Cô vốn cũng là làm công việc trợ lý dưới tay Kiều Trạch, Tô Minh với Lộ Miểu lại quen nhau, anh ta có chút hảo cảm với Lộ Miểu, nên Ngô Man Man mới cho rằng, vị trí này khá là hợp với cô.
Lúc Lộ Miểu nhận được tin của Ngô Man Man thì cô đã tan làm đang trên đường về nhà, đúng lúc về đến dưới khách sạn, vừa cúp máy chuẩn bị gọi thông báo cho Kiều Trạch, không ngờ vừa ra khỏi thang máy, đã trông thấy Kiều Trạch đứng trước cửa phòng cô.
Sao anh lại ở đây? Tắt máy, cô ngạc nhiên hỏi.
Qua xem sao. Người đứng trước cửa, nhìn cô lại gần, tay anh rất tự nhiên giơ về phía cô, cầm lấy túi xách trong tay cô, Hôm nay thế nào?
Ngô Man Man để tôi làm trợ lý cho Tô Minh.
Kiều Trạch nghe thế bèn liếc nhìn cô: Tô Minh?
Lộ Miểu gật đầu: Đúng thế.
Nhớ đến chuyện anh từng dặn cô giữ liên lạc với Tô Minh, bèn thấp giọng hỏi anh: Anh ta có vấn đề gì à?
Kiều Trạch lắc đầu: Không phải.
Tay cực kì tự nhiên bấm mật khẩu phòng cô, Lộ Miểu nhìn anh đầy kì quái, không ngờ đến cả mật khẩu phòng cô anh cũng cũng biết, đang định mở miệng, đột nhiên đối diện truyền đến một tiếng Miểu Miểu?, Lộ Miểu ngẩng đầu lên theo bản năng, trông thấy Hoàng Giai Ngâm đang đi đến.
Chị Giai Ngâm? Cô ngạc nhiên cất tiếng thăm hỏi, khóe mắt thoáng thấy động tác của Kiều Trạch hơi dừng lại, anh nghiêng đầu nhìn cô một cái, vặn mở cửa, đưa lưng về phía Hoàng Giai Ngâm.
Hoàng Giai Ngâm sững sờ trước bóng dáng của Kiều Trạch.
Hôm nay anh mặc áo khoác dài màu đen không bâu, cổ áo dựng thẳng che đầu anh lại.
Kiều Trạch vặn nắm đấm rồi nhanh nhẹn vào phòng, sầm một tiếng đóng cửa lại, đóng rất mạnh, người ngoài nhìn vào như đôi vợ chồng trẻ đang cãi nhau, Lộ Miểu phối hợp lộ ra thần sắc lúng túng oan ức lại khó xử, cô giơ tay lên toan gõ cửa, rồi lại hậm hực buông xuống, không dễ chịu mấy đi về phía Hoàng Giai Ngâm ở gần đó chào hỏi: Chị Giai Ngâm...
Sao chị lại ở đây? Cô ngượng ngùng hỏi thăm, đứng trước cửa phòng, nhìn như động vật nhỏ bị bỏ rơi, cứ chốc chốc lại ngoái đầu nhìn cánh cửa, rồi bỉu môi thu ánh mắt về.
Đến thăm bạn. Hoàng Giai Ngâm đã đi đến trước cửa, thấy vẻ mặt quẫn bách của cô, lại quay đầu nhìn cánh cửa bị đóng, cười hỏi, Sao thế, cãi nhau với bạn trai à?
Lộ Miểu chần chừ gật đầu, lúng túng nói: Anh ấy... Không phải là bạn trai em.
Chỉ... Chỉ là... Một người bạn. Cô uyển chuyển nói, lại ủ rũ nhìn cô ấy, Chị Giai Ngâm, chuyện hôm nay chị gặp em ở khách sạn... Có thể... Đừng nói với bạn trai em không?
Tối đó khi cô giới thiệu Ôn Lai với Ngô Man Man và Hoàng Giai Ngâm thì đều trao đổi danh thiếp của nhau.
Hoàng Giai Ngâm trông cô xấu hổ lại lúng túng, quả thật có vẻ xấu hổ khi bị bắt gặp lúc thuê phòng, bèn cười cười: Không đâu.
Rồi nghiêng đầu nhìn cánh cửa đóng chặt: Anh chàng ban nãy là... Tổng giám đốc Kiều?
Lộ Miểu lúng túng gật đầu: Đúng thế, tai anh ấy bị thương, thính lực không được tốt, chị đừng để ý.
Hoàng Giai Ngâm nhíu mày: Thính lực không được tốt?
Lộ Miểu gật đầu: Đúng thế, mấy năm trước anh ấy ngã bệnh làm thương tổn đến tai, mãi luôn không được tốt, bị khiếm thính nhẹ.
Hoàng Giai Ngâm gật đầu như có suy nghĩ, rồi lại tỉnh bơ nhìn cửa phòng.
Lộ Miểu gõ nhẹ lên ván cửa, van nài nói: Tổng giám đốc Kiều, sau này em sẽ không bao giờ thế nữa, anh mở cửa ra đi.
Xin xỏ xong lại xấu hổ nhìn sang Hoàng Giai Ngâm, lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Kiều Trạch.
Hoàng Giai Ngâm đứng với cô một lúc, nhìn cô bi ai cầu xin người đàn ông trong phòng, nhưng cửa mãi không mở, an ủi cô mấy câu rồi đi trước.
Lúc vào thang máy, Hoàng Giai Ngâm quay đầu lại nhìn Lộ Miểu ở bên này, cô vẫn ngửa đầu, gõ cửa phòng đầy nhún nhường như trước.
Ra khỏi thang máy, Hoàng Giai Ngâm liền gọi sang Ngô Man Man: Man Man, tai của anh tổng giám đốc Kiều kia có vấn đề?
Đúng thế. Ngô Man Man ở đầu dây nói, Thính lực anh ta không được tốt lắm, nghe nói là bệnh của nhiều năm trước để lại di chứng, mãi không khỏi được.
Lại hỏi cô ấy: Sao thế?
Không có gì, vừa nãy tôi gặp Lộ Miểu với anh ta ở khách sạn.
Ngô Man Man sửng sốt, rồi sau đó cười nói: Sao cô ấy vẫn còn dây dưa với anh ta chứ?
Mấy ngày trước vẫn còn nói với tôi lúc đi làm còn được tổng giám đốc Kiều boa một nghìn, kiếm tiền vất vả, cô ấy tính về tìm tổng giám đốc Kiều, không ngờ lại làm thật.
Trông cô ấy có vẻ như hối lỗi cầu xin người khác, người đàn ông kia nhốt cô ấy ngoài cửa, cô ấy cứ cúi đầu năn nỉ mãi.
Ngô Man Man lắc đầu cười: Đúng là không có tiền đồ.
Hoàng Giai Ngâm: Cô gọi điện cho bạn trai cô ấy đi, bảo cậu ta đến đón cô ấy về.
Đưa số phòng với điện thoại cho Ngô Man Man, lúc này mới ngắt cuộc gọi.
-
Lộ Miểu chờ cho Hoàng Giai Ngâm đi được một lúc, mới nhấn mật khẩu vào phòng.
Kiều Trạch đang đứng ngoài ban công, đưa lưng về cửa, nhìn xuống dưới lầu, hai tay đút vào trong túi áo khoác, đứng một cách tùy ý lười biếng.
Lộ Miểu đi về phía anh, đứng bên cạnh anh, cùng nhìn xuống dưới.
Anh nghiêng đầu nhìn cô: Cô ấy đi rồi?
Lộ Miểu khẽ ừ: Đi rồi.
Kiều Trạch gật đầu, nhìn chằm chằm dưới lầu, không nói gì.
Lộ Miểu đứng với anh một lát, cuối cùng nhịn không được, quay đầu hỏi anh: Anh với cô ấy có quan hệ gì?
Kiều Trạch nhìn cô: Không có gì.
Lộ Miểu mấp máy môi, im lặng, đứng một lát rồi quay vào trong.
Kiều Trạch đứng ở ban công một chặp, vừa vào phòng thì thấy cô ngồi trên sô pha, nom có vẻ đang hờn dỗi.
Anh đi về phía cô, ngồi xuống sô pha đối diện cô.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, có chút u oán: Tôi vất vả phối hợp diễn kịch với anh là thế, mà lại không có quyền được biết ư?
Kiều Trạch nhìn cô một cái: Ngoại trừ biết cô ấy là Hoàng Giai Ngâm, cô biết gì về cô ấy?
Lộ Miểu lắc đầu: Không biết, tôi chỉ biết nhà cô ấy khá giả, còn những chuyện khác, dường như Ngô Man Man không có ý định tiết lộ.
Cô ấy tên Hoàng Giai Ngâm, là con gái của Hoàng Thường - chủ tịch tập đoàn Huy Trình, cũng là người thừa kế tập đoàn Huy Trình duy nhất trên pháp luật. Kiều Trạch nhìn cô, chậm rãi nói, Mà Hoàng Thường, là mục tiêu của chúng ta.
Lộ Miểu gật đầu đầy suy nghĩ: Cô ấy là bạn gái anh?
Vừa hỏi xong liền thấy Kiều Trạch quét mắt sang: Cô để ý?
Lộ Miểu lắc đầu: Không có. Nhưng tôi không muốn chết mà không rõ ràng.
Kiều Trạch nhìn cô một lúc lâu, mới dời tầm mắt đi: Tôi không có bạn gái.
Lộ Miểu: Là bạn gái cũ?
Kiều Trạch nghiêng đầu nhìn cô: Con mắt nào của cô thấy cô ấy giống bạn gái tôi?
Thì ánh mắt cô ấy nhìn anh đó. Lộ Miểu giương mắt ngập ngừng nhìn anh, Nhìn anh như gã bạc tình vậy.
Kiều Trạch: ...
Anh không muốn nói chuyện với cô nữa, quay đầu nhìn giường: Tối nay tôi phải tá túc ở đây một đêm rồi.
Lộ Miểu: ...
Cô quớ lên: Anh không thể ngủ ở nhà mình được à?
Hoàng Giai Ngâm chưa đi. Anh nói, người đứng dậy, đưa mắt nhìn phòng, Lát nữa cô cũng dọn dẹp đồ đi, mai theo tôi về, tạm thời cô không thể ở đây tiếp nữa.
Lộ Miểu ừm một tiếng, chậm chạp đứng lên, đưa mắt nhìn sô pha: Tối nay anh ngủ sô pha đi.
Kiều Trạch vẫn là câu nói kia: Trong mắt cô, tôi không phải đã vượt quá chủng tộc với giới tính rồi ư?
Ngày đó không phải anh... Đối mắt với anh, Lộ Miểu lại lúng túng nuốt lời định nói xuống, Tóm lại anh không thể ngủ trên giường được. Bằng không anh ngủ dưới sàn đi.
Kiều Trạch không đáp cô, ngồi xuống sô pha, tiện tay cầm tờ tạp chí lật giở.
Lộ Miểu thấy anh chơi xỏ mà mình lại không tránh được, tắm rửa xong liền im lặng ôm chăn sang sô pha ngủ.
Tôi tặng giường lại cho anh đó. Cô nói, người ôm chăn đứng trước sô pha, nhìn có vẻ ai oán.
Kiều Trạch ngẩng đầu nhìn cô, tầm mắt chuyển từ mặt cô sang chăn mền, rồi lại từ từ quay về mặt cô, nhíu mày: Cô ngủ sô pha?
Lộ Miểu mím môi gật đầu: Anh không chịu ngủ còn gì.
Kiều Trạch: Tôi chỉ ngủ giường.
Lộ Miểu không muốn bàn luận: Vậy thì anh đứng lên đi, tôi muốn ngủ.
Kiều Trạch nhìn cô không rời: Giường khá rộng.
Lộ Miểu không chút nghĩ ngợi: Tôi không cần.
Kiều Trạch gật đầu, đứng lên, không ép cô: Vậy hôm khác đừng lên án tôi không biết thương hoa tiếc ngọc.
Lộ Miểu không thèm đếm xỉa đến anh, im lặng trải chăn ra sô pha, nằm đưa lưng về phía anh, cả người bọc kín như bánh chưng.
Vừa mới nằm xuống thì điện thoại vang lên.
Điện thoại cô đặt trên bàn, Kiều Trạch lấy nó hộ cô, thuận tiện nhìn màn hình, trông thấy hai chữ Ôn Lai thì nhìn cô một cái.
Lộ Miểu xoay người, tay giơ về phía anh.
Kiều Trạch đưa điện thoại cho cô.
Miểu Miểu, vừa nãy Ngô Man Man có gọi cho tôi, nói gặp cô ở khách sạn, cùng với một người đàn ông... Vừa mới kết nối, Ôn Lai đã chần chừ nói, Còn nhắn cho tôi số phòng với tên khách sạn, chuyện này rốt cuộc là sao?
Lộ Miểu không ngờ Hoàng Giai Ngâm lại nói chuyện này với Ôn Lai, cô trầm ngâm một lát: Vậy anh trả lời thế nào?
Tôi nói cô không phải người như thế, cô ấy nhìn nhầm rồi, gần đây cô đi công tác rồi.
Vậy được rồi. Lộ Miểu thoáng yên tâm, Cám ơn anh. Quả đúng là tôi có ở khách sạn, cũng gặp phải Hoàng Giai Ngâm, nhưng không phải như bọn họ nghĩ.
Ôn Lai trầm mặc: Vậy thì tốt rồi.”
Dặn dò vài câu, lúc này mới cúp điện thoại.
Ôn Lai định đến đây? Kiều Trạch hỏi.
Lộ Miểu lắc đầu: Không có, Hoàng Giai Ngâm để người ta báo cho Ôn Lai. Cũng may anh ấy ứng phó được.
Kiều Trạch gật đầu, không hỏi thêm gì nữa, người ngồi xuống bên mép sô pha, Lộ Miểu nằm trên ghế xoay lưng về phía anh, nói gì cũng không chịu về giường.
Cô làm cả tối mệt mỏi, rất nhanh liền ngủ say.
Kiều Trạch không định để cô ngủ ở sô pha thật, sô pha ở khách sạn nhỏ, không so với trong nhà được, nằm ở đây khó mà trở mình.
Cô ngủ rồi, anh bèn ôm cô về giường, một khi đã ngủ cô liền mất đi phòng bị với anh, chỉ men theo nguồn nhiệt mà đến gần, thích cọc cọ vào ngực anh, tay vòng qua eo anh cọ lên trước ngực, cứ ma sát đến độ cơ thể anh căng ra, trong không gian đều là hơi thở của cô, khiến anh không nhịn được mà rũ mắt.
Tấm mắt dừng trên giương mặt say ngủ bình thản của cô liền không thể nào dời đi được, như bị mê hoặc, men theo hơi thở của cô mà hôn lên môi cô, đôi môi đã dán lên lại không thể khống chế được, tay đặt trên eo cô khẽ ôm chặt cô vào lòng, nhưng lí trí vẫn còn đó, anh nhanh chóng đẩy cô ra, đứng dậy ngủ tạm trên sô pha một đêm.
Hôm sau tỉnh lại Lộ Miểu phát hiện mình ở trên giường, còn Kiều Trạch nằm trên trên sô pha, vẫn chưa dậy, cơ thể cao to cong lại chen chúc trên sô pha chật hẹp, nhìn có chút tội nghiệp, ngay cả chăn cũng rơi một nửa trên sàn.
Lộ Miểu hơi ngại, đứng lên định nhặt chăn cho anh, người mới vừa nhẹ chân nhẹ tay đi đến bên cạnh, nhặt chăn lên toan đắp lên người anh, chợt anh trở mình giơ tay ra, tay nhanh chóng chụp cổ tay cô, gần như dùng hết sức, định vặn gãy cổ tay cô, Lộ Miểu đau đến mức kêu a lên, không ngờ anh ngủ rồi mà tính cảnh giác vẫn cao như thế.
Kiều Trạch bị tiếng hét của cô gọi tỉnh, vừa mở mắt liền bắt gặp khuôn mặt trắng bệch của cô, bèn nới lỏng tay ra.
Xin lỗi. Anh cúi đầu nói, xoa ấn đường rồi trở mình ngồi dậy.
Lộ Miểu xoa cổ tay không nói gì.
Kiều Trạch kéo tay cô qua, thấy vết đỏ trên tay cô thì nhíu mày, ngón tay vừa nhẹ nhàng xoa lên giùm cô, vừa nói: Lúc tôi ngủ không thích có người tùy tiện đến gần tôi, cơ thể sẽ theo bản năng vào trạng thái phòng bị.
Anh phòng bị cũng dữ quá đó. Lộ Miểu lẩm bẩm nói, Sau này vợ anh sẽ không bị anh đá xuống giương chứ?
Nghe thấy vậy, Kiều Trạch ngước mắt nhìn cô: Mấy hôm ở Macau, cô là tỉnh dậy từ trên sàn?
... Lộ Miểu bị chặn họng.
Kiều Trạch nhẹ nhàng xoa giúp cô, thấy vết đỏ dần biến mất, lúc này mới buông cô ra, đứng dậy rửa mặt, rồi dọn dẹp hành lý với cô, trong buổi sáng hôm đó lập tức dọn về chỗ anh.
Đã mấy ngày Lộ Bảo không được gặp Lộ Miểu, vừa trông thấy cô liền vui sướng không thôi, chạy vòng quanh cô lắc đầu vẫy đuôi, liếm lòng bàn tay cô.
Cũng đã mấy ngày Lộ Miểu không gặp nó, nên rất nhớ nó, vừa vào nhà đã ngồi xuống chơi đùa.
Kiều Trạch không để ý đến một người một chó này, xách hành lý của cô vào nhà xong thì về lại phòng mình, không đầy một lát liền cầm một bản tài liệu đi ra, đưa cho cô.
Lộ Miểu ngạc nhiên nhận lấy: Đây là gì thế?
Kiều Trạch: Bản hợp đồng mà cô muốn kí.
Lộ Miểu nhớ lại điều kiện hôm đó anh nói, cầm lấy nhìn lướt qua, quả thật là bản hợp đồng trói buộc Kiều Trạch, cái gì mà trong thời gian hợp tác sẽ không có hành vi vượt quá quan hệ hợp tác với cô.
Lộ Miểu ngẩng đầu nhìn anh: Không phải anh nói sẽ nói không chấp nhận việc lấy bất kì điều kiện gì để uy hiếp sao?”
Đây là lời hứa tôi cho cô, không phải là cô uy hiếp.
Còn không phải là do tôi nói à. Lộ Miểu cúi đầu, cầm lấy bút, nhanh chóng kí tên lên hợp đồng.
Cô không biết vì sao Kiều Trạch lại đột nhiên muốn kí tên màu mè thế, nhưng nếu anh đồng ý kí tên, thì ít nhất chứng minh rằng nhiều ít đêm hôm đó có chút ý loạn tình mê, không phải tình sinh ý động, hai bên sẽ thoải mái hơn nhiều.
Cô đưa giấy tờ đã kí cho anh.
Kiều Trạch không thèm nhìn mà đặt luôn sang một bên, người đi vào phòng bếp chuẩn bị đồ ăn sáng.
Lộ Miểu hẹn Ngô Man Man thứ hai tới sẽ đi báo danh, hôm nay là ngày cuối cô làm nhân viên, Ngô Man Man đặc biết ghé đến dùng cơm, trò chuyện với cô một hồi lâu.
Đến mười giờ rưỡi tan tầm, đột nhiên Từ Gia Thiên vội vàng đi vào, thở không ra hơi, chào hỏi Ngô Man Man xong, liền nhảy vọt đến chỗ Lộ Miểu: Chị, chị, em muốn báo án nặc dánh, Lê Quân Hạo chơi ma túy, các chị mau phái người bắt anh ta đi.
Ngô Man Man xoay người nhìn sang Lộ Miểu.
Ngay khi gặp phải Từ Gia Thiên ở Macau, Lộ Miểu đã biết sớm muộn gì cũng có ngày như thế này, trong lòng đã nghĩ đến mười vạn kiểu đối phó, thế nên khi đối mặt với Từ Gia Thiên nói năng lộn xộn, cô chỉ hơi luống cuống nhìn cô: Em làm sao thế?
“Sao hít ma túy, tiêu đề cực nóng đấy. Từ Gia Thiên thở gấp, sớm đã quên chuyện mình sợ cô, tay nắm chặt lấy cánh tay cô, Ngay tại khu biệt thự ở vịnh, tụ tập đám đông hít ma túy, chị mau bảo đồng nghiệp trước kia của chị đến đó đi.
Toàn bộ sự chú ý của Ngô Man Man rơi vào câu cuối: Trước kia em là cảnh sát?
Lộ Miểu lắc đầu: Không phải, em có thực tập ở đội cảnh sát, nhưng chưa được tuyển chính thức thì đã bị loại rồi.
Ngô Man Man: Hồi đại học em học chuyên ngành gì?
Lộ Miểu chần chừ một giây: Chuyên ngành điều cấm thuốc phiện.
Từ Gia Thiên còn đang băn khoăn chuyện nổi tiếng của mình, cô vất vả lắm nắm bắt được bằng chứ Lê Quân Hạo dùng ma túy, tính nhân cơ hội này biến mình thành người bị hại, giẫm lên vị thế của Lê Quân Hạo, nên bất chấp mọi thứ, xen vào nói: Chuyện đó thì có sao, chị vẫn còn quen bạn là cảnh sát mà nhỉ, mau để bọn họ đi đi.
Lộ Miểu lắc đầu: Chị không quen họ.
Rồi đưa điện thoại cho cô: Không phải em trực tiếp báo cảnh sát là được sao?
Báo rồi, nhưng tìm thêm người quen để cho chắc.
Rốt cuộc sự chú ý của Ngô Man Man cũng chuyển sang Từ Gia Thiên: Gia Thiên, em đang muốn làm gì thế?
Báo hít ma túy. Giọng của Từ Gia Thiên đã dần bình ổn, Em chính là muốn để Lê Quân Hạo thua.
Ngô Man Man nhíu mày: Thù cỡ nào?
Nhiều lắm. Từ Gia Thiên nói xong liền nhìn sang Lộ Miểu, giọng điệu gần như là van nài, Chị à...
Lộ Miểu bị cô ấy cầu xin mà đâm ra luống cuống: Không được đâu, thật sự chị không thể giúp được gì, cũng vì chuyện riêng mà chị bị đá ra khỏi đội cảnh sát, mọi người đều biết cả, chị đi tìm họ cũng không ai tin đâu. Nếu em đã báo cảnh sát rồi thì không sao đâu, nhất định sẽ có cảnh sát xử lý.
Ngô Man Man cũng cười vỗ về: Đúng thế, em lo lắng gì, đã báo rồi thì sẽ có cảnh sát xử lý.
Rồi nhìn điện thoại: Miểu Miểu, em cũng sắp xong việc rồi, bây giờ muộn rồi chị cũng không còn việc gì, tiện đường để chị đưa em về.
Lộ Miểu gật đầu: Được ạ.
Cô để Ngô Man Man đưa cô về nhà nghỉ mình ở mấy hôm trước.
Ngô Man Man trông thấy nhà nghỉ thấp thoáng dưới lùm cây xanh, ngạc nhiên nhìn cô: Em lại ở nơi thế này sao?
Lộ Miểu xấu hổ gật đầu: Không có tiền mà... Nếu không em cũng đâu đi làm nhân viên làm gì.
Vẫn nên đổi nơi khác tốt hơn đi, con gái ở nơi thế này không an toàn.
Ngô Man Man dặn dò, nhìn cô xuống xe vào nhà nghỉ, lúc này mới lái xe rời đi.
Từ Gia Thiên vẫn còn ngồi trên xe cô.
Cô đưa mắt nhìn nhà nghỉ từ kính chiếu hậu, hỏi Từ Gia Thiên: Trước kia chị em là cảnh sát à?
Cũng không xem là vậy. Từ Gia Thiên gãi đầu nhìn cô, Vốn chị ấy đã thực tập rồi, nhưng khả năng không được nên bị loại, mãi không tìm được công việc ổn định, anh em định sắp xếp để chị ấy đến công ty bọn em, nhưng chị ấy không chịu.
Ngô Man Man: Vì sao?
Có thể là vì bố mẹ em bỏ rơi chị ấy. Từ Gia Thiên cũng không rõ lắm, Thật ra em cũng không rõ, mấy năm nay anh em luôn muốn giúp chị ấy, nhưng đến một đồng tiền của anh em chị ấy cũng không muốn, chị xem chị ấy tình nguyện để tổng giám đốc Kiều bao nuôi chứ không chịu tiêu tiền của anh em, em thấy con người chị ấy cũng kì lạ.
Ngô Man Man nhìn gương chiếu hậu như có suy nghĩ, không nói gì, sau khi về lập tức tìm người điều tra lí lịch của Lộ Miểu.
Lộ Miểu ở nhà nghỉ một đêm, cô gửi tin nhắn cho Kiều Trạch, kể lại chuyện tình tối nay với anh.
Kiều Trạch để cô yên tâm nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, Lộ Miểu vừa tỉnh thì điện thoại đã vang lên.
Cô cầm lấy điện thoại.
Dậy rồi? Là giọng của Kiều Trạch, mới sáng ra nghe hơi khàn.
Lộ Miểu cũng chỉ mới tỉnh, ngáp: Ừm, vừa dậy.
Mở cửa đi. Kiều Trạch nói.
Lộ Miểu ngạc nhiên nhìn ra ngoài, mù mịt đứng dậy mở cửa.
Vừa mở cửa ra, đã trông thấy Kiều Trạch đứng ở đó.
Dường như anh đến đây đã được một lúc, tay phải cầm điện thoại đặt bên tai, nhìn cô, thân hình cao lớn gần như chiếm không gian trước cửa, trên người vẫn là áo khoác không bâu màu đen, trên cổ áo còn đọng mấy giọt nước mưa, bên ngoài trời đang mưa.
Lộ Miểu không ngờ là anh lại ở cửa, nhất thời có chút sững sờ.
Chào buổi sáng. Anh thấp giọng nói, thình lình tay giơ về phía cô, lướt qua tóc cô, rũ mắt nhìn cô, Tối qua ngủ không ngon à?
Đâu có. Lộ Miểu không tự nhiên nghiêng đầu né đi, kéo cửa ra, để anh đi vào, Sao mới sớm thế mà anh đã đến đây vậy?
Tối qua tôi ở bên ngoài.
Bỗng Lộ Miểu không biết nên nói gì, một lúc lâu mới lúng túng nói: Tôi không sao.
Kiều Trạch không nói gì, đẩy cô: Đi rửa mặt trước đi, rồi lát nữa đi ăn sáng.
Kiều Trạch đưa cô đến quán ăn Cha Chaan Teng* ở lân cận, Lộ Miểu vừa ngồi xuống liền lấy điện thoại ra lướt tin, không thấy tin gì về việc sao dùng ma túy, cô khó hiểu nhìn Kiều Trạch: Tối qua không có có ai đi à?
(*Quán ăn bình dân phong cách Hồng Kông, là quán trà kết hợp quán ăn.)
Bên đội trưởng Tiếu có phái người qua, nhưng biệt thự không có ai. Kiều Trạch cầm ly sữa nóng thay cô, Có hai khả năng, đám người Lê Quân Hạo đã nhận ra Từ Gia Thiên có ý đồ, hoặc để lộ thông tin, nên bọn chúng đã rút lui trước. Hoặc là, Từ Gia Thiên cố ý vạch trần cô trước mặt Ngô Man Man.
Lộ Miểu nhíu mày nghĩ, Tôi cảm thấy khả năng đầu tiên khá lớn.
Kiều Trạch không bình luận, anh không quen thân gì Từ Gia Thiên, chỉ trong đợt tiếp xúc ngắn ngủi mà nhìn, anh đơn giản chỉ không thích tác phong của cô bé này, nhìn có vẻ đơn giản ngay thẳng, nhưng lại có mấy phần tâm cơ, khác hẳn vẻ bộc trực của Lộ Miểu, Lộ Miểu toàn rễ, ngốc đến bất trị.
Ăn sang xong thì Lộ Miểu cùng Kiều Trạch về nhà, lần này Lộ Bảo không còn nhiệt tình chào đón như trước nữa, nó mải chơi gì đó ở ổ chó, thỉnh thoảng oẳng oẳng lên, nom khá vui vẻ.
Nó làm sao thế? Lộ Miểu khó hiểu hỏi Kiều Trạch.
Kiều Trạch quay đầu nhìn có một cái: Xem chừng là tìm được đồ chơi ở góc nào rồi.
Rồi không để ý đến nó nữa.
Trong lòng Lộ Miểu thấy kì quái, bèn đi sang chỗ nó.
Nó trông thấy Lộ Miểu, hưng phấn sủa gâu gâu hai tiếng với cô, lập tức đưa móng vuốt cào vật gì đó lên, lập tức quay sang Lộ Miểu như dâng lên vật quý cho cô.
Lộ Miểu kì quái nhận lấy, vừa cầm đưa mắt nhìn, lập tức mặt nóng ran, lại là thứ massage âm đ*o nó tha về, Kiều Trạch nói nó có vấn đề.
Đúng lúc Kiều Trạch ngẩng đầu lên, nhìn cô một cái.
Lộ Miểu vội vàng ném nó lại cho Lộ Miểu, vừa lúng túng vừa xấu hổ: Sao anh vẫn còn giữ thứ này thế?
... Kiều Trạch liếc cô, Cái gì gọi là tôi còn giữ thứ này?
--
Vẫn có lặp một chi tiết như chương trước, không hiểu vì sao, mà cắt đi thì có vẻ không thuận lắm nên mình giữ lại.