Bà Lâm thở dài: "Phải, mẹ thừa nhận là mẹ đang ép nó. Nhưng nếu nó thật sự yêu con thì tại sao không nói chuyện này với con? Tại sao lập tức lấy tờ chi phiếu của mẹ rồi bỏ rơi con? Như vậy chưa đủ chứng minh nó chưa từng yêu con à? Tình cảm của hai đứa không sâu sắc như con nghĩ sao?"
"Con trai, con nên tỉnh lại đi! Người đàn ông như này chơi bời chút là được, đừng yêu đương làm gì. Con lớn như thế, thấy qua bao nhiêu trai xinh gái đẹp rồi, không lẽ chưa thấy rõ bản chất thật sự của Trần Cách à? Nó cũng giống như bao kẻ muốn leo lên con mà thôi, đều là người thèm muốn tiền tài và quyền lực của con. Chưa kể, qua nhiều năm rồi mà nó còn xuất hiện trở lại với dáng vẻ đáng thương như này, biết đâu chừng là do muốn rù quến con đấy."
"Bởi vì nó cảm thấy con là người coi tiền như rác, nó cảm thấy dựa vào khả năng của nó vẫn có thể chơi con xoay vòng vòng như cũ. Nhìn đi, không phải như vậy à? Con vì nó mà chia tay với tất cả người cũ, còn vì nó không muốn liên hôn, thậm chí khiến cho giá cổ phiếu của Lâm thị bị rớt mạnh."
Bà Lâm thấm thía nói: "Con trai, Trần Cách không phải là người tốt, con thấy rõ rồi đấy. Đừng bị bề ngoài của nó mê hoặc, con người nó giỏi nhất chính là giả vờ giả vịt. Con nghĩ lại xem, biệt thự của con có nhiều người canh nó như này mà nó còn có thể chạy trốn được, con cảm thấy nó là người đơn giản hay sao? Nó bỏ trốn là vì muốn làm con lo lắng, làm con khẩn trương hồi hộp, làm con càng yêu nó sâu sắc hơn, như vậy thì nó mới càng được nhiều thứ hơn."
Lời nói lặp đi lặp lại như sét đánh của bà Lâm trực tiếp khiến cho Lâm Nhạc Dương bắt đầu nghi ngờ cuộc đời. Nếu trước đây Trần Cách dễ dàng nói lời chia tay với gã, đùa bỡn tình cảm của gã làm gã đau khổ, thì bây giờ khi biết Trần Cách làm tất cả chỉ vì đồng tiền, tình cảm giữa bọn họ chỉ là giao dịch tiền bạc thì càng làm cho Lâm Nhạc Dương muốn nổi điên.
Bỗng nhiên gã nhớ tới thời điểm gặp lại Trần Cách, dáng vẻ đối phương vừa mừng vừa sợ, nhớ tới việc dù cho gã có tổn thương hắn thế nào, ngược đãi hắn ra sao thì hắn cũng một bộ không oán không hận, giống như tên nô lệ hèn mọn tiếp tục yêu gã.
Lâm Nhạc Dương đột nhiên mê mang, Trần Cách là thật sự yêu gã cho nên mới chịu đựng tất cả những gì gã làm với hắn, hay là vì tham tiền của gã đây?
Lâm Nhạc Dương vô cùng sa sút, gã không nói lời nào mà chỉ cúp điện thoại đi mua say.
Bà Lâm thấy cuộc gọi kết thúc, trên mặt nhàn nhạt ý cười, làm một bà chủ đứng đầu tập đoàn Lâm thị, bà ta đã chứng kiến biết bao nhiêu trai gái muốn bò lên giường của chồng bà ta và cũng đã từng lén lút giải quyết bao nhiêu người, nên chuyện Trần Cách chỉ là chuyện cỏn con đối với bà ta mà thôi.
Hiện giờ quan trọng nhất chính là tìm được tên tiện tì Trần Cách, tuyệt đối không cho phép nó tiếp tục ảnh hưởng Nhạc Dương.
Tịch Tu không biết lời nói của mình và Mục Kiếm sẽ sinh ra phản ứng hóa học lớn cỡ nào, nếu cậu biết, sợ là càng thêm mừng rỡ thoải mái.
Thứ bảy, Tịch Tu khó được ngủ đến tự thức dậy, cậu ra ngoài ăn cơm trưa, lúc đi ngang qua một sạp nhỏ thấy trái cây cũng ngon nên thuận tiện mua mấy trái về, chuẩn bị buổi tối tiếp tục úm trong nhà.
Cậu chính là tên trạch nam nên cuối tuần thích nhất là được nằm ì ở nhà.
Tịch Tu lẩm bẩm hát hò, tâm trạng cậu rất vui vẻ. Bỗng nhiên, một người đàn ông ở đối diện xông tới, giống như con ruồi không đầu lảo đảo va vào Tịch Tu.
Trái cây mà Tịch Tu mua bị rơi tràn lan trên đất, cậu cau mày vuốt cánh tay bị đau do bị đụng trúng, cực kỳ tức giận: "Anh làm gì vậy? Đi đường không đem theo mắt à?"
"Xin lỗi, xin lỗi!"
Người đụng cuống quít xin lỗi, giọng nói hoảng loạn ngẩng đầu, khi nhìn thấy Tịch Tu thì sửng sốt: "Là cậu?"
Tịch Tu lập tức xụ mặt: "Gặp được anh đúng là xúi quẩy."
Đúng là vận xui rủi mới có thể gặp phải Trần Cách thêm lần nữa.
Trần Cách áy náy: "Xin lỗi, xin lỗi, tại có người đang đuổi theo tôi, tôi không để ý, tự cậu nhặt trái cây lại đi, xin lỗi xin lỗi."
Ha ha, làm sao đây? Cậu không muốn tự nhặt đó thì sao nào?
Hai mắt Tịch Tu như muốn bốc lửa, cậu túm chặt tay hắn: "Tôi không cần biết có người đuổi theo anh hay không, anh đụng tôi làm rớt hết trái cây thì phải nhặt hết lên cho tôi."
Trần Cách nôn nóng, liên tục xoay đầu nhìn phía sau: "Tôi thật sự xin lỗi, nhưng có người đang đuổi theo tôi."
Thấy Tịch Tu không buông bỏ, hắn hơi tức giận nói: "Người đuổi theo tôi là bạn trai tôi, chẳng lẽ cậu muốn bị bạn trai tôi quăng xuống sông nữa à? Mau thả tôi ra ngay!"
Tịch Tu nghe vậy chậm rãi cười, nhưng hai mắt rét lạnh đến tận xương khiến cho gương mặt tươi cười cũng trở nên đáng sợ: "Tôi bị bạn trai anh quăng xuống sông, chắc anh đắc ý lắm phải không? Với lại, không hiểu sao trước đây tôi lại cứu anh nữa! Đáng ra phải để anh bị xe tông luôn mới đúng."
Trần Cách thẹn quá hóa giận: "Tôi cũng không kêu cậu cứu tôi."
Tịch Tu nhìn một người đang tức giận đùng đùng chạy như bay đến, cậu khẽ mỉm cười buông tay ra: "Đúng vậy, anh không kêu tôi cứu nhưng tôi lại tự ý cứu anh, tôi xấu thật đó! Cho nên lần này ngại quá, tôi lại xấu xa để bạn trai anh tìm được anh rồi! Chúc anh may mắn."
Nói xong, Tịch Tu mặc kệ đống trái cây, nhanh chóng bỏ của chạy lấy người.
Còn Trần Cách sắc mặt trắng bệch quay đầu lại, giây tiếp theo, Lâm Nhạc Dương đã xuất hiện trước mặt hắn, nổi giận nói: "Em chạy đi, tôi xem em có thể chạy đi đâu?"
Trần Cách tràn đầy tuyệt vọng, lòng mang oán hận đối với Tịch Tu đã sớm đi khỏi đây, nếu không phải cậu ta cứ dây dưa thì hắn cũng sẽ không bị Lâm Nhạc Dương bắt được.
"Đi về với tôi."
Trần Cách quật cường nhìn người đàn ông sắc mặt lạnh lẽo: "Em không đi, anh sắp kết hôn rồi, em trở về làm gì? Làm tiểu tam sao?"
Nếu là trước đây, Lâm Nhạc Dương chắc chắn sẽ cảm thấy vì hắn yêu gã nên hắn mới không muốn làm tiểu tam.
Nhưng hiện tại, Lâm Nhạc Dương lại nghĩ hắn không muốn gã kết hôn, có phải hắn sợ gã kết hôn rồi có con, những thứ thuộc về hắn không còn là của hắn nữa không?
Gã chế nhạo: "Tiểu tam? Bắt đầu từ khi chúng ta gặp lại, không phải em vẫn luôn là vậy à? Không phải em vẫn luôn cam tâm tình nguyện sao? Tại sao bây giờ lại không vui?"
Trần Cách há hốc mồm, không thể tin nhìn gã, hai mắt rưng rưng: "Lâm Nhạc Dương anh coi em là người như thế à? Trong lòng anh, em đê tiện rẻ mạt như vậy sao?"
Lâm Nhạc Dương vô cảm nhìn hắn: "Em nói xem? Ngày xưa em lấy tờ chi phiếu của mẹ tôi chia tay với tôi, bây giờ lại giống như liếm cẩu trở về bên cạnh tôi, sao hả? Em cảm thấy tôi rẻ mạt hay là em rẻ mạt đây?"
Trần Cách lảo đảo vài bước, tay chận lạnh lẽo, hắn cảm thấy bí mật hắn cất công giấu kín bấy lâu bị người ta lật tẩy, hoảng hốt một lúc rồi lại cảm thấy nhẹ nhõm, hắn gánh lấy bí mật này quá mỏi mệt rồi.
"Anh...Anh đã biết hết mọi chuyện?"
Thấy Trần Cách không hề có ý phản bác, trong lòng Lâm Nhạc Dương như bị nước chì rót đầy rơi xuống đáy cốc, thì ra là sự thật, những gì mẹ gã nói đều là sự thật.
Gã thật sự quá ngu ngốc, uổng công gã luôn cho rằng mình rất thông minh, thế mà lại thua vào tay một người như vậy.
Thật nực cười!
Trần Cách thấy ánh mắt Lâm Nhạc Duơng nhìn mình ngày càng lạnh lùng tàn nhẫn, làm tim hắn đập thình thịch, tại sao? Tại sao lại dùng ánh mắt ác liệt như vậy nhìn em chứ?
Trần Cách bối rối hoảng loạn, cảm giác như có thứ gì đó sắp rời xa mình, hắn cuống cuồng giải thích: "Nhạc Dương, em không muốn đâu, nhưng mà, nhưng mà cha em bị bệnh nặng cần số tiền đó. Bà Lâm lại quyền lực như vậy, cho dù em không nhận số tiền đó thì em cũng không có cách nào đi học tiếp, em cũng mệt mỏi lắm!"
Hắn khóc lóc ỉ ôi: "Rất nhiều lần em muốn nói cho anh biết, nhưng em không dám. Em sợ mẹ của anh biết, sợ cha em sẽ chết. Em không còn cách nào! Anh nói xem lúc đó em nên làm gì bây giờ? Anh nói thử xem!"
Lâm Nhạc Dương giật mình: "Cha em bị bệnh nặng?" Tại sao gã lại không biết? Tại sao mẹ gã lại không nói vấn đề này?
Trần Cách sụt sịt mũi, rơi nước mắt: "Nói cho anh biết thì có ích gì? Anh cũng không thể giúp em được, lúc đó anh có thể phản kháng lại cha mẹ của anh sao?"
"Hay là nói―" Trần Cách ngẩng lên, mặc dù hai mắt đẫm lệ nhưng lại đánh thẳng vào lòng Lâm Nhạc Dương: "Bây giờ anh, có thể phản kháng được cha mẹ của anh sao?"
