Sau bao ngày tháng chờ mong, cuối cùng Giản Nhu cũng kết thúc cảnh quay cuối cùng. Cô không muốn ở lại dù chỉ một giây một phút nên lập tức thu dọn hành lý ra sân bay. Khi máy bay hạ cánh xuống thành phố quen thuộc, được hít thở bầu không khí quen thuộc, cô mới cảm thấy mình như được sống lại.
Thực tế, Giản Nhu cũng đã được hồi sinh theo nghĩa bóng. Lúc đón cô ở sân bay, Uy Gia thông báo có ba hoạt động, hai bộ phim đã bàn xong và một quảng cáo đang chờ cô.
Cảnh sắc ngoài cửa sổ chỉ một màu xám trắng. Cô nhớ lúc lên đường, ở Bắc Kinh đang là cuối hạ, bây giờ đã là đầu đông. Thời gian vùn vụt trôi.
Uy Gia đưa một tấm thiệp mời cho Giản Nhu. “Tối mai có một hoạt động từ thiện giúp đỡ trẻ em mắc bệnh máu trắng. Đơn vị tổ chức mời cô tham gia.”
Nhìn cái tên ghi trên tấm thiệp, Giản Nhu không dám tin vào mắt mình. “Đây là hoạt động dành cho người có tiền, tại sao họ lại mời tôi?”
“Tất nhiên là đi gặp người có tiền… Cô biết không? Vụ cô đâm đạo diễn Nomura gây chấn động làng giải trí. Bây giờ coi như cô cũng có chút danh tiếng rồi.”
Tiệc tùng quả thực là nơi có thể mở rộng tầm mắt. Ai nấy ăn mặc là lượt, đồ trang sức lấp lánh. Các người đẹp ra sức thể hiện bản thân để gây sự chú ý. Giản Nhu trốn vào một góc, cắm cúi gửi tin nhắn: “Ngày mai là cuối tuần, anh đã xin nghỉ được chưa?”
“Được rồi. Bốn giờ chiều ngày mai anh sẽ về Bắc Kinh. Có điều Diệp Chính Thần hẹn anh ăn tối. Anh mà không đi, cậu ta sẽ nói anh trọng sắc khinh bạn. Anh sẽ cố gắng về sớm, đến nhà em xem nốt Titanic.”
“Vâng! Em đợi anh.”
Giản Nhu vui vẻ cất di động vào túi xách. Vừa ngẩng đầu, cô chợt nhìn thấy một hình bóng quen thuộc. Trước khi nhận ra là ai, cô đã vô thức đi theo người đó. Cho tới khi nhìn rõ mặt, cô có thể khẳng định ông ta chính là người đàn ông trong tập ảnh và người cô từng gặp bên ngoài cổng trường Đại học G.
Giản Nhu vội đi tới chỗ Uy Gia, vừa chỉ vào người đàn ông mặc com lê chỉnh tề vừa hỏi: “Này Gia! Vị kia là ai vậy?”
“Lâm Cận. Cô không biết ông ta sao?”
“Sao tôi phải biết? Ông ta nổi tiếng lắm à?”
Vốn rất rành về giới thượng lưu, Uy Gia lập tức bổ sung kiến thức cho Giản Nhu: “Lâm Cận là CEO của công ty đầu tư SE khu vực Trung Quốc. Ông ta bốn mươi tám tuổi, ly dị từ hơn mười năm trước, không có con cái, đến nay vẫn chưa có người phụ nữ nào thành công. Nếu cô có ý định, tôi sẽ liên hệ giúp cô.”
Quả nhiên là miếng thịt béo bở, chả trách có bao nhiêu người đẹp vây quanh. Đột nhiên nhớ tới người phụ nữ trong tập ảnh, Giản Nhu hỏi: “Chưa có người phụ nữ nào thành công nghĩa là sao? Ông ta vẫn chưa có bạn gái hay không có bạn gái cố định?”
“Vẫn chưa có bạn gái.” Tưởng cô có ý đồ với Lâm Cận, Uy Gia nhiệt tình giới thiệu lý lịch của ông ta. Năm hai mươi bảy tuổi, Lâm Cận quen biết một phụ nữ Hoa kiều con nhà giàu có. Hai người tâm đầu ý hợp, nhanh chóng kết hôn rồi cùng nhau sang Đức. Ông ta gia nhập công ty của bố vợ, một bước lên mây xanh, giành được quyền lực và địa vị mà bất cứ người đàn ông nào cũng mong ước. Điều đáng tiếc nhất trong cuộc đời ông ta là sức khỏe của người vợ có vấn đề nên không thể sinh con. Sau đó tình cảm vợ chồng rạn nứt, Lâm Cận ly hôn rồi rời khỏi công ty của bố vợ, gia nhập SE. Có lẽ cuộc hôn nhân này đã gây tổn thương tâm lý nặng nề cho Lâm Cận nên ông ta luôn giữ khoảng cách với phụ nữ, cũng chẳng hẹn hò cùng ai.
Nghe Uy Gia kể, Giản Nhu có cảm giác câu chuyện cuộc đời Lâm Cận nghe rất quen, hình như cô đã từng nghe ở đâu đó. Cô đột nhiên nhớ ra, trước khi qua đời, bố cô từng viết một bài phỏng vấn độc quyền, đối tượng phỏng vấn hình như cũng có quá khứ tương tự.
Về đến nhà, Giản Nhu lập tức lục tìm quyển báo cũ. Trước năm mười bốn tuổi, điều mà cô tự hào nhất là nhìn thấy tên bố trên mặt báo. Vì vậy cô cắt tất cả những bài báo của bố dán vào một quyển sổ. Sau khi bố qua đời, cô hầu như không đọc báo giấy nữa. Mỗi lần nhớ bố, cô đều mở quyển sổ, đầu ngón tay chạm vào tên của ông.
Giản nhu nhanh chóng giở đến trang cuối cùng. Nơi đó quả nhiên có một bài phỏng vấn Lâm Cận, kèm tấm ảnh chụp ông ta ở cự ly gần. Ông ta mặc bộ đồ giống hệt trong tập ảnh bố cô cất giữ.
Nghĩ mãi cũng không ra mối liên quan giữa bố và người đàn ông này, cô liền gọi điện cho mẹ.
“Nhu Nhu!”
Vừa nghe thấy tiếng mẹ ở đầu bên kia điện thoại, cô liền hỏi ngay: “Mẹ đã bao giờ nghe nói đến một người tên là Lâm Cận chưa ạ?”
Giọng bà Giản trở nên căng thẳng ngay tức thì: “Sao tự dưng con lại hỏi về người đó?”
“Con tìm thấy tập ảnh ông ta chụp cùng một người phụ nữ do bố để lại. Con nghe nói ông ta đã ly hôn mười năm rồi. Người phụ nữ trong ảnh là ai vậy?”
“Ảnh ư?” Bà Giản cao giọng. Dường như ý thức ra điều gì, bà lập tức lấy lại bình tĩnh: “Có lẽ là ảnh chụp trong lúc bố con phỏng vấn ông ta.”
“Nhưng những tấm ảnh này giống chụp trộm hơn.”
“Nhu Nhu! Bố con đã qua đời mấy năm rồi. Con đừng hỏi nhiều nữa, tất cả đã là quá khứ.”
“Làm sao có thể bỏ qua chứ?” Giản Nhu tỏ ra sốt ruột. “Bố con chết không rõ ràng, mẹ và Giản Tiệp bị xe đâm. Mẹ từng nói đó không phải tai nạn ngoài ý muốn còn gì. Mẹ, có phải mẹ biết nội tình, Lâm Cận và người phụ nữ kia có liên quan đến chuyện này, đúng không ạ? Mẹ mau nói cho con biết đi!”
Đầu máy bên kia im lặng hồi lâu. Sau đó bà Giản cất giọng run run: “Nhu Nhu! Con hãy nghe mẹ, đừng hỏi nữa! Chúng ta không thể động đến bọn họ. Bố con đã qua đời, hai người hại bố con rơi xuống cũng đã bị bắt. Biết ai là chủ mưu đứng đằng sau, đưa hắn vào tù cũng giải quyết được vấn đề gì? Bố con đâu thể sống lại.”
“Lẽ nào mẹ không hận kẻ đó hay sao?”
“Tất nhiên là hận. Nhưng bây giờ mẹ không dám mong mỏi điều gì hơn. Chỉ cần con và Giản Tiệp khỏe mạnh, yên lành, không xảy ra sự cố gì là được. Con hiểu ý mẹ chứ?”
Bây giờ Giản Nhu mới hiểu, mẹ cô biết ai hại chết bố cô. Không phải bà không muốn đòi lại công bằng cho bố mà do bà sợ hãi. Giản Tiệp đã bị thương một bên chân nên bà không muốn thấy cô gặp bất cứ tổn hại nào. Nhưng cô không cam lòng, bố cô chết một cách oan ức, trong khi người khiến cô nhà tan cửa nát lại có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Dù phải trả cái giá lớn đến mức nào, cô cũng quyết vạch trần sự thật.
Không nghe thấy câu trả lời của con gái, bà Giản càng hốt hoảng và sốt ruột: “Nhu Nhu! Con đừng truy cứu, cũng đừng bao giờ đi tìm Lâm Cận. Con nghe rõ chưa?”
“Vâng… Con biết rồi ạ! Mẹ yên tâm đi!” Giản Nhu hiểu tính mẹ. Bây giờ dù cô hỏi thế nào, chắc chắn bà cũng không nói, ngược lại còn khiến bà lo lắng hơn. Thế là cô hứa với mẹ một câu để bà yên lòng.
Sau khi cúp điện thoại, Giản Nhu lên mạng tìm kiếm thông tin về Lâm Cận. Ngoài câu chuyện cuộc đời đã được công khai và những vụ đầu tư thành công rực rỡ, chẳng còn thông tin gì về ông ta. Cô tìm hết những tấm ảnh có trên Baidu nhưng người phụ nữ duy nhất có liên quan đến ông ta là vợ cũ chứ không phải người đàn bà kia.
Tìm không ra đáp án, Giản Nhu lôi tập ảnh của bố ra, xem kĩ từng tấm một. Một phát hiện bất ngờ khiến cô vô cùng kinh ngạc. Trên ngón áp út của người phụ nữ đeo chiếc nhẫn kim cương đắt giá. Nói cách khác, bà ta đã có gia đình.
Lẽ nào năm xưa phát hiện Lâm Cận hẹn hò với một phụ nữ đã kết hôn, bố cô cho rằng đây là tin tức sốt dẻo nên mới chụp trộm bọn họ?
Những tấm ảnh này liệu có liên quan đến cái chết bất ngờ của bố cô? Giản Nhu đoán, chắc là không. Cho dù Lâm Cận có tình cảm với người phụ nữ đã kết hôn đi chăng nữa thì đó cũng chỉ là câu chuyện phong hoa tuyết nguyệt bình thường. Nếu bị vạch trần, cùng lắm trở thành đề tài lúc trà dư tửu hậu của thiên hạ mà thôi, chẳng ảnh hưởng lớn đến ông ta. Chắc Lâm Cận không đến nỗi vì mấy tấm ảnh mà giết người diệt khẩu. Nhưng khi nhắc đến tên ông ta, mẹ cô tỏ ra vô cùng căng thẳng, tựa như đang che giấu một bí mật to lớn.
Đến tận nửa đêm, Giản Nhu vẫn không nghĩ ra manh mối. Cuối cùng cô cắt riêng ảnh chụp người phụ nữ, hôm sau tới nhờ một văn phòng thám tử tư có tiếng giúp cô điều tra.
Bởi vì ảnh chụp không rõ, cũng chẳng có thông tin cụ thể nên thám tử tư chỉ có thể thông qua trang phục và đồ trang sức của người phụ nữ để tìm kiếm. Điều này khác nào mò kim đáy bể. Vì vậy sau khi nhận tiền đặt cọc của Giản nhu, họ chỉ nói sẽ cố gắng giúp cô chứ không đưa ra lời cam kết rõ ràng.
Từ văn phòng thám tử tư trở về, Giản Nhu lại nghiên cứu tập ảnh. Đúng lúc này Uy Gia đột ngột đến nhà, sắc mặt có vẻ nặng nề. Giản Nhu pha một cốc trà cho anh ta. Anh ta dường như có điều muốn nói nhưng không tiện lên tiếng.
“Này Gia! Anh tìm tôi có việc gì phải không?” Cô chủ động hỏi.
Uy Gia gật đầu. “Có chút việc…”
“Anh cần tôi giúp gì à?”
“Ừm… Cứ coi như tôi cần cô giúp đi.” Uy Gia đặt cốc trà xuống bàn, hỏi thẳng: “Cô có biết Ngũ Kiến Phàm không?”
Giản Nhu gật đầu. Tuy ít khi theo dõi tin tức nhưng cô cũng từng nghe qua cái tên này. Ngũ Kiến Phàm là nhân vật huyền thoại trong giới IT. Các trò chơi online do anh ta thiết kế rất được ưa chuộng. Ngoài ra, anh ta bỏ học vào năm thứ hai đại học, ra ngoài làm kinh doanh. Với số vốn đầu tư ban đầu chỉ có ba triệu, nhưng dựa vào bộ não thiên tài, chỉ trong ba năm, công ty của anh ta đã trở thành đàn anh trong lĩnh vực giải trí và truyền thông.
“Ngũ Kiến Phàm muốn mời cô ăn cơm.” Uy Gia nói.
Giản Nhu giật mình. “Hả?”
“Chuyện là thế này. Hôm nay, cậu ta hẹn mấy người bạn ăn cơm, muốn mời cô tham dự để điều tiết không khí. Về thù lao, cậu ta nói sẽ trả theo mức giá của ngôi sao hạng nhất.”
Là bảo cô đi tiếp khách sao? Đặt chân vào làng giải trí khá lâu, Giản Nhu tất nhiên từng nghe nói đến những buổi “tiệc tùng” kiểu này. Nghe nói không ít ngôi sao nữ từ những buổi tiệc tùng như vậy bắt đầu sa đọa, rơi xuống vực sâu hồng trần.
Nhận ra vẻ sợ hãi trên gương mặt cô, Uy Gia giải thích: “Cô yên tâm đi. Đây chỉ là bữa cơm bình thường, không phải như cô nghĩ đâu. Khách cũng toàn là những người có thân phận.”
“Này Gia! E rằng tôi không thích hợp với những buổi xã giao thế này. Anh có thể bảo người khác không?”
“Người khác không được. Ngũ Kiến Phàm chỉ đích danh cô. Nếu không phải cậu ta bảo cô đi, một cơ hội tốt như vậy, còn lâu mới đến lượt cô.”
“Tại sao anh ta lại chỉ định tôi?”
“Có lẽ bởi vì gần dây danh tiếng của cô tăng cao. Tiểu Nhu! Thời gian tôi làm quản lý của cô cũng không phải là ngắn, tôi hiểu tính cô. Cô không giống những phụ nữ khác. Ngay cả Nhạc Tổng cô còn không để ý, đạo diễn Nhật Bản cô còn dám đâm… Vì vậy không ít người hẹn “gặp” cô nhưng tôi đều giúp cô từ chối. Nhưng Ngũ Kiến Phàm không phải nhân vật tầm thường, công ty chúng ta đang muốn hợp tác với cậu ta làm một trang truyền thông trên mạng. Ngộ nhỡ vì cô mà hỏng cả kế hoạch lớn của công ty, liệu cô có gánh nổi hậu quả không?”
Trách nhiệm nặng nề đè xuống, Giản Nhu bỗng cảm thấy đôi vai như chịu sức nặng ngàn cân. “Nói như vậy, tôi không đi không được sao?”
“Trừ khi cô không muốn hoạt động trong làng giải trí nữa.”
Giản Nhu đương nhiên vẫn muốn “ăn cơm” nghệ thuật. Bị Nhạc Khải Phi “đóng băng” một lần, cô đã cảm nhận một cách sâu sắc, hoàn cảnh đó “lạnh” đến mức nào. Bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội trở mình, cô không muốn thử lần thứ hai.
“Có thật là chỉ ăn cơm, không còn trò gì khác đấy chứ?” Giản Nhu hỏi lại một lần cho chắc chắn.
“Đúng là chỉ ăn cơm và uống chút rượu thôi, không có yêu cầu gì khác.” Thấy Giản Nhu vẫn còn do dự, Uy Gia nói: “Hay là vậy đi, cô cứ đi ứng phó một lúc. Tôi sẽ kiếm cớ giúp cô thoát thân.”
“Được rồi. Tôi chỉ ăn cơm thôi đấy!”
Uy Gia lập tức kéo tay cô. “Chúng ta mau đi thôi!”
“Đi đâu cơ? Chúng ta đi ăn cơm ngay bây giờ à?” Giản Nhu thắc mắc.
“Tôi đã nhờ một chuyên gia trang điểm nổi tiếng. Bây giờ tôi đưa cô đi trang điểm.”
Chuyên gia trang điểm cho Giản Nhu theo tiêu chuẩn ngôi sao bước trên thảm đỏ. Gương mặt được trang điểm tinh tế, những lọn tóc xõa xuống lưng. Thêm vào đó là bộ váy không tay màu da gợi cảm, kiểu mới nhất của một nhãn hiệu Hàn Quốc, khiến đường cong cơ thể cô ẩn hiện, vô cùng quyết rũ.
Quả nhiên không hổ danh là kiệt tác của chuyên gia có tiếng, mọi nét đẹp tiềm ẩn của Giản Nhu đã được tôn lên triệt để, ngay cả Uy Gia cũng phải “chậc chậc” tán thưởng.
Bốn giờ chiều, một chiếc xe sang trọng đến đón Giản Nhu, đưa cô tới một nhà hàng tư nhân cao cấp ở gần Tây Đơn. Nơi này từng tiếp đón vô số nguyên thủ và nhân vật danh tiếng lẫy lừng, đủ thấy đẳng cấp đến mức nào. Lần đầu tiên đặt chân vào nhà hàng nổi tiếng của Bắc Kinh, Giản Nhu còn tưởng mình vừa xuyên không đến thế giới xa xưa. Bên trong là một khu tứ hợp viện cổ kính và yên tĩnh, toát ra vẻ trang nhã và tôn quý, có kiến trúc như vương phủ đời Thanh. Thảo nào phí hội viên của nhà hàng này cao khủng khiếp như vậy, đúng là tiền nào của nấy.
Giản Nhu vừa đi qua ao sen, một người đàn ông trẻ tuổi bước tới nghênh đón. Anh ta hơi cúi người, lịch sự giơ tay ra. “Xin chào Giản tiểu thư! Tôi là Ngũ Kiến Phàm, rất vui được gặp cô.”
Giản Nhu nhẹ nhàng bắt tay anh ta. “Ngũ Tổng, nghe danh anh đã lâu.”
Trước kia cô cứ tưởng mấy anh chàng nhà giàu đều chơi bời và trăng hoa như Nhạc Khải Phi. Nhưng sau Diệp Chính Thần, lại được gặp một người đàn ông trẻ trung, diện mạo sáng sủa, lịch sự, khiêm nhường như Ngũ Kiến Phàm, cô mới biết suy nghĩ của mình hết sức thiển cận.
Ngũ Kiến Phàm đích thân dẫn Giản Nhu vào phòng VIP. Trong phòng đã có bốn, năm người cả nam lẫn nữ. Tuy không quen biết nhưng cô cũng nhìn ra họ không phải là người bình thường.
Ngũ Kiến Phàm giới thiệu một lượt rồi mời Giản Nhu ngồi vào chỗ bên cạnh vị trí đầu tiên. Cách cô hai chiếc ghế trống là một cô gái có phong thái quý phái. Nếu Giản Nhu nhớ không nhầm, tên cô ta là Dụ Nhân. Chẳng hiểu tại sao cô không thích Dụ Nhân. Có lẽ vì lúc Ngũ Kiến Phàm giới thiệu, cô ta tỏ ra lạnh nhạt với cô, hoặc do từ người cô ta toát ra vẻ lạnh lùng, xa cách. Chỉ trong mấy phút mà Dụ Nhân liên tục cúi xuống xem đồng hồ, tâm trạng rất không tập trung.
“Em sốt ruột rồi à?” Ngũ Kiến Phàm nở nụ cười đầy thâm ý. “Diệp thiếu vừa gọi điện. Máy bay bị trễ giờ nên cậu ấy vừa mới đón được người, bây giờ đang ở trên đường cao tốc sân bay.”
“Diệp thiếu đích thân đi đón ư?” Anh chàng họ Lý ngồi bên cạnh Ngũ Kiến Phàm lên tiếng hỏi. “Ai mà quan trọng thế?”
“Anh Vĩ chứ còn ai vào đây nữa!” Một người đáp.
Nghe cách xưng hô quen thuộc này, trái tim Giản Nhu đập nhanh một nhịp. Cô bất giác nhớ tới Trịnh Vĩ. Thời khắc này, chắc anh đã ở cùng một thành phố với cô, có thể cách cô không xa lắm. Không biết tối nay anh ăn cơm với bạn đến mấy giờ. Ngộ nhỡ anh về sớm, không thấy cô, nhất định sẽ hỏi cô đi đâu. Cô nên trả lời thế nào đây?
Nói là ăn cơm và uống rượu với đàn ông? Không biết anh sẽ nghĩ gì. Nói dối công ty có hoạt động? Cô lại không muốn, bởi vì anh rất tin tưởng cô…
Trong lúc nghĩ ngợi lung tung, Giản Nhu vẫn lờ mờ nghe thấy cuộc trò chuyện của mấy người đàn ông.
“Anh Vĩ cũng đến sao? Đến nửa năm nay em không gặp anh ấy rồi. Lần nào hẹn ra ngoài chơi anh ấy cũng nói không rảnh.” Anh chàng họ Lý lên tiếng.
Người ở phía đối diện nở nụ cười mờ ám. “Cậu không xem hôm nay Ngũ Tổng mời ai à? Anh Vĩ có thể không đến sao?”
Ngũ Kiến Phàm tiếp lời: “Các cậu cứ làm như anh ấy trọng sắc khinh bạn không bằng. Tôi chỉ nói hôm nay có món quà bí mật chứ không tiết lộ tặng thứ gì.”
“Món quà bí mật ư? À…” Mọi người đều cười. Giản Nhu bỗng cảm thấy vô cùng bất an. Nếu “món quà bí mật” mà bọn họ nhắc tới là cô, vậy thì tối nay rất có thể cô sẽ gặp phiền phức.
Cô cúi đầu uống trà, im lặng lắng nghe. Anh chàng họ Lý lại lên tiếng: “Lâu lắm chúng ta không chơi rồi, tay em ngứa ngáy chết đi được. Tối nay chúng ta tới biệt thự của anh Vĩ chơi thâu đêm đi! Không thắng anh ấy một lần, em ngủ không ngon giấc.”
“Chơi thâu đêm? Cậu cho rằng tối nay anh ấy rảnh rỗi sao?”
“À…”
Tuy không thể hiểu bọn họ đang nói chuyện gì nhưng Giản Nhu có thể đoán ra người sắp xuất hiện là một nhân vật quan trọng. Nếu không, Ngũ Kiến Phàm cũng chẳng cố tình bỏ ra một khoản tiền lớn mời cô đến đây để lấy lòng anh ta. Cô bất giác có chút hiếu kỳ về đối phương.
Mọi người nhẫn nại chờ đợi tầm nửa tiếng đồng hồ, ngoài cửa cuối cùng cũng có động tĩnh. Sau vài tiếng gõ nhè nhẹ, cánh cửa từ từ mở ra. Cô nhân viên cao ráo dẫn khách đi vào phòng. Ngũ Kiến Phàm lập tức đứng dậy nghênh đón.
Giản Nhu đưa mắt về phía cửa, lập tức nhận ra người đàn ông vừa đi vào là Diệp Chính Thần, bạn thân của Trịnh Vĩ. Cô hơi nhíu mày, Trịnh Vĩ nói tối nay ăn cơm với Diệp Chính Thần. Sao anh ta lại…
Sau đó một dáng người vô cùng quen thuộc xuất hiện trong tầm nhìn của Giản Nhu. Đầu óc cô như nổ tung. Tiếng cười của Trịnh Vĩ vang lên bên tai. “Chẳng phải cậu nói có món quà bí mật sao? Món quà ở…” Anh lập tức im lặng khi nhìn thấy Giản Nhu.
Trong giây phút trầm mặc ngắn ngủi, Giản Nhu thấy vẻ mặt anh thể hiện sự kinh ngạc, sau đó là mừng rỡ. Nhưng tựa hồ nghĩ ra điều gì, thần sắc của anh đóng băng trong giây lát. Cô không nhìn thấy vẻ mặt của mình nhưng cũng có thể đoán ra nó biến đổi không ngừng. Bởi vì vừa trông thấy Trịnh Vĩ, cô cũng rất ngạc nhiên và vui mừng, tựa như tình cờ gặp được người mình tin tưởng trong lúc cô đơn và bất lực, chỉ hận không thể lập tức lao vào lòng anh, nhưng giây tiếp theo, chợt nhớ đến cuộc trò chuyện của Ngũ Kiến Phàm và bạn bè anh ta, cô đột nhiên cảm thấy người đàn ông trước mặt trở nên xa lạ. Anh không còn là cậu thiếu niên đi xe đạp chở cô về nhà, cũng không phải là Trịnh Vĩ đưa cô tới một khách sạn rẻ tiền để xem Titanic. Người đàn ông trước mặt cô sáng chói như vì tinh tú trên bầu trời, thuộc về thế giới mà cô không thể với tới.
Sau đó Giản Nhu lại nghĩ đến nguyên nhân mình xuất hiện ở nơi này. Công ty quản lý nhận của Ngũ Kiến Phàm “tiền ăn cơm” lên đến sáu chữ số để anh ta biến cô thành món quà bí mật tặng Trịnh Vĩ. Bởi vì điều này, cô và thế giới của anh như càng cách xa, còn xa hơn cả gái điếm và khách làng chơi.
Bầu không khí ngưng tụ và sự thay đổi nét mặt của Trịnh Vĩ không lọt qua con mắt tinh tường của Ngũ Kiến Phàm. Anh hết nhìn mọi người bằng ánh mắt mù mờ rồi quay sang Diệp Chính Thần.
Là người duy nhất biết rõ nội tình, Diệp Chính Thần ghé sát tai Ngũ Kiến Phàm, nói nhỏ: “Món quà bí mật của cậu quá sáng tạo, chắc chắn anh Vĩ sẽ ghi nhớ cả đời.”
“Ý cậu là gì vậy?”
“Tôi quên không nói với cậu…” Diệp Chính Thần đưa mắt về phía Giản Nhu. “Anh Vĩ đã giải quyết xong rồi.”
Ngũ Kiến Phàm liền ý thức được mình đã phạm sai lầm không nhỏ. “Không phải đấy chứ? Sao cậu không nói sớm với tôi?”
“Tôi cũng vừa mới biết vào tháng trước. Tôi định hôm nay gặp nhau sẽ tiết lộ với mọi người.” Diệp Chính Thần cười cười, vẻ mặt như đang xem trò vui. “Tôi còn quên không nói với cậu một chuyện. Anh Vĩ chưa kể với Giản Nhu về gia thế của anh ấy. Cô bé này rất có thành kiến với loại người như chúng ta. Chắc cô ấy sẽ cho rằng anh Vĩ chỉ là nhất thời hứng thú, tùy tiện chơi bời mà thôi.”
“Lẽ nào… không phải sao?” Ngũ Kiến Phàm hỏi.
Diệp Chính Thần ngẫm nghĩ. “Hình như không phải đâu.”
Giản Nhu không nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người đàn ông nhưng qua ánh mắt và nụ cười của bọn họ, cô cũng nhận ra một điều. Trong màn kịch tối nay, cuối cùng cô có thể làm nữ chính một lần. Nhưng cô không biết tình tiết sẽ phát triển theo hướng phim của Quỳnh Dao, phim thần tượng hay phim hài. Điều duy nhất mà cô biết là từ trước đến nay, câu chuyện tình phong lưu giữa công tử nhà giàu và những ngôi sao nữ suy cho cùng chỉ là một màn biểu diễn, đem chuyện tình yêu để mua vui cho thiên hạ, dùng thân thể để đổi lấy cơ hội và tiền bạc, dùng nước mắt để đổi lấy sự chú ý mà thôi.
Giản Nhu bỗng có chút hận Trịnh Vĩ, hận anh không phải là người đàn ông bình thường, hai bàn tay trắng nhưng có thể sưởi ấm trái tim cô, trao cho cô tất cả.
Trịnh Vĩ lạnh lùng ngồi xuống cạnh Giản Nhu. Diệp Chính Thần không có sự lựa chọn nào khác, đành ngồi xuống chiếc ghế trống còn lại, vẻ mặt tỏ ra không hài lòng với sự sắp xếp này.
Ngũ Kiến Phàm vội vàng điều tiết bầu không khí: “Hai người để chúng tôi đợi nửa tiếng đồng hồ. Bắt chúng tôi đợi không sao, nhưng còn người đẹp ở đây… Theo quy tắc, phạt mỗi người một chai trước.”
“Là tôi chậm trễ, tôi xin chịu phạt.” Trịnh Vĩ cầm chai bia trên bàn, tu một hơi cạn sạch. Sau đó anh lại lấy chai của Diệp Chính Thần, uống thay anh ta.
Diệp Chính Thần nửa cười nửa không. “Anh không thể để lại một chút cho em à? Em cũng đang khát đây.”
Anh ta vừa dứt lời, lập tức có người rót bia vào cốc. Sau đó mọi người cùng nâng cốc. Bầu không khí trở nên thoải mái hơn. Tuy nhiên Trịnh Vĩ và Giản Nhu vẫn không nói với nhau một lời.
Giản Nhu cũng uống mấy cốc bia, hai má ửng hồng. Cô liếc nhìn gương mặt nhìn nghiêng của Trịnh Vĩ. Trước kia cô luôn cảm thấy anh rất đẹp trai, có phong vị riêng và có nội hàm. Bây giờ ngẫm lại mới thấy phong vị riêng đó gọi là khí thế, là thứ mà một người đàn ông xuất thân vinh hiển mới có. Cô nên sớm phát hiện ra điều này mới phải. Giản Nhu nở nụ cười tự giễu, cầm cốc bia uống một ngụm, trong miệng chỉ có vị đắng chát và lạnh lẽo.
Trịnh Vĩ lập tức giật lấy cốc bia trong tay cô, đặt xuống bàn, nói với cô câu đầu tiên của buổi tối hôm nay: “Đừng uống nữa! Em say rồi.”
“Em chưa say.”
“Em đã nói sẽ ở nhà đợi anh.”
“Công ty sắp xếp, em chẳng còn cách nào khác.” Nếu có thể, cô cũng không muốn đến nơi này, không muốn đối diện với anh với thân phận như vậy.
Trịnh Vĩ cụp mắt, liếc nhìn bộ ngực mời gọi rồi lại di chuyển lên gương mặt được trang điểm quyến rũ của Giản Nhu. “Em thường ăn vận kiểu này để tham dự những bữa tiệc xã giao hay sao?”
Nhận ra giọng điệu coi thường của anh, Giản Nhu thấy lòng nhói đau. Cô lạnh lùng đáp: “Chắc chắn không nhiều bằng loại công tử các anh.”
Bầu không khí rơi xuống không độ trong giây lát, còn thoang thoảng mùi thuốc súng. Trịnh Vĩ muốn xoa dịu tình hình căng thẳng nên nắm lấy ngón tay cô. Giản Nhu lập tức rút tay về. “Xin lỗi! Tôi chỉ uống rượu cùng, không cung cấp dịch vụ khác.”
“Đã đến đây rồi thì có những chuyện không phải do em quyết định.” Nói xong, anh lập tức túm lấy tay rồi đỡ gáy cô, cúi xuống hôn cô ngấu nghiến.
Giản Nhu ra sức đẩy anh, đánh anh, thậm chí còn cắn mạnh vào môi anh nhưng Trịnh Vĩ vẫn không buông tha. Cô biết, anh muốn dùng nụ hôn mang tính chất cưỡng ép và tàn sát này để nói với cô, thế nào gọi là “cá lớn nuốt cá bé”, thế nào gọi là “thân bất do kỷ [1]”. Nếu người đàn ông của buổi tối hôm nay không phải là anh, kết quả sẽ ra sao? Cô thật sự không dám nghĩ tiếp…
[1] Thân bất do kỷ: không làm chủ được thân thể của mình.
Kết thúc nụ hôn hoang dại, Trịnh Vĩ lau vết máu ở khóe miệng, mỉm cười với đám đông chưa hết kinh ngạc. “Thật ngại quá! Tôi không thể kiềm chế tình cảm.”
“Wow…” Anh chàng họ Lý tuy không hiểu tình hình nhưng vẫn tỏ ra tâm lý. “Có cần dẹp hiện trường không anh?”
Trịnh Vĩ đáp ngắn gọn: “Tôi không vội.”
Tuy anh nói không vội nhưng Giản Nhu nhanh chóng phát hiện bầu không khí giữa anh và cô bỗng chuyển từ băng tuyết sang dầu sôi lửa bỏng. Bàn tay anh ngày càng không yên phận, hết vuốt tóc lại sờ tay cô, thỉnh thoảng anh còn vuốt ve đùi cô.
Xem ra Trịnh Vĩ muốn cô ghi nhớ một điều: Thời buổi này đã ra ngoài “bán” thì không có quy tắc chỉ bán nghệ không bán thân.
Bữa ăn sắp kết thúc, Uy Gia gọi điện, hỏi Giản Nhu có thể ứng phó được không, có cần anh ta giúp thoát thân không? Lúc này, Trịnh Vĩ đang ôm vai cô trò chuyện với người bên cạnh nên không bỏ sót một lời của Uy Gia.
Anh chàng họ Lý lên tiếng: “Anh Vĩ, rượu cũng uống tương đối rồi, hay là tới biệt thự của anh làm vài ván đi!”
Ngũ Kiến Phàm tiếp lời: “Lâu lắm không cống tiền cho anh nên cậu ta ngứa ngáy chân tay ấy mà.”
“Được thôi!” Trịnh Vĩ cúi đầu nói với Giản Nhu: “Em cùng đi nhé!”
“Em…”
“Đừng nói với anh người quản lý tìm em có việc. Anh ta dám không nể mặt Ngũ Tổng sao?”
Giản Nhu liếc nhìn màn hình điện thoại, lặng lẽ cúp máy rồi gửi một tin nhắn: “Không sao. Tôi có thể ứng phó.”
Uy Gia nhắn lại: “Tôi đã chuyển tiền vào tài khoản của cô rồi.”
Giản Nhu nở nụ cười tự giễu. Trịnh Vĩ nhìn chằm chằm di động của cô, nhếch miệng: “Đối với em, tiền quan trọng đến thế sao?”
Trong lòng có chút buồn bực, cô rất muốn nói với anh: Phụ nữ muốn cảm giác an toàn hơn, mà đồng tiền là thứ duy trì cảm giác an toàn tốt nhất. Phụ nữ ngốc nghếch mới tìm cảm giác đó ở người đàn ông, lời hứa của đàn ông là thiếu an toàn nhất.
Ngoài miệng, cô đáp: “Không quan trọng bằng anh.”
Vẻ mặt Trịnh Vĩ trở nên ôn hòa trong giây lát.
Ngôi biệt thự của Trịnh Vĩ cách nhà hàng không xa. Chiếc xe lao nhanh trong đêm tối, chẳng bao lâu sau dừng lại trước một ngôi biệt thự sang trọng.
Khi bọn họ đi vào nhà, người giúp việc đã bật đèn sáng trưng. Bàn mạt chược đã được chuyển vào phòng khách. Đồ ăn nhẹ, hoa quả, thuốc lá và trà nước cũng đã được chuẩn bị đầy đủ. Có thể thấy người giúp việc đã nắm rõ thói quen của bọn họ.
Mấy người đàn ông nhanh chóng lao vào cuộc chơi. Phòng khách mù mịt khói thuốc, Giản Nhu không chịu nổi nên một mình đi ra ngoài ban công hít thở không khí trong lành.
Sống ở Bắc Kinh bao nhiêu năm vậy mà cô không hề hay biết có một nơi vắng vẻ, yên tĩnh đến thế. Cũng giống như quen biết Trịnh Vĩ nhiều năm, cô không biết anh có một ngôi nhà xa hoa như vậy.
Cửa ban công mở ra, Trịnh Vĩ cầm cốc trà đi đến bên cô. Giản Nhu cúi xuống uống một ngụm, trà có mùi thơm dìu dịu, vị ngọt nồng đậm, khác hẳn loại trà gói ở nhà cô. Đúng là đã làm khó anh khi phải hạ thấp khẩu vị của mình.
“Anh không có ý lừa em… Là em chưa bao giờ hỏi về gia thế của anh…” Trịnh Vĩ lên tiếng.
Giản Nhu cười cười. “Đúng vậy. Thấy anh đi chiếc xe đạp cũ đón em tan học, em nên hỏi: Bố anh làm lãnh đạo ở cơ quan nào? Tài sản đứng tên anh có bao nhiêu? Anh sống trong ngôi nhà rộng mấy trăm mét vuông?” Ngừng vài giây, cô nói tiếp: “Anh có nhiều tiền như vậy, nói chuyện tình cảm với em không mệt sao? Cứ trực tiếp lấy tiền bao em có phải đỡ rách việc hơn không?”
“Nếu có thể, ai muốn tự chuốc lấy phiền phức chứ?” Trịnh Vĩ ôm cô từ phía sau. “Anh biết em là người bao nhiêu tiền cũng không mua nổi.”
Giản Nhu không có sức lực, cũng chẳng muốn rời khỏi vòng tay người đàn ông này. Biết rõ với thân phận hiện tại, lời hứa của anh rất khó có thể thực hiện nhưng cô vẫn không có cách nào thuyết phục bản thân từ bỏ.
Cô tựa vào người anh. “Trịnh Vĩ, người như em, liệu anh có thể bỏ qua không? Dù anh chấp nhận, liệu bố mẹ anh có đồng ý không? Nếu không thể, xin anh đừng hứa với em… Em không kiên cường như anh tưởng đâu. Em sẽ không chịu đựng nổi…”
Trịnh Vĩ ôm cô thật chặt. “Anh từng hứa sẽ chịu trách nhiệm với em cả đời. Anh nhất định sẽ làm được.”
Giản Nhu gật đầu. Bất kể tương lai phải đối mặt với khó khăn gì, cô cũng không hối hận vì đã lựa chọn người đàn ông này.
Có tiếng gõ cửa nhè nhẹ ở phía sau. Giản Nhu quay đầu, thấy một người phụ nữ ngoài năm mươi có gương mặt hiền từ đang bê bát mì bốc khói nghi ngút đứng ngoài cửa, mỉm cười với bọn họ.
Trịnh Vĩ mở cửa, cầm bát mì đưa đến trước mặt cô. “Vừa rồi em chỉ uống rượu mà chưa ăn gì. Em ăn một chút đi, không lát nữa dạ dày lại đau bây giờ.”
Giản Nhu nhận bát mì nóng hổi, sống mũi cay cay. Cho dù chuyện tình của cô và anh sau này không có kết quả, cô cũng không bao giờ hối hận.
Ăn xong, Trịnh Vĩ dẫn Giản Nhu lên phòng ngủ. Dưới ánh đèn dìu dịu, anh giúp cô cởi quần áo. Cô không phản kháng cũng chẳng nghênh hợp mà lặng lẽ quan sát xung quanh. Phòng ngủ này còn rộng hơn căn hộ của cô, được thiết kế theo phong cách châu Âu tinh tế. Giản Nhu có cảm giác không chân thực, tựa như đây chỉ là một giấc mộng đẹp mà thôi.
Cô bị anh đẩy xuống giường. Chiếc giường vô cùng mềm mại, nằm trên đó có cảm giác bồng bềnh. Giản Nhu túm lấy cánh tay anh như sợ không cẩn thận sẽ bị rơi tự do trong không trung. Phát hiện người cô cứng đờ, Trịnh Vĩ liền dừng động tác. “Em không quen với nơi này phải không?”
Cô đúng là không quen với sự xa hoa ở đây.
“Thật ra anh cũng không quen. Anh vẫn thích nhà em hơn, đặc biệt là chiếc giường của em. Lần đầu tiên nhìn thấy, anh đã muốn ngủ ở đó. Đáng tiếc cho đến bây giờ anh vẫn chưa có cơ hội.” Trịnh Vĩ nói.
Giản Nhu bị anh chọc cười. Người đàn ông trước mặt lại trở nên chân thực. Anh vẫn là Trịnh Vĩ dám cưỡng hôn cô giữa chốn đông người hôm nào.
Thấy cô có ý không muốn, anh cũng chẳng miễn cưỡng. Anh kéo chăn đắp lên người cô, điều chỉnh đèn tối đi rồi hôn lên trán cô. “Bây giờ muộn rồi, chắc em cũng đã mệt. Em cứ ngủ trước đi!”
Thấy anh chuẩn bị rời đi, Giản Nhu liền kéo tay anh. “Trịnh Vĩ!”
“Sao thế?”
Cô liền ngồi dậy ôm anh. “Em rất nhớ anh!”
“Em đừng quyến rũ anh… Anh không chịu nổi đâu.”
“Em đâu có quyến rũ anh… Quyến rũ là phải thế này…” Giản Nhu cởi cúc áo của anh, hôn một đường từ cổ xuống ngực. Cho tới khi không chịu nổi tiết tấu chậm chạp của cô, Trịnh Vĩ liền đè cô xuống giường, mang đến cho cô từng đợt sóng long trời lở đất theo nhịp điệu quen thuộc của anh.
Kết thúc cuộc “tiểu biệt thắng tân hôn”, Giản Nhu nằm trong lòng Trịnh Vĩ, toàn thân mệt nhoài nhưng tâm trạng vô cùng hạnh phúc. Tối qua mất ngủ, hôm nay uống không ít rượu, lại vận động kịch liệt nên cô nhanh chóng thiếp đi.
Đến khi Giản Nhu ngủ say, Trịnh Vĩ mới nhẹ nhàng bỏ tay ra khỏi người cô, mặc quần áo, đi xuống tầng dưới. Ở phòng khách, mọi người vẫn đang sát phạt nhau quanh bàn mạt chược. Nhìn thấy Trịnh Vĩ, người đàn ông họ Phó lập tức đứng lên, nhường chỗ cho anh.
Diệp Chính Thần liếc nhìn gương mặt tươi tỉnh của Trịnh Vĩ. “Giải quyết xong rồi à?”
“Còn phải hỏi sao?”
“Lâu thế! Bọn em chơi được bốn ván rồi. Em còn cá cược với mọi người, trong vòng mười phút đổ lại, anh nhất định sẽ giải quyết xong.”
Trịnh Vĩ cầm tách trà, uống một ngụm. “Thế mà gọi là lâu à? Tôi đã “tốc chiến tốc thắng” rồi đấy!”
“Chiến rồi ư?” Diệp Chính Thần nhạy bén nắm bắt từ quan trọng. “Thảo nào lâu thế!”
Anh chàng họ Lý lên tiếng: “Đã không anh? Trước kia xem trên ti vi chỉ thấy cô ấy khá xinh, thân hình hoàn hảo, không ngờ ngoài đời còn xinh hơn, làn da mơn mớn như có thể bấm ra nước ấy, sờ vào chắc đã lắm…”
Chưa nói hết câu, anh ta liền bị Trịnh Vĩ đạp mạnh một cái. Anh ta hét lên một tiếng: “A! Sao anh lại đá em?”
Trịnh Vĩ nghiến răng: “Vợ tôi mà cậu cũng dám tơ tưởng, còn ở ngay trước mặt tôi nữa…”
“Vợ anh ư? Anh thật lòng đấy à?”
“Cậu không nhận ra sao?”
Nghe giọng nói lạnh lẽo của Trịnh Vĩ, anh chàng họ Lý gật đầu. “Bây giờ em nhận ra rồi.”
***
Ván mạt chược đến sáng mới kết thúc. Lần đầu tiên trong đời Trịnh Vĩ bị thua. Anh chàng họ Lý hớn hở ra về. Diệp Chính Thần lười không đi, nói với Trịnh Vĩ: “Em lên tầng trên ngủ.”
“Nhớ vào phòng dành cho khách.” Trịnh Vĩ không quên nhắc nhở anh ta.
“Dù anh bảo em ngủ ở phòng anh, em cũng không thèm.”
Dõi mắt theo Diệp Chính Thần cho tới khi anh ta rẽ vào phòng bên cạnh, Trịnh Vĩ mới yên tâm cúi đầu xem tập giấy tờ Ngũ Kiến Phàm vừa đưa cho mình.
“Đây là báo cáo đánh giá công ty. Anh hãy xem đi!”
Anh đọc lướt qua rồi trả lại Ngũ Kiếm Phàm. “Cậu cũng biết tôi không hiểu mấy thứ này. Cậu có thể cho tôi số liệu đơn giản một chút, tốt nhất chỉ cần ghi tôi chiếm bao nhiêu phần trăm cổ phần, trị giá bao nhiêu tiền là được.”
“Với tư cách một nhà đầu tư, anh không thể chuyên nghiệp hơn được sao?”
“À, đúng rồi! Nghe nói cậu chuẩn bị hợp tác với công ty truyền thông Thế kỷ đấy à?”
“Ừm!” Ngũ Kiến Phàm cảm thấy có chút an ủi khi Trịnh Vĩ tỏ ra quan tâm đến dự án của công ty.
“Nói vậy thì chắc cậu quen biết lãnh đạo cấp cao của công ty đó?”
“Ừm!” Ngũ Kiến Phàm chợt hiểu ra vấn đề. “Không phải anh muốn tôi đánh tiếng với bọn họ để họ chiếu cố đến vợ anh đấy chứ?”
Trịnh Vĩ đáp: “Cũng không cần chiếu cố. Cậu chỉ cần nói với họ đừng để cô ấy tham gia tiệc tùng xã giao là được.”
“Anh không muốn cô ấy nổi tiếng sao?”
“Một khi nổi tiếng, cô ấy dễ chìm đắm trong danh lợi. Nơi lắm thị phi như làng giải trí, tôi hy vọng cô ấy sớm nhìn thấu rồi tránh càng xa càng tốt.”
“Xem ra anh đúng là thật lòng, còn bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai của cô ấy.”
Trịnh Vĩ không phủ nhận. Anh đã hứa chịu trách nhiệm với cô cả đời, vậy thì anh cũng phải dự tính chuyện tương lai của hai người.
Thật ra, trước đây anh không bận tâm chuyện cô làm nghề gì, đi theo con đường nào, nhưng ông già có tư tưởng phong kiến cổ hủ ở nhà nghe nói anh yêu nữ diễn viên thì lập tức đập bàn bắt anh cắt đứt quan hệ, còn nói làng giải trí bát nháo, chẳng có đứa con gái nào trong sạch.
Tuy sự kiện xảy ra ở Nhật Bản khiến ông già ít nhiều thay đổi cách nhìn về Giản Nhu nhưng ông vẫn không đồng ý để một “con hát” bôi nhọ gia phong nhà họ Trịnh.
Anh không định nói cho Giản Nhu biết những chuyện này. Cô đã cảm thấy bất an khi biết thân phận của anh, bây giờ mà biết người nhà của anh cực lực phản đối, cô sẽ càng thiếu cảm giác an toàn. Những trở ngại to lớn này nên do người đàn ông gánh vác.
Danh Sách Chương: