• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhận thấy ánh mắt ái muội pha chút hâm mộ của đám đệ tử, Ly Nguyệt khụ một tiếng hỏi: “Mặc Uyên, ngươi định xử lí nàng thế nào?”

Mặc Uyên suy nghĩ rồi nói: “Dù sao Huyền Nữ cũng là người Thanh Khâu, muốn xử lí chuyện này thì cũng nên gọi Hồ đế tới rồi mới giải quyết.”

Huyền Nữ nghe vậy có chút sợ hãi nhưng vẫn cường ngạnh kêu: “Ta là hoàng tử phi của Dực tộc, các ngươi dám động vào ta thì Dực tộc sẽ lập tức khai chiến.”

“Ngươi nghĩ ngươi là hoàng tử phi của Dực tộc thì chúng ta sẽ không dám làm gì sao? Ngươi nghĩ, Dực quân Kình Thương sẽ quan tâm sự sống chết của ngươi hay sao? Hắn vốn có dã tâm này đã lâu cho dù ngươi có chết hay không. Sự sống chết của ngươi căn bản là cái cớ để hắn khai chiến với Thiên tộc mà thôi.”_ Ly Nguyệt có chút khinh bỉ trước sự tự đại của Huyền Nữ.

Mặc Uyên nheo mắt, lạnh lùng nói: “Dù Kình Thương có khai chiến, Thiên tộc ta cũng không sợ Dực tộc của hắn. Còn ngươi, thân là người Thanh Khâu, biết rõ Thanh Khâu và Thiên tộc có giao hảo mà còn phản bội Thiên tộc, giúp đỡ cho Dực tộc. Ngươi nghĩ mình có mấy cái mạng.”

Cuối cùng, sau khi cùng Hồ đế thương lượng, Mặc Uyên đã cắt bỏ tiên tịch của Huyền Nữ, cho nàng mãi mãi ở vòng luân hồi, chịu nỗi khổ của phàm nhân. Dù do Ly Nguyệt tác động mà vận mệnh của Huyền Nữ đã thay đổi nhưng cuộc chiến giữa Thiên tộc và Dực tộc lại vẫn xảy ra.

“Mặc Uyên, ta muốn cùng ngươi ra chiến trường.”_ Ly Nguyệt kiên định nói.

Mặc Uyên nghe vậy nhíu mày không đồng ý: “Không được. Nàng chưa chiến đấu thực tế bao giờ, như vậy quá nguy hiểm. ”

“Ta sẽ biết cách tự bảo vệ chính mình mà.”_ Ly Nguyệt không từ bỏ ý định.

“Không được, nàng ngoan ngoãn ở lại đây chờ ta là được rồi.”_ Mặc Uyên vẫn không chấp nhận.

Ly Nguyệt ủy khuất nài nỉ: “Mặc Uyên, bất kì ai rồi cũng có lúc trưởng thành, ta cũng vậy. Ta không muốn lúc nào cũng phải dựa vào người khác bảo vệ ta. Chỉ có ra chiến trường ta mới có thể rèn luyện năng lực chiến đấu của bản thân. Lẽ nào ngươi cứ muốn ta mãi yếu đuối như vậy sao? Mặc Uyên, cho ta đi đi mà! Mặc Uyên...”

Mặc Uyên vừa thấy ánh mắt ủy khuất mà xen lẫn với sự kiên định không bỏ cuộc kia, trong lòng hắn liền thấy nao nao dao động, thở dài nói: “Có thể nhưng nàng nhất quyết phải luôn ở gần ta, biết chưa?”

Nghe vậy, Ly Nguyệt liền cao hứng: “Ta biết rồi.”

Tuy ngoài mặt Ly Nguyệt cao hứng vì được đi theo Mặc Uyên ra chiến trường nhưng trong lòng lại không hề cao hứng. Ly Nguyệt biết trong trận chiến sắp tới, Mặc Uyên nhất định sẽ vì tứ hải bát hoang mà hi sinh nguyên thần của mình để phong ấn chuông Đông Hoàng.

Tuy biết hắn sẽ không chết mà chỉ ngủ say suốt 7 vạn năm nhưng trong lòng nàng cũng không nỡ nhìn cảnh đó. Đó không chỉ là cảm giác đau lòng khi thấy người mình yêu phi thân đi chịu chết mà còn là sự sợ hãi khi phải đối mặt với sự chờ đợi dài đằng đẵng suốt 7 vạn năm. Kể từ lúc tu luyện thành tiên cho tới trước khi gặp Mặc Uyên, nàng quá hiểu cái cảm giác cô độc ấy như thế nào. Cái cảm giác vô vị, nhàm chán tới cùng cực, ngay cả một người nói chuyện cũng không có. Nó cứ cứ lặp đi lặp lại, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác. Chính vì thế mà nàng mới chăm chỉ trồng hoa tưới nước bắt sâu, thường xuyên bế quan tu luyện để giết thời gian.

Tuy nhiên, bây giờ đã khác, nàng có Mặc Uyên, có Tư Âm luôn cùng nàng chia sẻ mọi chuyện, vì vậy, nàng bây giờ rất vui vẻ, không hề cô đơn chút nào. Người ta thường nói có được hạnh phúc rồi thì sẽ sợ hãi mất đi, nàng cũng vậy. Nàng đã quen với sự vui vẻ hằng ngày, đã không còn phải chịu cảm giác cô đơn, nên nàng cũng sợ hãi mất đi cảm giác ấy. Tư Âm dù sao cũng không thể mãi mãi ở bên nàng, vì Tư Âm cũng có gia đình của nàng ấy. Còn Mặc Uyên thì sắp tới sẽ ngủ say 7 vạn năm, càng không thể ở cùng nàng. Nàng sợ sẽ lại quay trở về nhừng ngày tháng trước kia, nàng sợ phải một mình chịu đựng sự cô đơn đó lần nữa. Vì vậy nàng thật sự không muốn Mặc Uyên ra chiến trường rồi hi sinh thân mình vì người khác. Nàng chỉ muốn Mặc Uyên ích kỉ một chút. Nhưng nàng biết nàng không thể ngăn cản Mặc Uyên ra chiến trường. Vì vậy nàng thật buồn phiền chỉ là không dám biểu hiện ra mặt vì sợ Mặc Uyên lo lắng mà không chuyên tâm chiến đấu. Mặc Uyên, ta nên làm gì đây?

- -------

Lúc này, sau khi giao phương pháp phong ấn chuông Đông Hoàng cho Tư Âm xong, Mặc Uyên trong lòng cũng buồn phiền không kém. Trong tay Kình Thương có chuông Đông Hoàng, dù trận chiến sắp tới Thiên tộc có thắng thì Kình Thương cũng sẽ sử dụng chuông Đông Hoàng nhắm cá chết lưới rách. Vì vậy hắn (Mặc Uyên) sẽ là người phong ấn chuông Đông Hoàng. Chỉ là, nếu hắn làm vậy, Nguyệt nhi sẽ rất đau lòng, sẽ tưởng hắn chết rồi thì sao? Hắn không muốn làm nàng đau lòng nhưng hắn cũng không có cách nào khác. Phương pháp phong ấn chuông Đông Hoàng chỉ có hắn biết (ngoài ra có Tư Âm mới nhận) và cũng chỉ có hắn đủ năng lực để phong ấn. Vậy nên, Nguyệt nhi, thực xin lỗi. Lời hứa không làm bản thân rơi vào tình huống nguy hiểm, hắn cũng không làm được, thực xin lỗi. Ta thề, đợi sau khi tỉnh lại, ta nhất định sẽ bù đắp cho nàng. Nguyệt nhi, chờ ta...

- -----

Cuối cùng trận chiến cũng bắt đầu. Đội quân dực tộc chết vô số kể vì cường ngạnh xông đến trận pháp. Kình Thương thấy vậy liền dùng toàn sức lực để phá hỏng trận pháp. Trận pháp biến mất, hai bên liền xông vào chém giết nhau, thương vong vô số tuy nhiên Thiên tộc vẫn chiếm thế thượng phong.

Ly Nguyệt cũng chém giết mỏi cả mắt, dù vậy vẫn luôn chú ý tới Lệnh Vũ vì nàng nhớ trong trận chiến lần này Lệnh Vũ sẽ chết. Nàng muốn cứu hắn thoát khỏi vận mệnh trớ chêu này. Thấy hàng loạt mũi tên, như mưa mà bay đến chỗ Lệnh Vũ, Ly Nguyệt liền huy động pháp lực cộng với Côn Luân phiến đánh ra một đạo tiên chướng làm mũi tên chuyển hướng 1800 bay ngược trở lại khiến vô số người Dực tộc bị trúng tên mà chết.

Mặc Uyên và Kình Thương giao đấu người tới ta đi nhưng cuối cùng bị tru tiên kiếm của Mặc Uyên chém cho một phát. Kình Thương biết mình không thể thắng được liền kích hoạt chuông Đông Hoàng. Chuông Đông Hoàng được kích hoạt liền trở nên khổng lồ, không ngừng hút binh sĩ Dực tộc và Thiên tộc vào bên trong. Sau khi đá Kình Thương vào chuông Đông Hoàng xong, Mặc Uyên phi thân về phía chuông Đông Hoàng nhằm chuẩn bị thi pháp phong ấn.

Ly Nguyệt thấy vậy kinh hoảng hô: “Mặc Uyên!!! Ngươi không thể...”

Mặc Uyên nghe thấy tiếng gọi của Ly Nguyệt liền quay đầu lại nhìn nàng, trong mắt chứa vô vàn điều muốn nói, cuối cùng chỉ để lại một câu: “Chờ ta”

Nói xong, Mặc Uyên liền phi thân đi, hóa thành chùm sáng bay thằng vào chuông Đông Hoàng. Sau đó, chuông Đông Hoàng không ngừng rung động, ầm một tiếng, nó thu lại thân hình khổng lồ, nhả ra thân thể của Mặc Uyên rồi rơi thẳng xuống nước.

“Không!!! Mặc Uyên!!!”_ Ly Nguyệt thống khổ bay lên tiếp được thân thể Mặc Uyên đem về bờ.

“Sư phụ!!”_ Tư Âm và chúng đệ tử nhìn vậy liền xông lên, quỳ xuống vây quanh Ly Nguyệt và Mặc Uyên, đau lòng khóc thành tiếng.

“Mặc Uyên, đồ ngốc này!...Hức...hức..”_ Ly Nguyệt nhìn người trong lòng đã mất đi hơi thở, nghẹn ngào khóc.

Nhìn thấy Kình Thương đã bị phong ấn, đại hoàng tử Ly Oán biết Dực tộc không còn hi vọng gì, chủ động dâng lên thư đầu hàng. Tư Âm tinh thần tràn đầy lửa giận, trừng mắt nhìn đám tàn binh Dực tộc: “Thư xin hàng thì có ích gì! Ta muốn các ngươi phải chôn chung theo sư phụ!”

Tư Âm dùng kiếm khí đánh văng tàn binh nhưng bị Điệp Phong và Tử Lan cản lại: “Mười bảy, dừng tay lại! Chuyện này liên quan tới thiên hạ chúng sinh, đừng hành động lỗ mãng!”

Bạch Chân thấy Tư Âm vùng lên, không nghe, liền đành ngất nàng.

“Đi mau, quay về Côn Luân Khư.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK