Mục lục
Âm Thanh Của Em Là Thế Giới Của Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lộ Miểu nghe thấy tâm tình của Châu Mân Mân không ổn cho lắm, lo cô bé xảy ra chuyện, liền dịu giọng vỗ về: "Mân Mân, đừng khóc, em ở nhà đợi chị chút nhé, bây giờ chị qua chỗ em liền được không?"

"Dạ..." Châu Mân Mân nghẹn ngào nói, "Vậy chị nhanh đến nhé... Em không gọi cho bố được..."

"Được rồi."

Tắt máy, Lộ Miểu gọi Kiều Trạch.

"Tôi muốn đến nhà Châu Tuấn một chuyến đã, anh về trước đi."

Kiều Trạch nâng cổ tay nhìn đồng hồ: "Giờ này ư?"

"Đúng thế, con bé ở nhà một mình không an toàn, tôi đến xem sao."

Ấn đường Kiều Trạch nhíu lại: "Một cô bé sáu tuổi, giờ này còn gọi cho cô?"

Lộ Miểu thấy giọng điệu anh không ổn: "Có... chuyện gì không phù hợp ư?"

"Có thể con bé nửa đêm tỉnh ngủ không thấy bố đâu, một mình ở nhà nên sợ?"

Kiều Trạch lắc đầu, tay đặt lên vai cô, đẩy cô ra khỏi cửa: "Tôi đưa cô đi."

Xe anh đã đậu ngay cửa, hai người nhanh chóng lên xe.

Từ đây đến nhà Châu Tuấn đi mất gần nửa tiếng, xe chạy nửa đường thì Tiếu Trạm gửi tin nhắn cho Kiều Trạch, Châu Tuấn đã bị bắt về quy án, hắn ta đang giao dịch ma túy với chị Nghê thì bị bắt tại trận.

Kiều Trạch đọc xong tin nhắn thì thuận tay ném điện thoại cho Lộ Miểu.

Lộ Miểu đang dựa đầu vào cửa sổ nghỉ ngơi, thấy anh ném điện thoại sang, giơ tay chụp lấy, lúc đọc tin thì không bất ngờ lắm, cũng không có cảm giác hưng phấn khi hoàn thành nhiệm vụ, Châu Tuấn bị bắt, giờ Châu Mân Mân phải làm sao?"

"Vừa nãy Đinh Lệ nói gì với cô?" Bỗng Kiều Trạch nói, "Sắc mặt cô nhìn không ổn."

"..." Lộ Miểu vô ý thức sờ mặt, "Không ổn chỗ nào?"

Kiều Trạch nhìn cô không nói.

Lộ Miểu lo anh lại định nói cô tố chất tâm lý không vững, bèn mấp máy môi, nói trước: "Tôi thật sự không sao. Chỉ là Đinh Lệ kể tôi nguyên nhân vợ Châu Tuấn chết, tôi khó tiếp nhận nổi."

Kiều Trạch: "Cô ta nói sao?"

Lộ Miểu ngây ra, nhớ lại những lời vừa nãy Đinh Lệ đã nói.

"Chị Lệ, vì sao chị Văn lại bỏ Mân Mân mà đi?"

"Chị ấy cũng đâu muốn thế, chỉ là không chịu nổi mà thôi..." Thần thái chị ta mê man, có thể là vì cơn nghiện, cũng có thể vì đắm chìm trong hồi ức, "Mấy người bọn chị lại nhà A Tuấn ăn cơm, Châu Kỳ, A Tuấn, tên trọc, còn cả chị nữa... Sau đó lại hào hứng, muốn hít, nên cùng nhau, hít rất nhiều, lúc đó sướng lắm, cứ như ở thiên đường vậy...""

"Châu Tuấn Châu Kỳ với mấy gã bạn xấu của họ đến nhà anh ấy ăn cơm, lên cơn nghiện, không khống chế được, mấy người ở nhà liền hít, hítt nữa hít mãi, sinh ra ảo giác, rồi đưa Trần Nhất Văn..." Lộ Miểu dừng lại, bỏ qua hai chữ kia, "Hôm sau tỉnh táo mới biết đã xảy ra chuyện, nhưng muộn rồi, Trần Nhất Văn chịu không nổi, nhảy lầu."

Tối đó là Đinh Lệ lên cơn trước, chị ta giật dây mọi người cùng hít, Châu Kỳ mắng chị ta, nếu không phải do chị ta, mọi người sẽ không làm thế ở nhà Châu Tuấn, cũng sẽ không gặp ảo giác mà chạm vào Trần Nhất Văn, Trần Nhất Văn cũng sẽ không chết. Đêm đó Đinh Lệ cũng bị chơi luân phiên liên tiếp, Châu Kỳ không chịu nổi, nên nửa năm qua mới hở tí lại đánh đập chị ta, giống trong phòng bao tối nay vậy, người khác mới chọc một tí, đã đánh chị ta phát tiết.

Bây giờ Lộ Miểu đã hiểu vì sao Mân Mân nói Đinh Lệ "bẩn", cùng với tình cảm bi thương nhung nhớ lại có chút bài xích khi nhìn ảnh chụp Trần Nhất Văn, hôm đó cô bé còn ở nhà, những chuyện xảy ra ngay trong nhà, có khi cô bé đã chứng kiến tất cả mọi chuyện.

Lộ Miểu nhớ đến Châu Mân Mân thì dạ dày bóp siết đau, cô bé ấy đúng là một đứa trẻ đáng thương.

Chỉ vì người bố nghiện ngập, mà phá hủy cả cuộc đời con gái.

Lúc này điện thoại vang lên, là Châu Mân Mân gọi đến.

Lộ Miểu hít mũi, bắt máy.

"Chị... Vì sao chị vẫn chưa đến?" Trong tiếng khóc nức nở yếu ớt của trẻ em, mơ hồ mang theo vẻ sốt ruột, "Chị mau đến đây đi... Lửa càng lúc càng to, em sợ lắm..."

"Lửa?" Lập tức Lộ Miểu ngồi thẳng người lên, "Mân Mân, lửa gì cơ? Bây giờ em ở đâu, phòng khách hay phòng ngủ?"

"Là lửa đó... Càng lúc càng to làm sao bây giờ... Em không ra được... Chị ơi... Chị nhanh lên đi... Em sợ quá..." Nói xong òa khóc nức nở, càng khóc càng nôn nóng, càng khóc càng sợ hãi, còn cả âm thanh đập cửa liên hồi, trong tiếng "rầm rầm" dồn dập đó, Lộ Miểu nghe thấy tiếng ngọn lửa bập bùng tí tách, cô thất kinh nắm lấy tay Kiều Trạch.

"Cháy rồi... Nhanh lên, số 601 dãy hai tiểu khu An Đông..." Giọng cô run run, bàn tay nắm lấy Kiều Trạch cũng run lên.

Kiều Trạch giẫm xuống chân phanh, tay trái nắm chặt tay cô, bàn tay kia nhanh chóng lấy điện thoại, gọi cho chữa cháy: "Số 601 dãy nhà hai tiểu khu An Đông có hỏa hoạn, một cô bé sáu tuổi bị nhốt trong đó, tình hình nghiêm trọng."

Tắt máy, rồi khởi động xe lần nữa, gần như đạp hết tốc độ, chạy nhanh đến tiểu khu An Đông.

Châu Mân Mân vẫn còn khóc ở đầu dây điện thoại, Lộ Miểu hỏi cô bé cái gì cũng không đáp, chỉ biết sợ hãi, khóc điên cuồng, đập cửa kêu, "Chị ơi, mau đến cứu em với..."

"Mân Mân... Mân Mân, nghe chị nói đã." Lộ Miểu cố điều chỉnh lại giọng bình tĩnh, "Nhà vệ sinh không có lửa đúng không, giờ em vào nhà vệ sinh trước đi, chạy nhanh lên, đóng cửa lại, làm ướt khăn mặt... Mân Mân... Mân Mân ơi?"

Trong điện thoại đã không còn âm thanh gì, chỉ có tiếng "tút tút" máy bận, gọi điện lại thì cũng không có người bắt máy, Lộ Miểu phát hoảng trong lòng, bàn tay thấm đẫm mồ hôi, cô không biết rốt cuộc Châu Mân Mân có chuyện gì, cô bé nửa đêm vô duyên vô cớ gọi cho cô thì cô hẳn phải nghĩ đến, nếu không có chuyện, sao cô bé lại đột nhiên gọi cho cô, có thể ngay trong cuộc gọi đầu tiên đã có lửa trong phòng, chỉ là cô mãi không có ý thức nguy hiểm cao, gọi điện thoại cho bố không được, liền tìm cô, rồi ngốc nghếch đợi cô đến đưa cô bé ra ngoài.

Cũng có thể là cô bé không hiểu chuyện lắm, nửa năm qua chỉ có một mình, đói bụng thì tự đi nấu cơm, khát thì tự nấu nước, trông thấy lửa, có thể cô bé cũng chỉ chậm chạp bưng chậu nước để dập lửa.

Lộ Miểu hiểu rất rõ sự trì trệ và không hiểu chuyện này của Châu Mân Mân, trời sinh không phải người thông minh mẫn cảm, nếu có bố mẹ trưởng bối chỉ dạy cho, thì cũng đâu đến nỗi đẩy mình vào thế nguy hiểm. Mà khi thiếu đi sự quan tâm của bố mẹ, sẽ trở thành người tâm tư mẫn cảm tự ti, nói một câu thôi cũng lo sẽ chọc tức người khác, chứ đừng nói đến việc đi tìm người giúp đỡ.

Cô bé cũng tìm không được người giúp mình.

Nhà Châu Tuấn có lắp bộ cửa sắt chống trộm, ban công với cửa sổ cũng lắp cửa bảo vệ, lúc Châu Tuấn ra ngoài thì đã khóa trái lại, người ngoài không thể vào được.

Phòng tắm là nơi duy nhất không lắp lưới chống trộm, chỉ có một lớp cửa chớp thủy tinh nhỏ.

Lộ Miểu để cô bé đến phòng tắm, không biết cô bé có nghe cô hay không, liệu có nghe không đây.

Cô không biết tình hình hỏa hoạn trong nhà thế nào, trong ấn tượng về hai lần duy nhất cô ghé qua, quần áo ra giường keo xịt tóc thùng giấy vất lung tung trong nhà...

-


Rất nhanh xe đã dừng lại ở tiểu khu An Đông, làn khói đen dày đặc cùng ngọn lửa hừng hực bốc cháy từ lướt sắt ban công phòng 601 dãy nhà hai, trong nhà là tiếng con nít khóc thê lương, mọi người đều cuống cuồng lảo đảo chạy ra khỏi tòa nhà, bên ngoài tiểu khu cứ một vòng lại một vòng người, bàn tán sôi nổi.

Tiếng còi xe cứu hỏa inh ỏi vang lên, từng chiếc chạy đến gần.

Kiều Trạch còn chưa kịp dừng xe hẳn, Lộ Miểu đã dùng sức mở cửa ra, nhanh chóng chạy vào dãy hai, vừa lên đến đầu hành lang thì đã bị Kiều Trạch đuổi theo túm chặt lấy cánh tay giật lại, đen mặt nói: "Cô ra vẻ anh hùng cái gì, không thấy nhân viên phòng chữa cháy đã đến rồi à, chuyện chuyên môn cứ để người có chuyên môn làm."

"Nhiều người thì nhiều thêm một tia hi vọng." Lộ Miểu cố xoay cánh tay,

"Tôi là một cảnh sát, tôi có thể cứu con bé, tôi muốn cứu con bé... Nhất định con bé ở trong phòng tắm, nó rất nghe lời tôi..."

Nói xong nước mắt chực chảy xuống, người nấc nghẹn lên, răng cắn chặt môi dưới, nhìn anh đầy cầu xin lại quật cường.

Anh chưa từng thấy cô như thế này bao giờ, chỉ vì một người không liên quan, mà lại liều lĩnh như thế, khóc cầu xin anh.

Anh nhìn cô đầy phức tạp, quay đầu cao giọng nhắc một nhân viên phòng chữa cháy đang bận rộn: "Cửa sổ phòng tắm không lắp lưới bảo vệ."

Trở tay nắm lấy tay cô, đưa cô lên tầng sáu.

Cửa phòng 601 đã bị khóa trái, làn khói dày đặc tràn ra từ khe cửa, lờ mờ có thể trông thấy ngọn cửa, nhưng không thể vào từ cửa chính được.

Chủ nhà phòng 602 bên cạnh chạy vội vàng quá, cửa không kịp khóa.

Kiều Trạch kéo Lộ Miểu vào phòng 602, cửa sổ nhà bếp phòng 602 và phòng tắm phòng 602 tạo thành một góc vuông, ở giữa chỉ cách cửa sổ lồi phòng sách phòng 201.

Trên cửa lồi phòng 601 có lưới sắt bảo vệ.

Kiều Trạch cởi áo gió trên người ra, ném cho Lộ Miểu: "Làm ướt!"

Rồi người thò ra ngoài cửa sổ, ước tính khoảng cách giữa hai cửa sổ.

Lộ Miểu nhanh chóng làm ướt áo thay anh, Kiều Trạch mặc lại lên người, đẩy cô lùi về sau mấy bước, "Đứng ở đây chớ nhúc nhích."

Thuận tay cầm lấy cán lăn bột trên chạn bát đũa, đẩy cửa sổ ra, tay với lấy cửa sổ định nhảy lên, chợt như nhớ đến chuyện gì đó, quay đầu căn dặn cô: "Không được tự ý hành động, có nghe không?"

Lộ Miểu cứ thế gật đầu: "Anh nhớ cẩn thận."

Kiều Trạch không để ý đến cô nữa, rất nhanh nhảy lên cửa sổ, rồi sau đó thành thạo đu đến cửa sổ lồi bên cạnh, trái im Lộ Miểu phút chốc như nhảy vọt ra, tay anh đã vững vàng dừng trên song sắt bảo vệ.

Cửa sổ bảo vệ cách cửa sổ phòng tắm khoảng một cánh tay, Kiều Trạch nương theo lưới bảo vệ, nhảy lên cửa sổ, một tay nắm lấy lướt bảo vệ, một tay cầm cán lăn bột, đập lên cửa sổ phòng tắm, thủy tinh rơi xuống đất theo từng cú đập, tay trái Kiều Trạch nắm lấy song cửa phòng tắm, cẩn thận chuyển trọng tâm cơ thể đến cửa sổ bên này, rồi sau đó từ ô cửa nhỏ lật người vào phòng.

Trái tim treo trên cao của Lộ Miểu lúc này mới thả xuống.

Không quá một lát sau, cửa sổ phòng tắm lại có động tĩnh, bóng dáng cao lớn của Kiều Trạch xuất hiện bên cửa sổ.

Nhân viên phòng chữa cháy đến cứu viện cũng đã buộc chặt đai bảo hộ, hạ từ trên mái nhà xuống cửa sổ.

Kiều Trạch giao Châu Mân Mân đã hôn mê cho anh ta, rồi sau đó về lại theo đường cũ, trên gương mặt tuấn tú của anh đã bị khói hun đen nham nhở, nhìn có chút nhếch nhác, cũng không kịp lau sạch, người vừa an toàn đáp xuống đất, lập tức trở tay túm lấy Lộ Miểu, dẫn cô xuống lầu.

Xe cấp cứu đã đến, Châu Mân Mân được đưa vào xe ngay.

Cảnh này vừa vặn được Châu Tuấn ngồi trong xe cảnh sát trông thấy, hắn vốn ủ rũ ngồi sau xe, tiếng còi xe bên ngoài ầm ĩ khiến hắn theo bản năng xoay đầu đưa mắt nhìn, vừa nhìn một cái đã trông thấy trong phòng 601 dãy hai khói lửa cuồn cuộn, cùng những nhân viên phòng chữa cháy bận rộn, cả người lập tức phát điên lên.

"Mân Mân! Mân Mân! Dừng xe, mau dừng xe..." Tay ra sức thoát khỏi còng tay, liều mạng đập vào cửa kính định xuống xe, "Xin các anh, để tôi xuống xe đi, con gái của tôi... con gái của tôi nó... Ở trong phòng..."

Cả người nói năng lộn xộn, run rẩy như muốn điên lên, hai mặt đỏ ngầu.

Tiếu Trạm ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, đúng lúc trông thấy Kiều Trạch và Lộ Miểu trong đám đông.

Anh ta gọi điện cho Lộ Miểu: "Sao lại thế này?"

"Phòng 601 có cháy." Lộ Miểu vừa cuống lại vừa lo, nhìn Châu Mân Mân được đưa lên xe cấp cứu, đã chẳng biết trước mắt mình là chuyện gì nữa.

"Châu Mân Mân thì sao?"

"Em không biết, bây giờ đưa đến bệnh viện cấp cứu."

"Được rồi." Tiếu Trạm cúp máy, nhìn Châu Tuấn đang nổi khùng từ trong gương chiếu hậu, "Dẫn về."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK