• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà Lâm chưa tìm được Trần Cách thì đã bị Lâm Nhạc Dương nhanh chân đến trước.

Gã sắp xếp cho Trần Cách xong xuôi, sau đó giận dữ chạy về nhà họ Lâm đối chọi trực tiếp với bà Lâm.

Bà Lâm bình tĩnh nghe hết mọi chuyện rồi cau mày, vẻ mặt thất vọng, không biết là do thất vọng về con trai mình là đứa không có lý trí chỉ biết yêu đương, hay là thất vọng cho sự vô dụng của cấp dưới mình.

"Mẹ, tại sao mẹ lại đối xử với con như vậy? Chia rẽ tụi con thì có ích lợi gì cho mẹ hả?" Lâm Nhạc Dương nhìn người phụ nữ đoan trang cao quý trước mặt mình, gã cảm thấy chưa bao giờ gã hiểu rõ mẹ mình cả.

Trong lòng Lâm Nhạc Dương, mẹ của gã là một người phụ nữ ưu nhã, không hề giống với những quý phu nhân khác trong giới thượng lưu, sẽ không trước mặt giả vờ cao quý, sau lưng lại điên cuồng quấn lấy tiểu tam tiểu tứ của chồng mình không tha.

Nhưng mà hiện tại, gã lại cảm thấy bà Lâm giống hệt những người phụ nữ đó.

Bà Lâm đặt ly rượu vang đỏ xuống rồi đứng lên, sắc mặt lạnh nhạt: "Có ích lợi gì cho mẹ? Nhạc Dương, có phải con cho rằng con vào được Lâm thị, làm tổng giám đốc Lâm thị thì Lâm thị sẽ là của con à? Cũng tại mẹ bảo vệ con tốt quá, nên mới nuôi con thành đứa ảo tưởng như thế này, không cảm nhận được các mối nguy hiểm ở bên ngoài."

Lâm Nhạc Dương trợn mắt há hốc mồm, ảo tưởng ư? Tại sao mẹ của gã lại nói như vậy chứ?

"Con có biết cha con có bao nhiêu con trai ngoài giá thú không? Con biết có bao nhiêu ả đàn bà muốn lật đổ mẹ chiếm lấy vị trí của mẹ không? Con biết những đứa con riêng đó có độ tuổi gần bằng với con không, hơn nữa còn tìm mọi cách muốn tiến vào Lâm thị không?"

Bà Lâm mặt mày lạnh băng: "Cái gì con cũng không biết. Bởi vì mẹ chưa bao giờ nói với con những điều này. Mẹ vì con trải ra con đường rộng thênh thang để con đi, bắt con phải tập trung học cách làm thế nào để quản lý công ty, nhưng lại quên dạy con những thứ này nên con mới trở nên ngây thơ như vậy."

Lâm Nhạc Dương phản bác: "Con ngây thơ chỗ nào? Nếu con là đứa ngây thơ thì làm sao có thể vững vàng ngồi ở vị trí tổng giám đốc cơ chứ?"

"Có lẽ con có năng lực làm việc rất mạnh, nhưng những vấn đề khác lại kém rất nhiều." Bà Lâm đặt ly xuống bàn trà, ngẩng mặt nói: "Bây giờ con còn được cha con trọng dụng, một là vì con là con trong giá thú, hai là bởi vì năng lực làm việc của con cũng ổn, nhưng nếu con cứ tiếp tục như vậy, cha con không nhất định cũng chỉ coi trọng con. Con phải biết, con chỉ có một người cha, nhưng người cha đó của con lại không chỉ có một đứa con trai là con."

Lâm Nhạc Dương lại cảm thấy chuyện này chả là cái thá gì, gã kiêu ngạo tự tin với bản lĩnh của chính mình, chắc chắn sẽ không bị rớt đài: "Mẹ, chỉ cần con có thể nắm giữ Lâm thị thì mẹ sẽ không ra tay xen vào chuyện giữa con và Trần Cách nữa phải không?"

Bà Lâm nặng nề nói: "Đương nhiên, nếu con có thể thành công đã. Nhưng nhà họ Lâm không thể không có con nối dõi ở đời của con, với lại con cũng không thể làm mất mặt nhà họ Lâm."

Lâm Nhạc Dương xua tay: "Đó chỉ là vấn đề nhỏ, sau này có thể làm thụ tinh trong ống nghiệm là được. Còn về thể diện..." Gã ngông cuồng nói: "Chỉ cần nhà họ Lâm đủ mạnh, ai dám nói cái gì."

Bà Lâm lạnh mặt nhìn dáng vẻ đầy khí phách cao ngạo của gã, trong lòng thở dài thườn thượt, thậm chí còn có ý định sinh thêm một đứa.

Chỉ là bà ta đã có tuổi, con riêng của chồng bà ta cũng đã lớn khôn, đợi tới khi bà ta nuôi lớn đứa trẻ thì cũng đã muộn.

Bà ta chỉ có thể hy vọng khi Lâm Nhạc Dương còn ở trong tầm kiểm soát của mình thì bị té một cái thật đau, lúc đó sẽ thấy rõ tất cả mọi chuyện.

"Trước khi con có thể kiểm soát được Lâm thị, tốt nhất đừng dẫn Trần Cách đi ra ngoài lung tung. Việc cần thiết bây giờ của con là con cần có một người vợ có thể giúp con ngồi ổn định trên chiếc ghế này, đứa con riêng kia gần bằng tuổi con đã bắt đầu kết thân với cô chủ nhà họ Chương đó rồi, con không cần đương nhiên sẽ có người tiếp nhận."

Đáy mắt Lâm Nhạc Dương lóe lên một tia hung ác, gã biết con trong giá thú và con riêng trong giới xã hội thượng lưu thường hay đấu đá lẫn nhau. Trước đây gã chưa từng vướng phải chuyện này, gã còn tưởng cha của gã không phải là kẻ lạm tình, hóa ra là do mẹ của gã luôn giấu giếm gã.

Đối với việc này, Lâm Nhạc Dương vô cùng cảm động: "Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ không để bọn họ thực hiện được."

Bà Lâm thở dài nhìn gã: "Hy vọng là thế."

Con của bà ta cái gì cũng tốt, nhưng bà ta vô cùng phiền chán với cái tính thâm tình trọng nghĩa này của gã, bà ta tình nguyện gã học theo cha của gã lạm tình, còn hơn là bị một người đàn ông dắt mũi.

Lâm Nhạc Dương cho rằng gã được mẹ gã ủng hộ nên trong lòng cực kỳ hưng phấn. Ngày hôm sau, gã lái xe đi tìm Trần Cách, nói với hắn tin tức tốt này.

Trần Cách cũng mừng rỡ như điên, cảm thấy mình rốt cuộc khổ tận cam lai, sau khi triền miên một trận với Lâm Nhạc Dương thì hai người cùng nhau ra ngoài ăn cơm.

Vốn là một chuyện rất vui vẻ, kết quả lại gặp được cô chủ nhà họ Chương cùng với đứa con riêng trong miệng của bà Lâm.

Trần Cách không quen biết đối phương, hắn chỉ nghe tên chứ không biết mặt, lúc này hắn đang cảm thấy kỳ lạ khi Lâm Nhạc Dương đứng chết trân tại chỗ, hai mắt nổi lửa nhìn đôi tình nhân ở cách đó không xa.

"Sao thế? Sao lại không đi tiếp?"

Lâm Nhạc Dương kiềm lại lửa giận, nói với Trần Cách: "Không có gì, chúng ta đi!" Chẳng qua chỉ là đứa con riêng thôi mà làm như mình giỏi lắm!

Hừ!

Lâm Nhạc Dương cười lạnh vài tiếng, Trần Cách thấp thỏm, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Bọn họ thay đổi hướng đi, tiếp tục đi dạo, có vẻ đúng là hôm nay không nên ra khỏi nhà, thế mà đụng trúng Tịch Tu.

Trần Cách không khỏi có chút tức giận, không phải bà Lâm đã đồng ý chuyện của hắn và Nhạc Dương rồi sao? Tại sao lại cho người này tới đây nữa?

Tịch Tu nhìn thấy hai người đang đi tới, mặt cậu cũng xụ xuống, tâm trạng thoải mái thong dong không còn sót lại chút gì.

Thật là đậu má, đi đâu cũng gặp được hai tên rác rưởi này hết.

Lâm Nhạc Dương thấy Tịch Tu, thù mới hận cũ thi nhau trào ra!

"Mày đứng lại đó cho tao!"

Lâm Nhạc Dương chặn Tich Tu lại, thấy không có Mục Kiếm thì cười lạnh: "Sao hả? Thứ chó nhà mày bị chủ nhân bỏ rơi rồi à?"

Tịch Tu ha hả: "Miệng anh thúi như vậy, vừa mới ăn cứt sao?"

Trần Cách không chịu nổi đi lên: "Tịch Tu, cậu đủ rồi! Chúng tôi đã biết mưu ma chước quỷ của cậu rồi, đừng xuất hiện ở trước mặt chúng tôi nữa."

Tịch Tu: "..." Sao bản thân cậu không biết mình có mưu ma chước quỷ gì thế?

Không lẽ ám chỉ vụ thân phận thật sự của Lâm Nhạc Dương? Sao Trần Cách biết được?

Ngay khi Tịch Tu còn ngơ ngác, Trần Cách tiếp tục nói: "Bà Lâm đã cho phép chúng tôi ở bên nhau, cậu khỏi cần ảo tưởng rù quến tôi phản bội lại Nhạc Dương."

Tịch Tu: "..."

Coi kìa, cái nồi này thật sự vừa to vừa tròn luôn ấy!

"Anh thấy bộ tôi quẩn trí lắm hay sao mà phải đi rù quến anh? Bộ anh là tiên nữ giáng trần hay sao mà tôi phải dụ dỗ anh?! Làm ơn đi má, tự luyến cũng phải xem tình hình được không? Cỡ như anh, tặng không cho tôi tôi còn không thèm."

"Cậu―"

Trần Cách giận dữ, hắn níu góc áo Lâm Nhạc Dương muốn được an ủi, làm cho Tịch Tu nổi hết da gà.

"Hôm nay chúng ta thanh toán nợ nần đi!" Lâm Nhạc Dương kéo Trần Cách về phía sau, gã săn tay áo, có vẻ như muốn đánh một trận với Tịch Tu.

Tịch Tu hơi hoảng hốt, bởi vì cậu tay nhỏ chân nhỏ, đánh Trần Cách còn được chứ nếu là Lâm Nhạc Dương thì hơi khó.

"Sao hả? Muốn ỷ mạnh hiếp yếu à?" Tịch Tu lấy điện thoại ra: "Anh dám ra tay là tôi báo cảnh sát ngay."

Lâm Nhạc Dương cười dữ tợn: "Vậy cũng phải xem coi mày có cơ hội đó không đã."

Nói xong, gã vung nắm đấm xông lên, Tịch Tu hoảng sợ, theo bản năng phản kích, cũng đấm ra một cú.

Giây tiếp theo, cậu không cảm nhận được sự đau đớn nào, nhưng tiếng thét chói tai của Trần Cách đâm thủng trời xanh.

Tịch Tu khẽ mở một con mắt thì thấy Lâm Nhạc Dương ngã xuống lùm cây cách đây 10 mét, hôn mê bất tỉnh, không rõ sống chết.

Tịch Tu trợn tròn mắt nhìn nắm tay của mình giống như nhìn quái vật, móa? Xảy ra chuyện gì?

Tuy đôi khi cậu cảm thấy bản thân mình chính là đại lực sĩ, nhưng cậu đã thí nghiệm vài lần, sức lực của cậu chỉ thuộc nhóm của người bình thường.

Tự dưng hôm nay lại lợi hại dữ vậy?

Trần Cách la hét om sòm nhào về phía Lâm Nhạc Dương, hắn thấy gã bất tỉnh nhân sự thì không dám chạm vào gã, lo lắng tới mức rơi nước mắt.

Hắn hung tợn nhìn Tịch Tu, giống như kẻ điên vọt đến chỗ cậu.

Tịch Tu còn trong trạng thái ngây ngốc, cậu thấy đối phương tiến lên, theo bản năng giơ tay đẩy ra ngoài.

Sau đó lại thấy Trần Cách giống bao rác bay xa 3 mét, ngã xuống trúng mông, rắc một tiếng, đau đến mức hắn oa oa kêu to, nghe tiếng hình như bị gãy xương thì phải.

Tịch Tu vẫn tiếp tục duy trì trạng thái trợn mắt há hốc mồm, mẹ kiếp, đều từ tay cậu mà ra hết á?

Cậu giật nảy mình, lập tức gọi điện thoại cho xe cứu thương, cậu không biết sức lực của mình như thế nào, lỡ đâu làm Lâm Nhạc Dương chết, vậy thì phiền phức lắm.

Tiếp theo, cậu lại gọi cho Mục Kiếm, nhanh chóng kể lại sự việc vừa xảy ra.

Lúc Mục Kiếm nhận được cuộc gọi còn tưởng cậu đang nói đùa, không phải à? Cậu chỉ cần một nắm đấm đã khiến cho Lâm Nhạc Dương bay xa 10 mét, đẩy một cái là làm cho Trần Cách lùi xa 3 mét, còn bị té trật cả xương cụt, không phải đùa thì là gì? Chẳng lẽ là anh hùng Marvel hay sao?

Tịch Tu cũng rất mê mang: "Tôi đâu biết, nhưng bọn họ thật sự bay mà, tôi chụp hình lại cho anh xem."

Nhận được ảnh chụp – Mục Kiếm: "...Mịe nó!" Là thiệt kìa.

"Chờ tôi, tôi tới đó ngay."

Mục Kiếm đến còn nhanh hơn so với xe cứu thương, Lâm Nhạc Dương còn hôn mê, Trần Cách thì đau quá không dám nhúc nhích, chỉ ngồi đó khóc lóc mắng Tịch Tu.

Lâu như vậy mà vẫn không có ai khác xuất hiện.

Chỉ trách bọn họ muốn tìm một nơi yên tĩnh để tản bộ tán tỉnh yêu đương, giờ thì hay rồi, muốn cầu cứu cũng không biết cầu cứu ai.

Điện thoại của Trần Cách cũng bị bay ra ngoài, rớt bể mất tiêu.

Mục Kiếm đến nơi, vừa tới là thấy Tịch Tu đang lom lom nhìn bàn tay của mình như nhìn thần thánh vậy, anh nể phục: "Không ngờ nha, tay cậu hay dữ thần!"

Anh hưng phấn nói: "Cậu thử đẩy tôi một cái xem, đẩy nhẹ thôi."

Tịch Tu thử đẩy một chút, Mục Kiếm lù lù bất động.

Mục Kiếm nói: "Cậu thử đẩy mạnh hơn xem."

Tịch Tu lại dùng sức hơn chút, vẫn bất động lù lù như cũ.

Mục Kiếm ngỡ ngàng: "Sao lại thế này?"

Tịch Tu cũng mờ mịt theo, cậu nhìn tay mình: "Tôi cũng có biết đâu!" Cậu thử dùng sức bình thường đẩy đẩy Mục Kiếm, tuy rằng Mục Kiếm có chuyển động nhưng cũng chỉ lùi về sau vài bước mà thôi.

Còn không được tới nửa thước, càng đừng nói bay xa 3 mét, 10 mét, mơ đi.

Mục Kiếm mù mờ, Tịch Tu càng ngạc nhiên, rõ ràng lúc nãy bay đi luôn cơ mà!

Hổng lẽ sức mạnh này lúc linh lúc không linh sao?

END CHƯƠNG 21.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK