"Nhị tiểu thư, tiểu thư, hai người đã trở lại."
Nghe tiếng người làm nói chuyện, hai người đang ngồi ở trên sô pha nói chuyện phiếm quay đầu, Từ Uyển Ninh cười vẫy tay với hai chị em: "Tiêu Tiêu, Tâm Tâm, mau tới đây ngồi." Nói rồi quay đầu giới thiệu vị khách ngồi đối diện, "Nghiêm thái thái, đây là hai con gái em Lý Mính Tiêu, con gái út Lý Mính Tâm."
"Đây là vợ bạn học ba các con, hai đứa gọi là bác Nghiêm."
Thái độ ẹm ruột rất nhiệt tình, vì thế Minh Tiêu nháy mắt minh bạch, bà bác Nghiêm này thân phận hẳn là không thấp.
Trên thực tế há chỉ là không thấp, nếu Lý Mính Tâm nghe được suy nghĩ này của chị gái cô, nhất định minh xác nói rõ, vị này chính là phu nhân Nghiêm gia nổi danh Kinh Thị, mẹ Nghiêm Nhất Thuân.
Cũng là mẹ chồng kiếp trước của cô.
Lý Mính Tâm nhìn quý phụ nhân trước mặt, thần sắc phức tạp.
Cô không biết nên đối mặt với mẹ chồng đời trước như thế nào, đại khái ở cả hai đời này, Nghiêm thái thái chính là người phù hợp với danh hiệu hào môn phu nhân nhất.
Ưu nhã, khéo léo, hào phóng... Còn lạnh nhạt, đó là những thứ mà cả đời trước của cô cũng chưa thể học được. Còn có phong phạm hào môn mà có lẽ cả đời vĩnh viễn học không được.
Nghĩ vậy vẻ mặt Lý Mính Tâm có chút ảm đạm, Minh Tiêu nhìn em gái mất tinh thần, lại nhìn bác gái có vẻ che giấu rất khá kia, lông mày khẽ nhấc, đi đến cạnh Từ Uyển Ninh xiêu xiêu vẹo vẹo ngồi trên sô pha.
Nghiêm thái thái nhìn động tác có phần bất nhã này, mày đẹp hơi không thể thấy mà nhíu một chút, giây lát lướt qua. Bà lại cười gật gật đầu với hai chị em gật gật đầu, quay đầu nói với Từ Uyển Ninh: "Uyển Ninh, hai con gái nhà em nhìn thông tuệ ngoan ngoãn, không giống mấy đứa nhà chị, một chút không bớt lo."
Đề tài kế tiếp chính là hào môn thái thái thương nghiệp khách sáo lẫn nhau, Minh Tiêu nghe không nhàm chán, ngược lại rất có hứng thú hóng hớt.
Còn đừng nói, mẹ ruột ngày thường nhìn như tiên nữ lão niên không dính khói lửa phàm tục, lúc này gặp người ở giai tầng tương đồng, đối ngoại cũng không tồi. Không biết làm sao mà đối xử với cô lại như cái người không có năng lực tư duy bình thường, biến thành thánh mẫu bạch liên hoa khuyên người rộng lượng còn không sợ sét đánh?
Bởi vì cô là con ruột, là người một nhà, cho nên có thể tùy ý bài bố sao?
Mẹ ruột thật đúng là đem câu "Nghiêm khắc kiềm chế bản thân, lấy khoan dung đối đãi người"chấp hành thực hoàn mỹ.
Minh Tiêu bên này thất thần rõ ràng, ánh mắt Nghiêm thái thái ngẫu nhiên liếc qua mang theo vài phần bất mãn, hơi không thể thấy mà lắc đầu, ở trong lòng âm thầm may mắn.
May mắn con gái hai của Lý gia đã kết hôn, bằng không dựa theo tuổi tới xem, người thích hợp liên hôn hai nhà chẳng phải là nó.
Nghĩ như vậy, bà không dấu vết mà đánh giá Lý Mính Tâm ngồi bên cạnh. Nói thật, bà chướng mắt cả hai đứa con gái Lý gia này, đứa con gái lớn không nói, cho dù không kết hôn, biểu hiện như vậy, bà chắc chắn sẽ không giới thiệu cho con trai mình.
Còn con gái út...
Thoạt nhìn nhu nhu nhược nhược, có chút không phóng khoáng, thoạt nhìn cũng không phải kiểu người có thể đảm đương.
Nhất Thuân tương lai sẽ kế thừa Nghiêm thị, nói thật, người như vậy không thích hợp làm con dâu Nghiêm gia, nhưng nghĩ đến Lý thị càng lúc càng lớn mạnh, cùng với chỗ tốt sau khi hai nhà liên hợp...
Nghiêm thái thái vừa nghĩ vừa cầm lấy chén trà, ánh mắt hơi rũ, che lại tính toán không ngừng quay cuồng trong lòng.
"Đúng rồi, thiếu chút nữa quên chính sự." Bà buông chén trà, bỗng nhiên từ trong túi xách lấy ra một phong thiệp mời đưa tới trước mặt Từ Uyển Ninh, "Tháng sau gia đình tổ chức đại thọ 80, mấy anh chị em trong nhà cũng muốn làm náo nhiệt cho ông cụ vui vẻ. Lần này chị rời Kinh Thị về đây cũng là vì việc này, đây là thiệp mời, gia đình nhất định đều phải tới."
Từ Uyển Ninh cười tiếp nhận, nói: "Chị yên tâm, nhất định đúng giờ đến."
Lúc sau hai người lại nói chuyện phiếm vài câu, Nghiêm thái thái uyển chuyển từ chối lời mời ở lại dùng cơm của mẹ Lý, tạm biệt rồi rời đi.
Sau khi tiễn người, cầm lấy thiệp mời trên sô pha nhìn xem, nửa ngày sau nắm tay Lý Mính Tâm, một phen mẹ Lý giọng nói ôn hòa: "Tâm Tâm con cũng không còn nhỏ, hôm nay mẹ nói chuyện với Nghiêm thái thái, con trai nhà bác ấy lớn hơn con một chút, tuổi thích hợp, hiện tại làm việc ở công ty của nhà cũng không tồi, quá mấy ngày mẹ giới thiệu cho con một chút."
"Phụt!" Minh Tiêu không nhịn xuống, một ngụm nước phun cười ra, lời này của mẹ Lý bị ngắt khiến cho bà có chút xấu hổ, quay đầu không vui hỏi: "Tiêu Tiêu, con cười cái gì?"
"Không có việc gì." Minh Tiêu xua xua tay, cô tiếp giấy ăn từ tay Lý Mính Tâm lau bọt nước, mới nhìn mẹ Lý cười như không cười mà nói: "Mẹ, mẹ không cảm thấy lời này nghe quen tai sao? Cẩn thận ngẫm lại, có phải là y đúc những lời mẹ nói khi giới thiệu Phương Cảnh Phong cho con?"
"Con 21 tuổi tác không nhỏ thì thôih Lý Mính Tâm còn chưa 19, nó mới hết làm trẻ vị thành niên một năm đã bị gọi là không nhỏ, tiêu chuẩn tính toán tuori tác của mẹ đúng là nghiêm khắc."
Lời nói của cô nghe vào tai mẹ Lý trong lòng có quỷ, liền cảm thấy Minh Tiêu đang châm chọc bà, cực kỳ hiếm thấy nghiêm mặt nói với Minh Tiêu: "Tiêu Tiêu, mẹ không biết gần đây con là làm sao vậy. Nếu con có bất mãn có thể nói thẳng, không cần dùng cách này, mẹ biết con còn đang trách mẹ khi còn nhỏ đã để con đi..."
Bà nói rồi lại cảm thán những chuyện quá khứ, nguyên chủ ngày trước nghe những chuyện này đều sẽ cảm động mà xuống nước trước, nhưng đáng tiếc hiện tại người đã thay đổi.
Trong không gian, hệ thống nhìn mẹ Lý nhỏ giọng khóc nức nở, ký chủ bình tĩnh như Cát Ưu nằm liệt, không khỏi đồng tình với mẹ Lý đang ra sức diễn xuất.
* Cát Ưu là điển hình cho phong cách hài hước dí dỏm của phim Bắc Kinh với những hình mẫu nhân vật ít cử động hình thể, ngôn ngữ chua cay, trầm lắng.
Trải qua thời gian dài quan sát, nó cũng phát hiện, tuy rằng ký chủ kế thừa ký ức nguyên chủ, nhưng kỳ thật căn bản là không cộng tình. Giống như cô biết trước mắt là mẹ ruột, nhưng cũng chỉ thế mà thôi, nguyên chủ trời sinh khát vọng thân tình, hâm mộ cha mẹ, mà ký chủ căn bản không hiểu cũng hoàn toàn không cảm thấy cần lý giải khát vọng này.
Hệ thống nghĩ vậy, lại bắt đầu ở không gian lén lút đánh giá Minh Tiêu.
Ai, ký chủ thân phận không rõ, thật là khiến tiểu thống lo đến trọc đầu. ╮ ( ╯_╰) ╭
Chủng loại không rõ - Minh Tiêu lúc này vừa nghe tiếng khóc cùng những lời dong dài của mẹ Lý, vừa bình tĩnh như đi vào cõi thần tiên.
Từ Uyển Ninh khóc xong một trận, thấy con gái không giống trước kia ôn nhu hiểu chuyện, trong lòng tức khắc hoảng loạn, bà lau lau nước mắt liếc một bên, nhìn Minh Tiêu nhàn nhã tự tại, lòng trầm tới đáy.
Thấy tiếng khóc đã dừng lại, Minh Tiêu suýt nữa ngủ đánh cái ngáp đứng lên: "Con về phòng, vừa rồi nghe mẹ khóc mệt quá, con đi ngủ một giấc đã."
Từ Uyển Ninh vành mắt đỏ bừng, nghe vậy vẻ mặt bi thương khó hiểu mà nhìn Minh Tiêu: "Tiêu Tiêu... Con rốt cuộc làm sao vậy, con trước kia nghe lời hiểu chuyện như vậy, chưa bao giờ đối xử với mẹ như vậy."
"À." Minh Tiêu nhướng mày cười cười, "Đối xử với mẹ như thế nào? Là nói con chịu hi sinh vì lợi ích của Lý thị, để mẹ coi là hàng hóa trao đổi với bên ngoài sao?"
Từ Uyển Ninh sắc mặt trắng nhợt, một tay che ngực, môi hơi hơi rung động, cùng với động tác này, giọng nói trầm thấp kinh người rống giận truyền vào trong tai mọi người:
"Lý Mính Tiêu, bây giờ mày cút khỏi cái nhà này cho tao!"
Danh Sách Chương: