Minh Tiêu phía trước vẫn luôn ghé vào trên bàn, chẳng sợ sau đó bị Lương Tuấn Bằng đánh thức, cũng chỉ là hơi hơi nghiêng mặt tĩnh xem sự tình leo thang, vì thế các bạn học đang ngồi, hoặc đang muốn chạy tới ngăn cản Lương Tuấn Bằng sử dụng bạo lực, liền đột nhiên thấy từ đâu ra một đại mỹ nhân thanh xuân tươi đẹp, một chân đá thanh niên cao gần 1 mét 8 lăn lông lốc trên mặt đất.
Nếu nói vừa rồi Lý Mính Tâm đánh người, phòng học chỉ là an tĩnh, vậy bây giờ đã yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng châm rơi.
Một đám học sinh ngốc lăng mắt nhìn mỹ nhân đá xong người rồi, còn đi lên trước một chân đạp lên Lương Tuấn Bằng, cô hơi hơi cúi đầu, cười sảng như tâm thần, "Ngu như mày còn muốn làm bố ai?"
Mỹ nhân không há mồm thì thôi, đại gia còn có thể lừa chính mình vừa rồi là ảo giác, vừa mở miệng, lăng kính mỹ nhân tựa thiên tiên đánh vỡ. Vừa rồi các bạn học nam còn ôm ngực tỏ vẻ luyến ái, tức khắc mặt vô biểu tình mà tuyên bố thất tình.
Đẹp là thật sự đẹp, tàn nhẫn cũng là thật sự tàn nhẫn, xứng không nổi, cáo từ.
Phòng học lối đi đủ rộng, nhưng cũng không thể chứa hơn một người, Lương Tuấn Bằng sau khi bị đá ngã lăn xuống tới, cả người phát đau. Gã hung hăng cắn răng một cái, giãy giụa nghĩ muốn thoát khỏi cái chân kia, không nghĩ tới gót chân như cây cột đường chặt chẽ ấn gã trên mặt đất, thoát không được.
Lương Tuấn Bằng giãy giụa nửa ngày, bị Minh Tiêu tăng lực đạo dẫm một hơi suýt nữa suyễn phổi, gã giống con rùa giãy giụa trên mặt đất, lòng tràn đầy khuất nhục, không thể nhịn được nữa nổi giận mắng: "Con mẹ mày, mày là cái gì của con đ* Lý Mính Tâm kia, mày có buông ngay ra không, bằng không tao khiến cho mày trường học cũng không đến nổi."
Minh Tiêu nghe gã kiêu ngạo, cô ngẩng đầu nhìn về phía bậc thang, vẫy vẫy tay gọi Lý Mính Tâm.
Lý Mính Tâm từ cô tỷ đá người thời điểm liền vẻ mặt mông bức chinh lăng ở kia, cô nhìn gương mặt Minh Tiêu tươi cười, bỗng nhiên trong lòng nảy lên một cảm giác kì lạ, khiến đôi mắt nóng lên. Cô hít hít cái mũi chạy chậm đi đến bên cạnh chị gái, hai tay xoắn vào nhau đứng ngoan ngoãn nhìn đối phương.
Minh Tiêu không nói chuyện, nhìn quét phòng học một vòng, ở một góc phát hiện nhân vật mục tiêu, cô nhoẻn miệng cười, cao giọng nói: "Hai bé chim cút, đừng trốn, lại đây đi."
Hai người nghe thấy giọng cô thì thân thể run rẩy một chút, nhưng vẫn không nhúc nhích, Minh Tiêu vẫn cười, tiếp tục nói: "Thủ đoạn của tôi hai bé đã nếm thử, đầu óc thông suốt thì nhanh cái chân đi xuống đây."
Giọng nói kia vừa ngừng, hai người run lợi hại hơn, ước chừng cọ cọ một phút mới không tình nguyện đi đến phía trước.
Lý Mính Tâm không chút nào ngoài ý muốn nhìn hai người trước mặt, tiếp theo chính là hai bạt tai, nữ sinh lùn một chút còn tốt, chỉ là bụm mặt không nói chuyện, một nữ sinh cao hơn hung hăng mà trừng lại, nếu không phải tầm mắt Minh Tiêu quét cô ta, chỉ sợ giây tiếp theo liền đánh trả.
Thấy đương sự đã gom đủ, Minh Tiêu lại tàn nhẫn dẫm người dưới chân, lúc này mới lười nhác mà phân phó Lý Mính Tâm: "Gọi điện thoại, báo cảnh sát."
"Hả?" Lý Mính Tâm sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ chị cô đại sát tứ phương xong, ngay sau đó thế có thao tác... tuân thủ pháp luật kỷ cương như thế.
Minh Tiêu hận sắt không thành thép nhìn gương mặt em gái hờ ngốc ra, ghét bỏ nói: "Hả cái gì mà hả? Nhanh lên."
Ngày hôm qua còn tưởng rằng Lý Mính Hằng có thể tự xử lý thỏa đáng, không nghĩ tới cũng là phế vật não không nếp nhăn.
Cô cảm thán với hệ thống: "Đường sánh vai với các cường quốc năm châu thì xa, mà nhìn một đám này đi, ý thức tuân thủ pháp luật bằng không."
Lý Mính Tâm bị quát sửng sốt, nhanh chóng lấy di động ngoan ngoãn gọi điện thoại, hai nữ sinh bên cạnh luống cuống, nữ sinh lùn nhát gan, theo bản năng liền muốn cầu tình, lại bị nữ sinh cao bắt lấy tay, không biết hai người nói gì, lẩm nhẩm lầm nhầm trong chốc lát sau, lại an tĩnh lại.
Ngược lại là bị đạp phía dưới Lương Tuấn Bằng, gân cổ ồn ào, sau khi bị Minh Tiêu tàn nhẫn dẫm mấy cái cũng không tiếp tục được nữa.
Xe cảnh sát tới rất nhanh, sau khi đơn giản tìm hiểu tình huống liền đem mấy người cùng nhau tới đồn cảnh sát, đi trên đường Minh Tiêu lấy di động ấn gọi điện thoại, tiếng chuông vang lên rất nhiều lần cũng không có ai tiếp, cô cũng không vội mà kiên trì gọi, không gọi thêm mấy lần rốt cuộc có người bắt máy, bất quá nghe điện thoại không phải đương sự, mà là trợ lý, đối phương nói: "Nhị tiểu thư, Lý tổng đang họp không tiện tiếp điện thoại, cô có việc có thể..."
"Ừ, không có việc gì lớn, chỉ là hai đứa con gái của ông Lý đang phải vào đồn cảnh sát, ông Lý nếu có rảnh mời luật sư lại đây, không thì thôi. Tôi chỉ thông báo như vậy, chẳng may ngày mai ông Lý không ngừa kịp mà thấy hai con ông lên báo, thế thôi, không có việc gì tôi cúp máy trước.
Cô nói xong không đợi đối phương phản ứng, trực tiếp tắt máy, bên cạnh Lý Mính Tâm nghe được mấy lời này, trái tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, sắc mặt trắng bệch mà nắm lấy tay Minh Tiêu hỏi: "Chị, sao chị lại gọi cho ba, ba... ba sẽ tức giận."
Ba các cô coi trọng nhất chính là Lý thị và mẹ, những người khác những chuyện khác đều xếp ở phía sau. Đời trước chuyện của cô bị truyền ra ngoài, phản ứng đầu tiên của ông chính là trách cứ cô không có nói với ông trước tiên, cho dù về sau ông ấy có trừng phạt những người đó, chung quy cũng là vì ngưng những lời đồn đãi để cứu vớt thanh danh cô, không đến mức ảnh hưởng Lý thị.
Về sau suy nghĩ cẩn thận lại, năm đó cha vội vàng tác hợp mình và Nghiêm Nhất Thuân, miệng thì nói là vì cô, kỳ thật càng là vì hợp tác với Nghiêm gia, mở rộng thị trường và nhân mạch.
Sợ hãi của cô ấy làm sao ảnh hưởng đến Minh Tiêu, người kia rút tay không sao cả nói: "Tức giận thì tức giận thôi, dù sao tức xong rồi việc này ông ta định không quản chắc." Minh Tiêu lại quay sang nói với hai nữ sinh ngồi đối diện, sau khi lên xe vẫn luôn trầm mặc: "Tôi biết hai người các cô suy nghĩ cái gì, không có ai chứng minh các người hạ dược, hơn nữa cho dù có chứng cứ, Lý Mính Tâm trên thực tế cũng không phát sinh cái gì, căn bản là không phán tội được hai người, đúng không?".
||||| Truyện đề cử: Vạn Cổ Chí Tôn |||||
Hai nữ sinh nghe được lời này thì thân hình cứng đờ, cảm giác suy nghĩ trong lòng bị người đoán trúng thật sự không tốt, nữ sinh cao ráo tự trấn tĩnh, thần sắc đen tối nhìn Minh Tiêu, giọng khàn khàn: "Tôi không biết chị đang nói cái gì, dù sao chờ lát nữa đến Cục Cảnh Sát, hết thảy đều có cảnh sát điều tra."
Minh Tiêu khóe miệng cong lên, tựa lưng vào ghế ngồi, giọng nói giễu cợt nói: "Cho dù mấy cô không bị phạt thì thế nào, chỉ cần cảnh sát điều tra ra đúng là hạ dược, chỉ cần chúng tôi kiên trì truy cứu, cái khác không nói, lập hồ sơ kỷ luật trên trường thì không thiếu được." Cô nhẹ đạp một chân lên cô, "Ai, còn nhớ ngày đó tôi nghe được, thuốc là cô chuốc đúng không, ui da, vậy bạn cô may ra được an toàn rồi, cứu được một cái, tình cảm chị em hai người đúng là trời đất cảm động."
Sắc mặt cô nữ sinh thấp càng thêm trắng bệch, cô cao kều bên cạnh cũng không tốt đến đâu, cô ta không ngốc, hiện tại có thể bản thân an toàn, nhưng đó là dưới tình huống bạn cô ta không khai ra điều gì, trong kế hoạch của bọn họ, căn bản không có chuyện Lý Mính Tâm báo cảnh sát, cho nên căn bản chịu không nổi điều tra.
Cô ta bắt lấy tay bạn tốt, an ủi: "Đừng bị cô ta ảnh hưởng, căn bản không có chứng cứ chứng minh chúng ta hạ dược, cho dù có nói, Lý Mính Tâm cũng đã không có việc gì, cậu thành tích tốt, trường học vì suất tốt nghiệp sẽ không ghi chuyện này vào học bạ đâu."
Minh Tiêu nghe được lời cô ta, cười khinh miệt, nhìn đối phương đưa mắt lại đây, cô châm chọc nói: "Không nghĩ tới cô em làm chuyện mất nhân tính, cũng hiểu đạo lý đối nhân xử thế. Vậy cô có biết Lý Mính Tâm nhà rất có tiền không."
Chuyện này nữ sinh cao kều không biết, bởi vì Lý Mính Tâm cảm thấy việc nhà mình có tiền nói với người khác sẽ tạo ra khoảng cách cảm, không dễ kết bạn, cho nên vẫn luôn giả bộ lọ lem. Chung quanh mọi người nhiều lắm chỉ đoán gia cảnh tạm được, nói nhiều tiền thì thật đúng là nhìn không ra.
Cô ta không biết Minh Tiêu lúc này đề cập việc này làm gì, chỉ theo bản năng đáp trả: "Có tiền thì thế nào?"
"Có tiền không thế nào cả, nhưng có tiền không chỉ có thể gậy ông đập lưng ông chuốc thuốc cô em, còn có thể làm cha mẹ cô thất nghiệp, để cô em tốt nghiệp xong không tìm được việc, có thể làm tiếng xấu của cô em đây đồn xa." Minh Tiêu hơi ngừng, lạnh lùng mà nhìn cô ta, "Tốt nhất là em gái hãy mong có thể chịu chế tài pháp luật đi, bằng không em gái sẽ biết, kẻ có tiền đến tột cùng có thể có bao nhiêu đáng sợ."
"Ha... Ha.." Lúc này cảnh sát ở bên cạnh không chớp mắt nhìn hai người nói chuyện, nghiêm túc nhìn về phía Minh Tiêu: "Tôi đi hộ tống người, còn chưa thấy ai trắng trợn táo bạo khoe giàu đi uy hiếp người khác như cháu gái đâu."
"Thôi ngay."
Danh Sách Chương: