Mặc quần áo, rời khỏi câu lạc bộ, Trịnh Vĩ lái xe đưa Giản Nhu đi về phía quảng trường Thiên An Môn. Cô tưởng anh sẽ dẫn mình đến một nhà hàng vắng vẻ ăn cơm, không ngờ anh lại đến tiệm vịt quay Toàn Tụ Đức. Lúc này là giờ cao điểm, trong và ngoài tiệm rất đông người, vô cùng náo nhiệt.
Vừa đi đến cửa tiệm, thấy ánh mắt hiếu kỳ của những người xung quanh, Giản Nhu vội kéo tay áo Trịnh Vĩ. “Nơi này đông người quá, hay chúng ta tới quán khác đi! Ngộ nhỡ bị phóng viên chụp được ảnh…”
Trịnh Vĩ dừng bước, lạnh lùng liếc nhìn cô. “Chụp được thì sao? Anh không thể chường mặt ra à?”
Là một người phụ nữ vừa được “bao nuôi”, cô mỉm cười giải thích: “Không phải! Anh đã có vị hôn thê. Em không muốn bị thiên hạ chửi là người thứ ba.”
“Người thứ ba thì có vấn đề gì? Em bị chửi còn không ít sao?”
Giản Nhu ngẫm nghĩ. Đúng là không ít, mấy ngày trước cô còn bị cư dân mạng chụp cho cái mũ người thứ ba phá hoại cuộc hôn nhân hạnh phúc của Nhạc Khải Phi. Cô tiếp tục nở nụ cười ngọt ngào. “Hôm qua, em vừa cùng Nhạc Khải Phi uống cà phê ở Thượng Hải, hôm nay lại cùng anh đi ăn vịt quay. Em bị chửi là lẳng lơ cũng chẳng sao, nhưng Trưởng phòng Trịnh là người có địa vị, có tiền đồ, nếu bị nói là “đào chân tường [1]” của Nhạc Khải Phi thì ảnh hưởng rất không tốt.”
[1] Đào chân tường: có nghĩa là cướp người yêu của người khác.
Nhìn thấy vẻ mặt cứng đờ của Trịnh Vĩ, Giản Nhu cảm thấy rất vui vẻ. Vừa định kéo anh ra ngoài, tìm một nhà hàng vắng vẻ để dùng cơm thì anh đột nhiên ôm eo cô, không do dự cúi xuống hôn cô giữa chốn đông người. Giản Nhu sững sờ, chỉ biết mở to mắt nhìn anh. Trịnh Vĩ nheo mắt, cười cười.
Giản Nhu lăn lộn trong làng giải trí bảy, tám năm, đóng mấy chục bộ phim điện ảnh và truyền hình, tuy không phải ngôi sao hàng đầu nhưng ít nhất cũng là diễn viên hạng hai quen mặt. Dám cưỡng hôn cô giữa chốn đông người, ngoài Trịnh Vĩ, chắc không có người đàn ông thứ hai. May mà anh dừng lại ở mức độ nhẹ nhàng chứ không diễn cảnh giới hạn độ tuổi.
“Một khi em đã không bận tâm chuyện bị mang tiếng lẳng lơ, anh còn sợ gì chứ?” Trịnh Vĩ buông người cô, thản nhiên hỏi lại.
Hừm! Cô quên mất, cả cuộc đời này anh chẳng sợ điều gì. Lén đưa mắt quan sát xung quanh, Giản Nhu phát hiện rất nhiều người đang giơ điện thoại chụp ảnh. Cô nhân viên phục vụ nở nụ cười ngại ngùng, mời bọn họ vào chỗ ngồi. Trước vẻ kiên quyết của Trịnh Vĩ, Giản Nhu lập tức thay đổi sách lược. Cô nở nụ cười ngọt ngào, khoác tay anh, tỏ ra thân mật: “Em thật sự không muốn ăn món vịt quay vì lắm mỡ quá. Chắc anh biết dạ dày của em không được tốt lắm, bữa tối nên ăn nhẹ nhàng thôi.”
Trịnh Vĩ liền dừng bước. “Vậy sao?”
“Đúng thế. Em biết một nơi có món ăn gia đình rất ngon. Em mời!”
“Được thôi.”
Nửa tiếng sau, dưới sự chỉ dẫn hết rẽ trái rồi lại rẽ phải của Giản Nhu, cuối cùng xe của Trịnh Vĩ cũng dừng lại ở bãi đỗ dưới khu nhà cô.
Trịnh Vĩ ngó nghiêng, xung quanh toàn là tòa chung cư cao cấp, chẳng có nhà hàng nào cả. “Em đừng nói với anh là em muốn về nhà ăn cơm đấy nhé?”
“Đúng thế! Hôm nay em đích thân vào bếp chuẩn bị bữa tối cho anh. Chỉ mình anh được hưởng phúc lợi này.”
“Không phải em lại nấu canh rau chân vịt đấy chứ?” Trịnh Vĩ chau mày.
“Anh yên tâm, không có chuyện đó đâu. Em biết anh không thích món canh rau chân vịt.” Cô nhiệt tình kéo anh vào nhà, đích thân vào bếp nấu mấy món ăn gia đình đặc biệt mang thương hiệu nhà họ Giản.
Nhìn một bàn toàn rau xanh, hết canh rau lại rau trộn chua ngọt, Trịnh Vĩ vô cùng hối hận. “Đây gọi là món ăn gia đình rất ngon mà em nhắc tới? Em mà nói sớm, anh đã mua một con vịt quay mang về rồi.”
Nghe anh nói vậy, mắt Giản Nhu sáng rực, cô cười rất tươi. “Hay là anh gọi điện bảo họ mang một con đến đây, nhớ gọi nhiều nước xốt ngọt vào bánh cuộn nhé! Em thích ăn bánh cuộn ở hàng vịt quay nhất!”
Giản Nhu chỉ cao hứng nói thế, không ngờ Trịnh Vĩ buông đũa, đi lấy điện thoại.
Nửa tiếng sau, có người mang hai con vịt quay nóng hổi đến nhà. Giản Nhu đánh chén ngon lành. Trịnh Vĩ lặng lẽ nhìn cô ăn, nơi khóe mắt thấp thoáng nụ cười yêu chiều. Cô cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Trịnh Vĩ, sợ mình không kìm được sẽ nhào đến ôm anh rồi thổ lộ: “Em yêu anh!”
Ăn tối xong, dù thời gian không còn sớm nhưng Giản Nhu cũng chẳng trông mong Trịnh Vĩ sẽ ra về ngay. Có điều, cô không ngờ anh lại tự nhiên như vậy. Anh thậm chí lược bớt khâu hỏi ý kiến của cô, trực tiếp bảo cậu thanh niên vừa mang vịt quay đến chuyển quần áo, đồ dùng sinh hoạt cá nhân và máy tính xách tay của anh đến nhà cô.
Cậu thanh niên đặt túi đồ xuống, chuẩn bị ra về liền bị Trịnh Vĩ gọi lại. Anh giới thiệu cậu ta với Giản Nhu: “Cậu ấy tên Lưu Kế, là trợ lý anh thuê riêng, chuyên phụ trách những việc lặt vặt ngoài công việc chính của anh. Có vấn đề gì, em hãy liên lạc với cậu ta.”
Theo lời Trịnh Vĩ, cậu trợ lý này chịu trách nhiệm chăm sóc người tình mới tức là cô đây. Giản Nhu liền nở nụ cười lịch sự với Lưu Kế.
Trịnh Vĩ lại quay sang Lưu Kế. “Cô ấy là…” Không đợi anh nói hết câu, Giản Nhu đã cướp lời: “Bạn.”
Trịnh Vĩ không phản bác, chỉ lạnh lùng liếc nhìn Giản Nhu. “Ngày mai cậu hãy đưa cô ấy đến Cục Nhà đất, làm thủ tục sang tên ngôi biệt thự mà hôm qua tôi nói với cậu.”
“Sang tên ngôi biệt thự cho Giản tiểu thư, đúng không ạ?” Lưu Kế xác nhận lại.
“Ừ.”
Giản Nhu nhận thấy vẻ mờ ám trong mắt Lưu Kế. Từ “bạn” vừa rồi tự nhiên trở thành sự châm biếm.
“Vâng. Ở đây có một số hồ sơ cần anh chị ký tên.” Lưu Kế rút từ chiếc cặp tài liệu tập giấy tờ, đưa cho Trịnh Vĩ và Giản Nhu ký tên.
Sau khi Lưu Kế ra về, Trịnh Vĩ ngồi ở sofa, sắc mặt vẫn hết sức u ám. Giản Nhu pha một cốc trà nóng đưa cho anh, còn mình ngồi xuống tấm thảm bên cạnh.
“Bạn ư?” Anh hỏi. “Bạn của em thường qua đêm ở nhà em hay sao?”
“Vâng…” Cô gật đầu, ngừng vài giây mới nói tiếp: “Thỉnh thoảng Lạc Tình cũng đến đây…”
“Còn ai nữa?”
Thực tế không còn người nào khác, Giản Nhu nói khẽ: “… Anh.”
Trịnh Vĩ đặt cốc trà xuống bàn, giơ tay về phía cô. Thấy anh chuẩn bị “động thủ”, cô lập tức phân bua: “Em chỉ hy vọng quan hệ của chúng ta kín đáo một chút, đừng gây ầm ĩ như mấy trò đánh bóng tên tuổi chứ không có ý gì khác.”
“Em để ý đến suy nghĩ của người khác sao?”
Tất nhiên là cô để ý rồi, đặc biệt là mối quan hệ với anh. Cô cũng biết hôm nay Trịnh Vĩ đưa mình đến nơi đông người chính là muốn công khai mối quan hệ của cô và anh. Đương nhiên Giản Nhu cũng muốn quang minh chính đại yêu anh, muốn tuyên bố với toàn thế giới: “Đây là bạn trai của tôi”, nhưng anh đã có vị hôn thê. Rất có thể vị hôn thê của anh chỉ cần danh phận, không bận tâm chuyện anh bồ bịch ở bên ngoài. Tuy nhiên chẳng có người phụ nữ nào muốn nhìn thấy tin đồn về chồng chưa cưới của mình trên các phương tiện thông tin đại chúng. Đây không phải vấn đề có bận tâm hay không mà là vấn đề sự tôn nghiêm. Hơn nữa, điều cô lo lắng hơn cả là quan hệ của hai người bị Trịnh Diệu Khang biết được.
Năm xưa, Giản Nhu đã hứa với Trịnh Diệu Khang sẽ không quấy rầy vợ con ông nên ông mới giúp cô trả thù, đưa Lâm Cận vào tù. Những năm qua, cô luôn giữ lời hứa, né tránh Trịnh Vĩ. Hiện tại, cô không thể khống chế bản thân, lại chấp nhận anh. Cô sợ nếu biết được, Trịnh Diệu Khang sẽ ngăn cản cô và anh ở bên nhau.
Những nguyên nhân này, Giản Nhu không muốn nói với Trịnh Vĩ, bởi cô biết anh sẽ chẳng để bụng. Cân nhắc một lúc, cô quyết định nói lý lẽ: “Anh không bận tâm người khác nghĩ gì nhưng em không muốn ồn ào, càng không muốn mối quan hệ của chúng ta trở thành trò giải trí cho thiên hạ. Thời buổi này, tin lá cải thu hút sự chú ý của dư luận nhất chính là ngôi sao nữ cặp kè với quan chức. Một khi mối quan hệ bị tiết lộ, chúng ta sẽ trở thành đối tượng đeo bám của đám phóng viên săn tin. Không moi được tin tức để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của công chúng, họ sẽ không thôi. Rất có thể quá khứ của chúng ta sẽ bị đào bới, nhiều chuyện không thể tiếp tục che giấu. Hơn nữa, tính chất công việc của anh nhạy cảm như vậy, nếu bị báo lá cải viết linh tinh, chắc chắn sẽ có ảnh hưởng không tốt. Ngoài ra, bố mẹ anh cũng sẽ không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau. Em mong anh đừng vì em mà lại mâu thuẫn với bố mẹ như trước kia.”
Trịnh Vĩ cúi đầu uống trà, không nói một lời.
Giản Nhu tiếp tục thuyết phục: “Làng giải trí có rất nhiều đôi chỉ vì công khai nên mới chia tay. Tại đám phóng viên tìm mọi cách đào bới tin tức nên bọn họ không chịu nổi áp lực. Thời gian trước có một ngôi sao nổi tiếng ngoại tình trong lúc vợ đang ở cữ, bị phóng viên chộp được hình, đăng báo, khiến cả thiên hạ biết đến vụ này. Thật ra vợ anh ta cũng biết, nhưng vì đứa con nên cho anh ta cơ hội sửa chữa sai lầm. Cuối cùng sự việc trở nên ầm ĩ, vợ anh ta muốn nhắm mắt cho qua cũng không thể…” Thấy Trịnh Vĩ vẫn lặng thinh, cô hỏi: “Anh có hiểu ý em không?”
“Anh hiểu.” Trịnh Vĩ đột nhiên nói: “Năm xưa, em và Nhạc Khải Phi chia tay bởi vì anh ta bị chộp được ảnh hôn Trần Dao Dao hay sao?”
“Hả? Em và Nhạc Khải Phi không…” Nhất thời không theo kịp tư duy của anh, Giản Nhu suýt lỡ lời, may mà cô kịp thời phản ứng: “Nguyên nhân khiến em và Nhạc Khải Phi chia tay rất phức tạp, chắc anh không có hứng thú nghe đâu.”
Danh Sách Chương: