình thường, hơn nữa mỗi ngày đều ấn định số khách trên một phòng riêng, cũng không quá mệt mỏi…” Từ Nhiễm càng nghĩ càng cảm thấy thích hợp, lập tức lấy di động ra gọi cho Cố Viêm.