Sau khi Vân Hỉ Châu không trúng tuyển bị đuổi về Vân phủ, tất nhiên là đã khóc lóc kể lể với Vân phu nhân, lời trong lời ngoài đều là trách cứ thứ tỷ của mình – Ân Như Tuyết, bởi vì nàng ta cho nên mình mới không được chọn.
Vân phu nhân nhìn thấy con gái bảo bối của mình khóc lóc sướt mướt như vậy, đau lòng muốn chết, càng bất mãn với Ân Như Tuyết hơn nữa.
Lúc Vân thượng thư Vân Tĩnh đến chính điện thì thấy phu nhân mặt mày sầu thảm. Hắn vừa nhướng mày, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng lại thấy hai mắt của nữ nhi Hỉ Châu sưng như hai trái đào, trong lòng liền mềm nhũn, nói thế nào thì Hỉ Châu cũng đã được hắn yêu thương từ nhỏ đến lớn, lời trách cứ vừa đến miệng lại không nói ra được. Không thể làm gì khác hơn là bước đến an ủi vài câu”
” Hỉ Châu, phụ thân ta nói thế nào cũng là một Lễ bộ thượng thư, mẹ của con cũng là một muội muội của thái phó, gia thế không thể nói là không hiển hách. Hơn nữa, Như Tuyết tỷ tỷ của ngươi đã vào cung, tương lai nếu có thể thành sủng phi, nhà chúng ta sẽ càng giàu sang. Đến lúc đó, có khi sẽ được hưởng sung túc.”
Vân Tĩnh làm người rất khôn khéo lại biết tính toán, nhưng vẫn có thể xem là người cha tốt, bất quá đó chỉ là do Hỉ Châu mà hắn yêu thương từ nhỏ thôi, nếu đổi lại là nữ nhi giữa đường nhảy ra Ân Như Tuyết thì chỉ sợ hắn sẽ lợi dụng nhiều hơn là thật tình.
Vốn dĩ trong lòng Vân Hỉ Châu đã ghi hận với Ân Như Tuyết, đồng thời cũng đổ lỗi chuyện nàng không được chọn lên đầu Ân Như Tuyết. Nghe được lời này của phụ thân, sủng ái Ân Như Tuyết như vậy, tương lai còn nói nàng có thể trông cậy vào Ân Như Tuyết, trong lòng càng hận hơn, hận đến nỗi nếu Ân Như Tuyết đứng trước mặt nàng lúc này, nàng nhất định sẽ cào nát khuôn mặt như hoa đó.
Vân phu nhân sao lại không hiểu rõ tính tình nữ nhi Hỉ Châu nhà mình chứ, nhưng nàng vẫn còn có lý trí, biết hiện tại lão gia nhà mình rất sủng ái con tiện chủng kia, mà con tiện chủng kia lúc này lại trúng tuyển, thấy khuôn mặt vặn vẹo của nữ nhi nhà mình, vội vàng chặn đứng câu chuyện:
“Lão gia, ngài cũng biết là hiện giờ trong lòng Hỉ Châu rất khó chịu mà, để thiếp nói chuyện với con bé vài câu đã, thiếp có thể khuyên nhủ Hỉ Châu mà?”
Nghe xong lời này, Vân thượng thư cảm thấy cũng không phải là không có lý. Trước đây hắn cũng chưa từng thấy qua bộ dạng đau khổ đó của con gái, giờ không biết phải đối phó như thế nào.
Mặc dù Vân thượng thư có chút thất vọng vì con gái không được chọn, thế nhưng người thứ nữ là Như Tuyết lại trúng tuyển làm cho hắn rất thỏa mãn, tóm lại đều là con gái của mình mà, đều là cốt nhục của Vân gia, đâu có khác biệt gì?
Về phía Thành vương gia, Vân thượng thư rất muốn hiểu rõ, lúc trước hắn còn muốn đưa Như Tuyết vào cung, chẳng lẽ bây giờ Thành vương gia muốn tranh nữ nhân với Hoàng huynh của hắn sao? Dù Thành vương gia ngươi vương quyền có lớn hơn nữa cũng không thể đấu với Hoàng thượng không phải sao?
Huống chi, dựa vào gương mặt xinh đẹp đó của Như Tuyết, chắc chắn có thể trở thành một sủng phi.
Sau khi Ân Như Tuyết trở lại Vân phủ, phát hiện thái độ của hạ nhân trong Vân phủ đối với nàng đã cung kính hơn nhiều, đến cả Vân phu nhân cũng phải thay đổi thái độ, Vân Hỉ Châu thì không xuất hiện trước mặt nàng nữa, từng ngày trôi qua đều rất thanh nhàn.
Trong lòng nàng không có cảm giác gì, dù sao đó cũng là thiên tính của con người. Tại một nơi mà lợi ích quan hệ luôn đặt lên hàng đầu, chuyện như thế này xảy ra cũng là rất bình thường, huống chi là nơi mà quan lớn một cấp đè chết người như ở cổ đại này. Dù sao thì ở chỗ này, dân thường yếu ớt hệt như con kiến.
Nhưng nha đầu Anh Đào hầu hạ bên cạnh nàng lại rất là xúc động, luôn dùng vẻ mặt ngang ngược chỉ huy các hạ nhân khác, có lúc còn nhìn tiểu thư nhà mình đến xuất thần.
Như Tuyết hỏi đến thì tiểu nha đầu Anh Đào lại ấp úng không chịu nói.
Như Tuyết nhàn rỗi không có chuyện gì làm, cũng có ý muốn đùa với nàng: “Nếu ngươi không nói, tiểu thư ta đây có thể sẽ tức giận, có thể sẽ không mang ngươi vào cung.”
Anh Đào tuổi còn nhỏ, một chút thủ đoạn đã có thể đánh bại rồi, liền nói lời thật lòng:
“Tiểu thư, ta chỉ đang nghĩ, nếu như ngày đó tiểu thư không trúng tuyển thì sao?”
“Không có nếu như.”
Thánh chỉ phong vị tới rất nhanh.
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Lễ bộ thượng thư Vân Tĩnh chi nữ Như Tuyết phi chiêu thục huệ, hành hoàng có tắc, trì cung thục phận, bản tính hiền hòa, tang gia thành tính, trước thục vấn vu tuyền cung; kính thận trì cung, cây phương danh vu tiêu dịch, đặc biệt sắc phong làm mỹ nhân. Ngươi kỳ mậu ôn cung thượng chích, thừa phu gia mệnh, di nghi ngờ khiêm ức, thứ vĩnh tập phu phồn hi. Khâm thử.” (Lei: xin hãy tha thứ cho sự ngu dốt của tại hạ, k thể nào edit nổi đoạn này, mạn phép ‘sao y bản chính’ nha @[email protected] đại khái là phong chị ấy là ‘mỹ nhân’ vậy hoy á. Tự nhiên đọc cái thánh chỉ này thấy thương mấy chế hoàng đế ghê, tối muốn làm gì cũng phải đi năm ngõ mười chín quẹo mới dám zô chủ đề chính.)
Thái giám tuyên chỉ khách khí nói thêm vài câu chúc mừng với Ân Như Tuyết, được Vân thượng thư giữ lại uống ly trà, nhưng mượn cớ còn phải tuyên chỉ ở nơi khác để rời đi.
Vân thượng thư mừng rỡ, mỹ nhân là tứ phẩm, lần này đầu Như Tuyết được phong vị mà đã cao như vậy rồi, hiển nhiên là đã được thánh sủng. Hắn cũng đã hỏi qua rồi, lần phong vị này, tiểu thư nhà Hàn quốc công Hàn Thanh Hà và tiểu thư nhà Hầu phủ Túc Nghị Lý Dạng được phong làm tam phẩm Tiệp dư. Thế nhưng Hàn quốc công và Túc Nghị địa vị cao hơn mình rất nhiều.
Vân thượng thư nghe thánh chỉ xong, ánh mắt nhìn Ân Như Tuyết càng thêm nhu hòa.
Mấy ngày sau, mấy vị tú nữ được chọn đều ngồi xe ngựa vào cung.