Ở dưới lầu, Lâm Sanh đã rời đi, đám người vây xem cũng giải tán, Lục Quý Trì dứt lời, gọi Ngụy Nhất Đao bên ngoài vào để tiễn Khương Hằng trở về.
Ngụy Nhất Đao đang say sưa chiến đấu với Nguyệt Viên, nghe mệnh lệnh thì cười khà khà ngừng tay, mặt chưa thỏa mãn nhìn Nguyệt Viên, nói: “Lần sau tái chiến nhé!”
Lâu lắm rồi mới có người tiếp được nhiều chiêu của anh ta như thế, phong cách đánh đấm của đối thủ lại rất hợp khẩu vị, nhất định sau này phải tìm cơ hội chiến đấu cho thỏa thuê.
Nguyệt Viên: “…”
Cha này cứ động tới đánh đấm là y hệt gã điên, mặc kệ nàng là nữ tử, cũng không quan tâm mục đích ban đầu chỉ là luận bàn võ học, ra tay cực kỳ thô bạo, nếu không phải nàng tập võ từ nhỏ, lại có thiên phú võ học, đã sớm bị anh ta đánh gục rồi.
Sấp mặt!
Tứ chi bẹp dí dưới đất, đúng kiểu chó nằm ăn phân vậy!
Nguyệt Viên xoa xoa bả vai đau nhức, lườm anh ta, thật sự muốn kêu anh ta cút đi, nhưng nghĩ tới hạnh phúc cả đời của tiểu thư nhà mình, nàng đành kiềm chế, cười giả lả đáp lời: “Bất cứ lúc nào cũng có thể phụng bồi.”
Cứ chờ đến lúc nàng moi được thông tin cần thiết từ miệng gã xem!
Cứ chờ đến lúc gã mất giá trị lợi dụng xem!
Ngụy Nhất Đao không hề biết nha đầu mập mạp, tươi cười trước mặt, đang điên cuồng đánh đấm anh ta trong lòng, sau khi bí mật hộ tống nàng và Khương Hằng về phủ Vinh quốc công thì vui vẻ trở lại phục mệnh.
Nguyệt Viên nhìn bóng lưng anh ta, hừ nhẹ một tiếng, quay đầu lại thấy ánh mắt như đang đăm chiêu suy nghĩ của Khương Hằng, nhất thời cảm thấy khó hiểu: “Nếu tiểu thư đã thích Tấn vương điện hạ, sao không trực tiếp bày tỏ tâm ý với ngài ấy? Tấn vương điện hạ quan tâm tiểu thư như vậy, hẳn cũng sẽ có ý với người. Tuy đột nhiên bày tỏ có thể dọa ngài ấy sợ, nhưng như thế còn hơn, chứ chờ đến lúc ngài ấy công khai….”
Khương Hằng hoàn hồn: “Giờ chưa phải lúc.”
“Tại sao?”
“Bởi vì…” Khương Hằng chậm rãi nở nụ cười, rồi đột ngột chuyển đề tài, “Đã mấy ngày không tiến cung thỉnh an dì rồi, ta gọi người thay xiêm y, em đi chuẩn bị xe đi.”
Nguyệt Viên: “…?”
Gương mặt cau có và dáng vẻ ngờ nghệch của nàng thật đáng yêu, Khương Hằng cười rộ lên, nhéo cái má phính của nàng rồi nói: “Hiện tại lòng huynh ấy còn điều băn khoăn, nếu biết tâm ý của ta, chỉ sợ sẽ không chấp nhận, trái lại có khi còn né tránh ta, ta không thể để chuyện này xảy ra.”
“Né…né tránh tiểu thư?” Nguyệt Viên giật mình, “Tại sao?”
Bởi vì chàng tuyệt đối sẽ không để nàng bị liệt vào danh sách đen của Chiêu Ninh đế, bất kể trong lòng chàng đối với nàng có tình yêu nam nữ hay không.
Hai mắt Khương Hằng lấp lánh ý cười, sau một lát, nàng nói: “Sau này sẽ nói cho em, bây giờ… nếu em muốn nhanh chóng biến ngài ấy thành cô gia của mình, thì đi chuẩn bị xe nhanh lên đi.”
Mắt Nguyệt Viên bỗng sáng bừng lên, lập tức co cẳng chạy: “Không thành vấn đề!”
***
Cùng lúc đó, trên con đường lớn gần phủ Thành Ý bá.
“Dám chặn xe của Tấn vương! Chúng bay thật to gan!”