Lâm Nhạc Dương như bị sét đánh ngang tai, cả người hóa đá.
"Trước kia anh không làm được, bây giờ cũng không làm được. Cho nên..." Trần Cách nở nụ cười, nước mắt còn đọng lại trên mặt: "Em nói với anh thì có ích gì? Chỉ càng thêm đau khổ. Em không muốn quan hệ giữa anh và cha mẹ anh bị lục đục nên chọn cách im lặng chịu đựng, không ngờ cuối cùng lại thành ra thế này."
Bỗng nhiên Trần Cách cảm thấy mệt lã người, cảm giác như muốn suy sụp: "Nhạc Dương, buông tha em đi, cũng buông tha chính bản thân anh, kiếp này chúng ta thật sự không thể ở bên nhau rồi."
Nói xong, hắn xoay người rời đi, lại đột nhiên bị Lâm Nhạc Dương ôm chặt từ phía sau: "Không, em là của tôi, tôi không cho phép em rời khỏi tôi. Em yên tâm, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Tôi có thể giải quyết, tôi sẽ không để em bị khi dễ như vậy nữa, Trần Cách, em tin tôi đi!"
Trần Cách xoay người, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của gã, bỗng nhiên òa khóc nhào vào lòng gã như than thở cho nỗi xót xa và đau khổ của những năm qua, làm cho Lâm Nhạc Dương đau lòng muốn chết.
Gã tự hận bản thân mình không hỏi rõ Trần Cách, cứ như vậy tin vào lời của Tịch Tu và mẹ gã, để cho Trần Cách chịu uất ức lớn như thế này.
Nhớ đến Tịch Tu, Lâm Nhạc Dương thấy hơi kỳ lạ, làm sao Tịch Tu biết được chuyện này?
Gã hỏi Trần Cách có từng thấy qua Tịch Tu không?
Trần Cách mê mang: "Em chưa từng thấy."
Lâm Nhạc Duơng nhíu mày: "Vậy làm sao cậu ta biết mẹ anh cho em một tờ chi phiếu?"
"Cái gì?" Trần Cách ngạc nhiên nói: "Là sao?"
Lâm Nhạc Dương giải thích: "Thì là do Tịch Tu nói ra trước, anh mới gọi điện cho mẹ anh để xác nhận, rồi tưởng là em thật sự vì tiền nên mới chia tay anh."
Trần Cách tức giận: "Thật quá đáng! Tại sao cậu ta lại bịa chuyện như vậy chứ." Nói xong, hắn chợt nhớ lại chuyện lúc nãy, không nhịn được nói: "Vừa rồi em không cẩn thận đụng trúng cậu ta, cậu ta còn không cho em đi, mặt mày thì u ám. Nhạc Dương anh nói xem, có phải trước đây Tịch Tu biết em không? Lần đó cứu em cũng là vì muốn đến gần em không?"
Lâm Nhạc Dương khó hiểu: "Đến gần em để làm gì?"
Trần Cách do do dự dư, dưới sự chất vấn của Lâm Nhạc Dương thì mới nói: "Bà Lâm vẫn luôn không thích em, có phải bà ấy kêu Tịch Tu đến gần em, quyến rũ em, làm ra vẻ em lại phản bội anh, khiến cho anh hoàn toàn thất vọng về em!"
Lâm Nhạc Dương bị sốc vô cùng, trong vô thức cảm thấy không có khả năng này, nhưng nhớ tới hành động trước đây của bà Lâm, gã lại cảm thấy rất có khả năng, mẹ của gã sẽ thật sự có thể làm ra mấy chuyện điên rồ này lắm.
END CHƯƠNG 20.
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Cách: Cậu chính là người mà bà Lâm phái tới để tiếp cận tôi quyến rũ tôi, làm Nhạc Dương hoàn toàn thất vọng về tôi!
Tịch Tu: Ọe, làm ơn đi, gu của tôi không mặn như thế đâu.