Nhìn những tư liệu này, tay Minh Châu siết thật chặt, nhưng vẫn cố gắng ngẩng đầu, tươi cười, nói lời cảm tạ với Ân Như Tuyết, nhưng rốt cuộc thì nàng vẫn là một tiểu cô nương tuổi còn nhỏ, giọng nói còn có chút run run.
Ân Như Tuyết không nói gì, nhưng nghĩ quận chúa Minh Châu sắp không chịu nổi nữa rồi. Cũng phái người đưa quận chúa trở về.
Lúc quận chúa Minh Châu trở về thì Tề vương đang ở thư phòng. Nghe hạ nhân vương phủ bẩm báo quận chúa đã trở về, vội bỏ quyển sách trên tay xuống, bước ra khỏi thư phòng.
“Minh Châu.”
Tề vương thấy nữ nhi Minh Châu đã lâu ngày không gặp vừa bước vào chính viện, hô một tiếng.
Minh Châu dừng bước nhưng không có xoay người lại.
Trong lòng Tề vương đối với vợ và con gái tràn đầy hổ thẹn và hối hận, lúc này gặp con gái lại không biết phải nói thế nào. Chỉ hỏi một câu: “Vân mỹ nhân gọi con đến đi dạo, không có chuyện gì xảy ra chứ?”
Khóe miệng quận chúa Minh Châu cong lên, cười nhạt, lắc đầu rồi bước vào chính viện.
Tề vương biết là chủ đề mình tìm được không hay lắm, chỉ đành nhìn theo con gái đi thẳng vào chính viện không quay đầu lại, sau đó còn đóng chặt cửa lớn.
Từ sau khi chính phi Sơ Nguyệt qua đời, Tề vương cũng không bước vào chính viện nữa. Không phải là hắn không muốn vào, mà là Minh Châu không cho hắn vào. Tề vương thật sự mong muốn được con gái lượng thứ, cho nên không dám bước vào chính viện. Hắn đứng trước chính viện bồi hồi thật lâu, sau đó lại bỏ đi.
Quận chúa Minh Châu trở lại chính viện, phân phó vài câu với nhũ mẫu, rồi im lặng ngồi xuống cạnh bàn, nhìn bức họa mỹ nhân ở trên tường.
“Mẫu thân, không có kẻ nào có thể thay thế người được.”
Mấy ngày sau, Tề vương nghe hạ nhân bẩm báo, có một nữ tử tên Sở Vân cầu kiến.
Tề vương gia vốn rất khó chịu, vừa nghe đến tên Sở Vân, liền vội vàng bảo hạ nhân đón nàng vào phủ.
Sở Vân theo hạ nhân vào vương phủ, mới phát giác được phong thái của nơi này.
Sở Vân vốn dĩ là một ngư dân, đang trong lúc bần cùng. Gả cho người khác, ai ngờ lão công lại là một con quỷ đoản mệnh, đã trải qua những ngày tháng không tốt đẹp gì. Cho nên muốn dựa dẫm vào gã hàng xóm, nào biết đâu lại có thể gặp được vương gia đương triều chứ. Vương gia sắp xếp cho nàng ở một ngôi nhà thật lớn ở Kinh Thành, ăn ngon mặc đẹp.
Nàng nghĩ rằng đó đã là những ngày tháng hạnh phúc may mắn nhất, nhưng lại nghe nha hoàn phục vụ thân cận nói là vương phủ còn tráng lệ hơn nhiều lần.
Nghe thế, nàng có chút xúc động. Nhưng đâu ai biết được, Tề vương thật sự không có đến chỗ của nàng, làm nàng có chút thất vọng.Chiều hôm qua, cũng không biết tại sao lại có một nhóm người đến đập phá chỗ của nàng. Chính mình còn đang run sợ thì nha hoàn bên cạnh lại nảy ra một chủ ý, nói nàng nên đến vương phủ kể lại chuyện này cho vương gia, biết đâu lại có thể quang minh chính đại vào vương phủ ở.
Tề vương thấy Sở Vân, thấy nàng giống thê tử đã mất đến bảy tám phần, trên mặt lại đầy vẻ u sầu, cảm thấy đau lòng, vội vàng hỏi thăm.
Sở Vân thấy thời cơ đã đến, thêm dầu thêm muối kể lại chuyện chiều hôm qua.
Tề vương gọi quản gia đến, lúc đang phân phó hắn sai người điều tra chuyện này một chút thì ngoài cửa truyền đến tiếng nói.
“Không cần phải điều tra, là ta phái người đến đập phá tòa nhà đó. Còn nữa, ta cho ngươi biết, nữ nhân này, ta không chấp nhận.” Đúng là giọng của con gái Minh Châu.
Tề vương nghe được có chút sững sờ, Minh Châu lại chịu nói chuyện với hắn.
Sở Vân thấy Tề vương chần chờ không lên tiếng, lại thấy người vừa nói chuyện cực kỳ chán ghét mình chẳng qua cũng chỉ là một tiểu cô nương tám chín tuổi, liền mở miệng, “Ngươi.”
Còn chưa kịp nói xong đã bị Tề vương cắt đứt.
“Minh Châu, nàng ta sao?”
Trước giờ Minh Châu không muốn nói chuyện với Tề vương, lần này chẳng qua là không thể nhịn được khi thấy hắn ra vẻ ta đây như vậy. Trước đây mẫu thân còn sống, thì không nghĩ đến mẫu thân, sau khi mẫu thân qua đời lại làm như là hoài niệm thương nhớ muốn chết theo. Bây giờ lại còn tìm một người có vẻ ngoài giống mẫu thân về làm thế thân nữa chứ.
Minh Châu khó chịu lên tiếng: “Nàng ta sao? Nàng ta thế nào? Ta cho ngươi biết, nàng ta vĩnh viễn không đủ tư cách thay thế mẫu thân của ta.”
Trước đây Minh Châu rất được sủng ái, tính tình cũng thẳng thắn. Sau này tuy rằng vì mẫu thân qua đời, không thể hòa hợp với phụ thân, mới kìm chế tình tình lại một chút, nhưng bên trong vẫn rất thẳng thắn. Mặc dù nhìn vẻ bề ngoài rất ôn hòa, nhưng khi tức giận thì có thể làm cho người ta nghẹn chết.
Tề vương bị Minh Châu nói như thế thì nghẹn lời, nhưng vẫn không có cách nào, tức giận được sao? Đây là nữ nhi duy nhất của hắn và Sơ Nguyệt.
Phất phất tay, ý bảo hạ nhân dẫn Sở Vân đang sợ hãi đi chỗ khác.
Minh Châu nhạy bén, biết chuyện này nếu kết thúc tại đây, cô nương này nhất định sẽ trở lại.
Nhìn Tề vương: “Đến chính viện.”
Vừa đặt chân vào chính viện, Tề vương tựa như người mất hồn.
Chính viện hoang vu, không còn phồn hoa mỹ lệ như trong trí nhớ của hắn nữa.
Những bụi hoa trước kia đã héo rũ, đó là hoa mà hắn tự mình mang từ quê nhà của Sơ Nguyệt đến trồng cho nàng.
Xích đu trước kia cũng đổ nát, chỗ đó, trước đây hắn và Sơ Nguyệt cùng ôm Minh Châu vui đùa với nhau.
“Thế nào? Phụ vương.” Nhìn vẻ khiếp sợ trong mắt Tề vương, Minh Châu phun ra một câu châm chọc “Phụ vương”.“Tại sao lại như vậy?”
“Những năm gần đây, chính viện đều như vậy. Ta không muốn để người khác tu sửa chính viện. Phụ vương, người có nhớ lúc mẫu thân bệnh nặng thì người ở đâu không?”
“Phụ vương, người có nhớ lúc mẹ con chúng ta bị hạ nhân khinh thường ức hiếp thì người ở đâu không?
“Phụ vương, người có nhớ lúc mẫu thân qua đời thì người đang ở chỗ của di nương nào không?”
Tề vương nói không nên lời, lùi về sau mấy bước.
“Có phải người định nói là người không biết không. Năm đó lúc người hứa hẹn với mẫu thân sẽ đối tốt với người cả đời, vì sao lại không làm được? Người cũng biết mãi cho đến lúc nắm mắt xuôi tay, mẫu thân vẫn gọi tên người không?”
Mỗi lần Minh Châu đặt câu hỏi cho Tề vương là mỗi lần hắn lui một bước. Hận không thể chạy trối chết.
“Là ta không tốt. Sau khi mẹ con ra đi, mới tỉnh ngộ.”
“Vậy thì sao? Đối với mẫu thân mà nói, mẹ đã không cần nữa.” Một tiểu cô nương, lại có thể nói ra lời cứng cỏi như vậy, còn nhỏ như vậy, nàng đã phải chứng kiến sinh mệnh của mẫu thân từ từ héo tàn.
“Còn nữa, vĩnh viễn không có kẻ nào có thể thay thế mẫu thân của ta, là không đủ tư cách, ta cũng không cho phép.”
Tề vương buồn bực ra khỏi chính viện, nhìn thấy hạ nhân đang định hỏi hắn làm thế nào với nữ nhân Sở Vân kia.
Trong lòng Tề vương tràn đầy hối hận với chính phi của mình, vừa nghe đến tên này, chân mày đã cau chặt lại, bảo là đuổi nàng trở lại làng chài.
Sở Vân vốn đang bị trông chừng ở sảnh lớn. Thấy quản gia tới, ngạo mạn cười hỏi: “Quản gia, vương gia nói sao?” quả nhiên tư thái mười phần tự nhiên, giống như đã xem mình là nữ chủ nhân của vương phủ này rồi.
Quản gia chẳng nhìn đến nàng, cũng không tiếp lời, chỉ ngoắc hai gia đinh đến, ra lệnh tống khứ cô nương này trở về Sở Gia thôn.
Sở Vân nghe vậy thì nóng nảy, vội hét lên.
“Ta muốn gặp vương gia, sao hắn có thể đối xử với ta như thế chứ?” Quản gia vội vàng nhét giẻ vào miệng Sở Vân, hối thúc gia đinh đem nàng đi.
Thành vương gia im lặng mấy ngày nay lúc này khen thưởng một nữ tử.
“Cẩm Nhi, chuyện này làm rất tốt. Lui xuống lĩnh thưởng đi.”
“Đa tạ vương gia.”
Nữ tử vừa được ban thưởng chính là tiểu nha hoàn đã từng hầu hạ người suýt chút nữa thì trở thành Tề vương phi Sở Vân.
Thành vương gia nhìn bức họa trong tay, đôi mắt thâm sâu.
“Hừ, Tề vương sao. Truyền lệnh xuống, bản vương không muốn nhìn thấy nữ nhân có gương mặt này nữa.”
Tình cảm khi còn bé của Tề vương và Thành vương cũng không tệ lắm, tuổi của hai người cũng xấp xỉ, chơi đùa với nhau cũng rất vui, không giống người ca ca lớn tuổi kia, phải học tập rất nhiều, bình thường hai người cùng nhau chạy tới chạy lui trong cung.
Sau này, trưởng thành, trước nhiều nguyên nhân, quan hệ của hai người tuy không thân thiết như lúc bé nữa nhưng vẫn rất tốt.
Chỉ là sau đó, vì một nữ tử, hai người lại xích mích.
Thì ra là hai huynh đệ cùng gặp gỡ Sơ Nguyệt. Nhưng Sơ Nguyệt lại yêu thích Tề vương ôn nhu đa tình. Một bên là huynh đệ, một bên là nữ tử mình yêu thích, tuy rằng Thành vương kiêu trương bạt hỗ (kiêu ngạo độc đoán) nhưng vẫn nhượng bộ.
Nhưng mà, sau đó Tề vương lại phụ Sơ Nguyệt.
Đương nhiên là Thành vương rất buồn bực, từ đó về sau không còn hòa hợp với Tề vương nữa. Bí mật rồi công khai chèn ép xem thường Tề vương, khi biết Tề vương giải tán cơ thiếp ở hậu viện, quanh năm không ở Kinh Thành mới chịu buông tha.
Mãi cho đến khi chuyện này xảy ra.
Vĩnh Dạ đế đang xử lý chính sự thì đột nhiên nghĩ đến Tề vương, liền đặt bút xuống hỏi một câu.
Nghe được Tân Thuyên trả lời Tề vương gia đã đuổi Sở Vân về Sở Gia thôn.
Nhíu mày, không khỏi bất ngờ. Tề vương này trước nay luôn rất cố chấp, thật hiếm khi lại nghe lời như vậy.
Hỏi kĩ chuyện thì không khỏi nhìn vị tiểu chất nữ (cháu gái) này của mình bằng cặp mắt khác xưa.
Tân Thuyên thăm dò nét mặt của Vĩnh Dạ đế mới cẩn thận nói ra hình như chuyện này Thanh vương gia có nhúng tay vào.
Sắc mặt Vĩnh Dạ đế không thay đổi, tiếp tục cầm bút lên phê duyệt tấu chương.
Tân Thuyên thấy vậy cũng không dám quấy rầy, lùi sang một bên.