Lục Quý Trì đang đỉnh đương ngồi dựa vào thành xe ngựa, chợt thấy xe hấp tấp thắng lại, thân xe rung lên, nghe tiếng thị vệ la lối bên ngoài, chàng chớp mắt, nhếch miệng cười, sau đó trưng ra vẻ khó chịu, vén rèm cửa sổ lên, nhìn ra bên ngoài hỏi: “Chuyện gì thế?”
“Bẩm điện hạ, đột nhiên có hai người lao ra từ chỗ rẽ…”
Thị vệ còn chưa nói hết lời, ánh mắt Lục Quý Trì đã chiếu lên người Lâm Sanh: “Ủa? Lâm thế tử?”
Lâm Sanh vốn đang nghe thằng nhóc ăn xin trước mặt nước mắt ngắn nước mắt dài cầu tha thứ — vừa rồi hắn đột ngột lao ra từ chỗ ngoặt, chính là vì đuổi theo tiểu tặc trộm hà bao của hắn. Nghe giọng nói của Lục Quý Trì, chàng thanh niên tướng mạo tuấn tú xoay người, phong thái nhanh nhẹn vái chào chàng, giọng ôn hòa lễ độ xin lỗi.
“Nói xin lỗi thì cũng cần phải có thành ý, thế tử chắc không định buông lời qua loa lấy lệ với bổn vương đâu nhỉ?” Vờ vịt bóp cái trán không đau tí nào của mình, thiếu niên tỏ ra kiêu căng phách lối, lườm người kia.
Biết vị chủ tử này tính tình nóng nảy, không theo lý lẽ, Lâm Sanh cũng không giận, vô cùng hòa nhã đáp lời: “Ngày khác tại hạ sẽ đến cửa tạ lỗi.”
“Đến cửa tạ lỗi, để truyền đi sẽ thành chuyện lớn mất.” Lục Quý Trì không hài lòng hừ một tiếng, ngẫm nghĩ một hồi, chàng ngồi thẳng người lên, nói, “Nghe nói Xuân Nhưỡng lâu gần đây mới ủ ra vài vò rượu ngon, mùi vị không tệ, thế này đi, anh mời bổn vương uống mấy chén, chuyện này xí xóa, được không?”
Lâm Sanh hơi bất ngờ: “Uống rượu?”
Lục Quý Trì chau mày: “Sao? Không muốn?”
“Tất nhiên không phải…” Mặc dù không biết tên Tấn vương chết tiệt này đang giở trò gì, nhưng Lâm Sanh vẫn nhanh chóng mỉm cười, “Không cẩn thận đụng phải điện hạ, ta nên tự phạt rượu bồi điện hạ mới phải, mời điện hạ.”
Đến lúc này, Lục Quý Trì mới hài lòng mỉm cười, gọi Lâm Sanh lên xe ngựa, cùng hắn tới Xuân Nhưỡng lâu.
Còn về thằng nhóc ăn mày cướp túi tiền của Lâm Sanh, hắn nghĩ thằng nhóc tuổi tác còn nhỏ, thái độ nhận sai thành khẩn, nên cũng không làm khó, chẳng qua là nghiêm túc giáo dục nó vài lời, sau đó tha cho nó đi.
Lục Quý Trì ở bên cạnh quan sát, cảm thấy ngôn hành hay phẩm đức của người này quả thật rất tốt. Chàng không khỏi cảm thấy yên tâm vui mừng thay Khương Hằng — người này đáng tin hơn gã Lạc Đình kia nhiều! Nhưng trong lòng chàng lại dấy lên một loại cảm giác khó hiểu, cảm giác này cứ ép chàng phải tiếp tục xoi mói Lâm Sanh, rốt cuộc là vì sao…
Lục Quý Trì cảm thấy có thể do bản thân lo lắng kết quả không tốt, Khương Hằng sẽ thất vọng.
Vậy chắc là giống mẹ già hay lo lắng nhỉ.
Thiếu niên âm thầm tặc lưỡi, không nghĩ nhiều, nhìn Lâm Sanh tuấn mỹ trước mặt, chàng bắt đầu nói mấy câu nhảm nhí cũ rích: “Bổn vương nghe nói tửu lượng của anh tốt lắm hả?”
Lâm Sanh đang suy nghĩ nguyên nhân đột nhiên chàng tìm mình, nghe chàng nói vậy thì cười đáp: “Điện hạ đã nhớ sai, tửu lượng của tại hạ quá thấp, người uống giỏi là đệ đệ của tại hạ, Lâm Tiêu.”
“Vậy à, nói thế nghĩa là bình thường anh không hay uống rượu?”
Lâm Sanh lắc đầu: “So với rượu thì ta thích uống trà hơn.”
“Trà à…” Lục Quý Trì thản nhiên, liếc mắt nhìn biểu cảm của hắn, “Thật kéo, bổn vương cũng thích uống trà.”
“Thật à?” Lâm Sanh cũng thản nhiên đối đáp, “Điện hạ thích uống trà gì?”
“Khẩu vị của ta thiên nhạt…”
Hai người mang theo ý dò xét đối phương cứ như thế hàn huyên vui vẻ, đặc biệt là sau khi đến Xuân Nhưỡng lâu, đề tài lại càng lúc càng rộng.
Khí thế trò chuyện sục sôi ngất trời, cuốn đến cả chuyện trời nam đất bắc.
Tửu lượng của Lục Quý Trì gọi là tạm, tửu lượng của nguyên chủ cũng không đến nỗi, vì thế đối diện với một người uống không tốt như Lâm Sanh, việc để hắn rượu vào lời ra, chàng cảm thấy dễ như trở bàn tay.
Ấy thế mà…
Đến khi bản thân bắt đầu thấy choáng váng, mà thanh niên tuấn mỹ ngồi đối diện, mặt mày vẫn bình thản ung dung như không có chuyện gì, Lục Quý Trì thầm chửi thề trong bụng.
“Không phải anh nói…nói tửu lượng của anh không tốt sao?!” Thiếu niên tức giận, bắt đầu nói năng lắp bắp hàm hồ.
Lâm Sanh khiêm tốn đáp: “So với đệ đệ A Tiêu ngàn chén không say của tại hạ, tửu lượng của tại hạ đúng là không tốt.”
Lục Quý Trì: “…Anh giỡn ta phỏng?”
“Tại hạ không dám.” Liếc mắt thấy thiếu niên đang lén lút véo đùi mình, như muốn giữ thần trí thanh tỉnh, Lâm Sanh suýt chút nữa bật cười, hắn nhịn lại, quan tâm hỏi han: “Trái lại, có vẻ như điện hạ say rồi?”
“Nực cười! Ta làm sao mà say được!” Mặc dù bề ngoài mạnh miệng nói thế, nhưng Lục Quý Trì biết thừa chàng sắp không chống đỡ nổi, đành bất chấp hết thảy, sau một thoáng ngập ngừng, chàng như thuận miệng mà hỏi, “Ầy, mà sao đến tuổi này rồi anh vẫn chưa thành thân vậy? Chẳng lẽ giống như bên ngoài đồn đại, anh có bệnh kín à, hay là không thích nữ tử à?”
Lâm Sanh không có người trong lòng, đây là điều đầu tiên Lục Quý Trì đi tra. Còn những vấn đề khác, Lâm Sanh lớn hơn chàng vài tuổi, đến tuổi này mà vẫn chưa thành hôn, trong phòng cũng không có nha hoàn thông phòng, khó tránh người ngoài lời ra tiếng vào, nhưng chỉ là phỏng đoán, nên dù lý giải theo cách nào, cũng không thể coi là thật.
Đây chính là mục đích hôm nay tên Tấn vương tới tìm hắn à.
Nhưng mà đang yên đang lành, sao tên này lại muốn biết?
Lâm Sanh hơi nghi vấn trong lòng, nhìn chàng mỉm cười, hỏi lại: “Không phải điện hạ cũng giống vậy hay sao?”
Nguyên chủ đúng là hay bị người khác hoài nghi, Lục Quý Trì có cảm giác tự bê đá đập chân mình. Chàng bặm môi lại, bất mãn vỗ bàn cái bốp: “Bổn vương hỏi trước, không cho anh cướp…”
Chữ ‘lời’ còn chưa nói ra, tay áo chàng vô tình phẩy qua vò rượu bên cạnh, vò rượu vốn đang đặt ở mép bàn, lúc này đổ thẳng vào ngực Lâm Sanh, thấm ướt cả người hắn.
“!” Đầu óc Lục Quý Trì giờ đây đã mơ hồ, thấy cảnh tượng này, bản năng của người hiện đại trong xương tủy nổi lên, chàng lắp ba lắp bắp nói ‘Xin lỗi’, rồi vội vàng móc chiếc khăn tay trong người ra lau người cho hắn.
Tấn vương vốn phách lối kiêu căng, không phải người có lễ phép, Lâm Sanh kinh ngạc nhìn Lục Quý Trì nhào tới lau bắp đùi mình, trầm ngâm trong giây lát, cả người chợt thấy bất ổn.
Dường như hắn đã hiểu vì sao đột nhiên Tấn vương tới tìm mình, vì sao mãi không thành thân, không phải vì yêu cầu của gã này quá cao, mà là…
“Điện hạ!” Bất ngờ chộp lấy bàn tay đang lau vị trí nào đó trên người mình của Lục Quý Trì, Lâm Sanh nở nụ cười cứng nhắc, “Không cần đâu, để ta tự làm.”