• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Có lẽ điện hạ không nhớ rõ, hai năm trước, người đã từng cứu đệ đệ của ta.”

Khương Hằng nói khiến cho Lục Quý Trì có chút kinh ngạc: “Đệ đệ của ngươi?”

“Vâng, ta có một đệ đệ, gọi là Khương Từ. Từ nhỏ đệ ấy đã mắc bệnh tim bẩm sinh, thân thể suy yếu. Có một lần tham gia cung yến bị người khác trêu chọc suýt nữa thì phát bệnh, là điện hạ trùng hợp đi ngang qua giúp hắn.”

Tuy hắn ra tay bởi vì người trêu chọc đệ đệ nàng có thù oán với hắn. Nhưng với Khương Hằng mà nói, ân này không thể không nhớ. Cho nên tối ấy thấy hắn tình cảnh chật vật, khó bảo toàn trong sạch, nàng mới có thể hiếm khi mà xen vào chuyện của người khác, lệnh cho Nguyệt Viên ra tay đánh bất tỉnh Mạnh Uyển Nghiên. Còn sau đó, với bộ dạng vừa nhìn đã biết là bị người khác của hắn, nàng không muốn bị người khác trông thấy gây phiền toái, lại sợ sau khi mình rời đi, dược tính chưa được giải khiến hắn làm chuyện hồ đồ, nên dứt khoát đạp hắn xuống nước.

“Có nghĩa là không phải vì ngươi tức giận nên mới……” Lục Quý Trì kinh ngạc, đối diện với đôi mắt lúng liếng vui vẻ của Khương Hằng, lập tức hơi ngượng ngùng mà ho nhẹ một tiếng, “Cám ơn, về sau nếu có chuyện gì cần giúp đỡ, cứ nói với ta.”

Đối với thân phận của hắn mà nói, đây là một lời hứa hẹn không nhỏ. Khương Hằng nhướng mày, thấy thái độ của hắn nghiêm túc, không hề giống đang nói đùa, lập tức tiếp thu thiện ý: “Ta nhớ kỹ.”

Đồ tốt đưa đến tận cửa, kẻ ngốc mới không cần!

“Vậy hôm nay nói đến đây thôi, ta phái người tiễn ngươi về……” Còn chưa nói xong đã phát hiện chén dĩa trên bàn đã trống trơn từ lúc nào, Lục Quý Trì ngẩn ngơ, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thiếu nữ đang dùng khăn lau miệng ở trước mặt.

“Đa tạ điện hạ chiêu đãi, hương vị đồ ăn ở đây quả thật rất ngon.” Khương Hằng cười híp mắt cất khăn, “Có điều phân lượng hơi ít.”

Lục Quý Trì từ đầu tới cuối chưa ăn được bao nhiêu: “……”

Nhiều đồ ăn như vậy, một mình nàng ăn hết toàn bộ còn chê ít?!

***

Lục Quý Trì lòng tràn đầy khiếp sợ đưa mắt nhìn Khương Hằng đã đi ra khỏi quán rượu Trường Phong, vất vả lắm mới khôi phục được tinh thần, lại nhìn chén dĩa trống không trên bàn, không khỏi sợ hãi.

Nữ tráng sĩ dạ dày lớn thật…!

“Điện hạ, thần đã trở về!”

Giọng nói to sang sảng, là Ngụy Nhất Đao, Lục Quý Trì ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy vị đại huynh đệ này cười toe toét khoe hàm răng trắng, ôm một đống đồ vật màu sắc rực rỡ không biết là cái gì lao đến.

“Điện hạ, cái áo khoác nhỏ này đẹp không? Thần mua cho Tiểu Ngọc Nhi đấy!” Ngụy Nhất Đao vừa chạy vừa vui vẻ nói, “Hôm nay trên đường náo nhiệt, rất nhiều quán nhỏ bày bán. Đây là thần mua được trong tay một bà lão, sạp hàng của bà ta mua bán tranh giành kịch liệt, toàn người già vây quanh. Chậc, suýt nữa là đè chết thần! Điện hạ mau nhìn xem, có phải rất đẹp hay không?”

Hoa hoè xanh đỏ tím vàng…… Hắn ta mù rồi!!

“Đúng rồi, thần còn mua cho Tiểu Ngọc Nhi một quả bóng bằng vải bông!” Ngụy Nhất Đao nói xong lại móc một vật gì đó từ trong ngực ra, Lục Quý Trì không dám tiếp tục nhìn, bụm lấy đôi mắt đau đớn quay về vương phủ.

Đây hiển nhiên là bị ghét bỏ nữa rồi, Ngụy Nhất Đao mất hứng, quay về tìm Tiểu Ngọc Nhi hiến vật quý tìm kiếm sự đồng cảm.

Sau đó bị Tiểu Ngọc Nhi gầm thét đuổi theo một đường.

Con bà ngươi chứ cái thằng người ngu xuẩn này! Loài báo cũng có tôn nghiêm của loài báo biết chưa! Thứ xấu như vậy cũng dám trùm lên người ông đây!

Ngụy Nhất Đao tủi thân cực kỳ: “Rõ ràng rất đẹp mắt mà…! Lúc ta đang mua của bà lão kia, còn có hai bà thím muốn tranh giành với ta đấy!”

Lục Quý Trì: “…….”

Đúng rồi, vậy ngươi rất cừ đấy.

Thiếu niên không thể nhịn nổi nữa mà đá tên ngốc này ra khỏi phòng.

Ngụy Nhất Đao ôm lấy “Chiến lợi phẩm”, lòng tràn đầy mất mát mà bước đi, Lục Quý Trì ỉu xìu nằm trên giường cân nhắc chính sự.

So với Chiêu Ninh Đế, cái tên đứng trong bóng tối giật dây làm hắn cảm thấy càng nguy hiểm hơn. Phải nhanh chóng bắt được tên đó mới được.

“Điện hạ, Tôn tiên sinh cầu kiến.” Đang nghĩ ngơi, bỗng nhiên có người bên ngoài bẩm báo.

Lục Quý Trì hoàn hồn, suy tư một lát rồi cho phép Tôn tiên sinh vào.

Đã lạnh nhạt với hắn vài ngày, còn lạnh nhạt thêm nữa có lẽ sẽ rút dây động rừng.

Lại nghĩ tới trước mặt là hổ sau lưng là sói, hai bên đều là địch, Lục Quý Trì lập tức thở dài, muốn sống sót thật là gian nan…!

“Tham kiến điện hạ.”

“Ừ.” Bày ra vẻ kiêu căng trước sau như một của Tấn Vương, Lục Quý Trì nghiêng đầu liếc nhìn Tôn tiên sinh: “Có việc gì?”

Đôi mắt sắc bén của Tôn tiên sinh không biến sắc mà đánh giá thiếu niên đang tựa trên thành giường, trên mặt bày ra vẻ hết sức cung kính: “Nghe nói bệ hạ muốn tứ hôn cho điện hạ, thuộc hạ đặc biệt đến nghe quyết định cuối cùng của điện hạ.”

Đối với người như hắn, hôn sự cũng là chính trị. Tôn tiên sinh quan tâm điều này, Lục Quý Trì cũng không cảm thấy bất ngờ, chẳng qua là ông ta gợi lên như vậy, khiến hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện — trong thọ yến của An Quốc công, hình như Tấn Vương cũng từng thảo luận với đám thuộc hạ về hôn sự của mình.

Tên nhóc chết bầm này còn chưa được khai thông, nhìn thấy cô nương gia phản ứng đầu tiên là không bình tĩnh muốn tránh xa, phản ứng thứ hai là đánh giá giá trị chính trị của họ, hoàn toàn không có chút ý niệm phong hoa tuyết nguyệt nào trong đầu cả. Có điều hắn cũng biết tuổi mình không còn nhỏ nữa, lại tham quan hệ thông gia mang lại lợi ích, bởi vậy tuy bản thân không có hứng thú với việc thành thân, nhưng vẫn luôn hết sức để tâm.

Hình như trong yến thọ của An Quốc công ba bốn ngày trước, hắn đã vì chuyện này mà tiện tay xem xét một chút.

Vương phi này cưới rồi là không thể đổi lại, bởi vậy Tấn Vương còn chưa nghĩ ra nên bắt đầu tấn công ai, đám mưu sĩ lại cảm thấy lựa chọn trong số những người mà họ đã tuyển ra, bất kỳ người nào cũng được, hi vọng Tấn Vương mau chóng chọn ra một, sau đó triển khai tốt kế hoạch tiếp theo.

Tấn Vương được bọn họ khích lệ, cuối cùng phủ Trấn Quốc công và phủ Định Bắc Hầu được lọt vào mắt xanh của hắn.

Hai nhà này đều có công lớn trong việc khai quốc, thừa kế tước vị, hiện nay gia chủ cũng đang nắm binh quyền một phương, trong triều vô cùng có sức nặng. Cho dù đạt được sự ủng hộ của ai trong hai bọn họ, thì Tấn Vương đều có được một nguồn trợ lực cực kỳ lớn. Có điều Tôn tiên sinh lại cảm thấy chọn hai nhà đó quá mức lộ ra dã tâm đoạt ngôi, lo lắng sẽ khiến cho Chiêu Ninh Đế kiêng kị và chèn ép, đề nghị hắn ra tay với bên quan văn.

Tấn Vương cảm thấy ông ta nói cũng rất có đạo lý, nên bảo muốn suy xét lại, chẳng qua trong lòng rốt cuộc lại thấy binh quyền quan trọng hơn nhiều.

Bởi vậy Tôn tiên sinh có chút mất hứng, cảm thấy hắn không tin tưởng mình. Tấn Vương xuống nước dỗ dành ông ta vài câu, sắc mặt ông mới hoà hoãn đôi chút.

……. Không đi dỗ dành tiểu cô nương trong veo như nước, ngược lại tìm mọi cách dung túng người đàn ông trung niên thô kệch mặt đầy nếp nhăn. Khoé miệng Lục Quý Trì co giật, có loại xúc động muốn đè Tấn Vương xuống đất tát vài cái cho tỉnh lại.

Chẳng qua từ sự kiện này có thể thấy được thái độ của Tôn tiên sinh đối với hôn sự của Tấn Vương — ông ta hi vọng Tấn Vương sớm thành thân, hơn nữa, tốt nhất là chọn một quan văn có quyền cao chức trọng làm nhạc phụ.

Từ từ, quan văn quyền cao chức trọng……

Tả tướng?

Đúng rồi, ông ta đã từng đề cử Tả tướng với Tấn Vương rất nhiều lần!

Trong lòng Lục Quý Trì khẽ động, hồi lâu sau mắt chớp lên, sắc mặt không vui mà mở miệng: “Làm gì mà thật lòng muốn tứ hôn cho ta, rõ ràng chính là đang thử dò xét ta! Nếu ta thật sự chọn một trong số những cô nương này nói muốn thành thân cưới về làm Vương phi, chỉ sợ vừa quay đầu y đã ra tay, đáng tiếc đại kế của chúng ta……”

Tinh quang trong mắt Tôn tiên sinh loé lên, thấy Lục Quý Trì phàn nàn không ngừng, hiển nhiên là đang rất phiền não, vội vàng ấm giọng nói: “Điện hạ đừng vội, thuộc hạ cho rằng chuyện này đối với chúng ta chưa hẳn là chuyện xấu.”

“Hửm?” Lục Quý Trì hơi dừng lại, ngồi dậy: “Tiên sinh có cao kiến gì?”

Trên mặt thiếu niên lại nổi lên thái độ dựa dẫm vào mình, lại nghĩ những ngày nay tuy hắn không chịu gặp mình, nhưng cũng không có hành động nào khác, Tôn tiên sinh lập tức cảm thấy buông lỏng.

Tiểu quỷ này nhìn như khôn khéo, kỳ thật rất dại dột, xem ra hắn vẫn chưa phát hiện được gì. Có điều lúc trước mình cũng có hơi đắc ý vênh váo, sau này phải chú ý một chút, để không làm hỏng đại sự của vị kia.

Nghĩ đến “vị kia”, Tôn tiên sinh cảm thấy rùng mình, thái độ lại cung kính thêm vài phần: “Tuy hành động của bệ hạ lần này có ý tứ thăm dò, thế nhưng đây cũng chỉ là hoài nghi của y, cũng không có chứng cớ. Việc điện hạ đáp ứng hôn sự, xác thực sẽ khiến nội tâm y đề phòng, nhưng cũng có sao đâu nào? Mẫu phi của người có ân với bệ hạ, bệ hạ sẽ không bởi vì chút nghi ngờ nho nhỏ này mà ra tay với người. Đầu tiên chúng ta phải nắm chặt lợi ích này trước đã, những chuyện khác sau này nghĩ cách đối phó.”

Vị Tôn tiên sinh này quả nhiên rất hiểu rõ Tấn Vương, nghe những lời này, không có câu nào không phải tâm ý của Tấn Vương.

Lục Quý Trì cười thầm trong lòng, trên mặt lại vừa vui mừng vừa chần chừ mà nói: “Đã có thánh chỉ tứ hôn này, chúng ta hoàn toàn có thể đạt được mong muốn mà không cần phí chút tâm tư nào. Đây đúng là chuyện tốt, có điều….. Ngươi có chắc chắn là hoàng huynh sẽ không vì chuyện này mà trừng trị ta?”

“Bệ hạ quý trọng thanh danh, nếu không có chứng cứ xác thực, chắc chắn sẽ tiếp tục án binh bất động.”

Ngữ khí của Tôn tiên sinh vô cùng chắc chắn, xem ra là thật sự cho rằng như vậy. Cho nên việc Chiêu Ninh Đế không còn muốn nhẫn nhịn hắn nữa, ông ta và người sau lưng ông ta không hề hay biết…….

Trong lòng Lục Quý Trì đã có tính toán, trầm ngâm một lát, lại nói: “Lời này cũng không tệ, vậy theo ý tiên sinh, bản vương nên chọn cô nương nào cho vị trí phi là thích hợp nhất?”

“Thuộc hạ cho rằng Mạnh cô nương nhà Tả tướng có thể làm Vương phi.”

“Hửm?” Ánh mắt Lục Quý Trì chớp lên, ra vẻ do dự nói: “Nàng ta cũng không tệ, có điều trong lòng ta còn có mấy người khác cũng khá ổn để lựa chọn……”

“Mạnh Nhị cô nương là thích hợp nhất, điện hạ, chọn nàng đi.”

Tuy trên mặt làm ra vẻ cung kính, nhưng hiển nhiên Tôn tiên sinh từ trong nội tâm đã chướng mắt Tấn Vương, bởi vậy cũng không có quá che dấu cảm xúc thật sự của mình.

Nhìn ánh mắt mang theo sự gấp gáp rõ ràng của ông ta, trong khoảnh khắc, Lục Quý Trì rốt cuộc cũng hiểu được — người phía sau Mạnh Uyển Nghiên, rất có thể chính là người sau lưng Tôn tiên sinh luôn khuyến khích Tấn Vương mưu phản, muốn dùng hắn làm bia đỡ đạn! Sở dĩ kẻ đó hạ dược Tấn Vương, không phải muốn mượn tay Chiêu Ninh Đế cạo chết Tấn Vương, mà bởi vì quyết định hôn sự của Tấn Vương không giống với hắn, hắn sợ Tấn Vương vượt khỏi tầm kiểm soát của hắn mà không lựa chọn phủ Tả tướng!

Xem ra kẻ đó rất xem trọng phủ Tả tướng……

“Điện hạ?” Thấy hắn cả buổi không nói lời nào, Tôn tiên sinh kêu một tiếng.

Lục Quý Trì hoàn hồn, nở nụ cười: “Vậy được, cứ nghe lời tiên sinh đi.”

Tôn tiên sinh trong lòng vui vẻ: “Vậy khi nào điện hạ định hồi đáp bệ hạ?”

“Chuyện này không vội, mấy ngày nay hoàng huynh bận rộn lo công chuyện chợ chung, sợ là không rảnh quan tâm ta. Qua mấy ngày nữa ta sẽ tìm thời gian thích hợp để nói.” Lục Quý Trì nói xong phất phất tay, “Được rồi, ngươi lui xuống trước đi. Ta phải nghỉ ngơi một lát.”

Tôn tiên sinh hài lòng cáo từ.

Ông ta vừa đi, Lục Quý Trì lập tức thu lại nụ cười, gọi Ngụy Nhất Đao lại: “Nhị cô nương nhà Tả tướng Mạnh Uyển Nghiên, đi dò la gần đây nàng ta hay qua lại với những ai, có gặp chuyện gì đặc biệt không. Mặt khác, tìm vài người đáng tin theo dõi sát sao Tôn tiên sinh, cẩn thận một chút đừng để bị phát hiện.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK