“Tỉnh rồi à, ngươi tự vào xem sẽ rõ.”_ Chiết Nhan
“Sư phụ, đồ nhi bất hiếu đến thăm người đây. Kì lạ, sao ta thấy tiên thể của sư phụ...?”
Chiết Nhan mỉm cười nói: “Có vẻ ngươi cũng phát hiện tiên thể của Mặc Uyên trở nên tốt hơn. Có lẽ, Mặc Uyên sắp tỉnh lại rồi.”
“Thật sao? Vậy tốt quá, Ly Nguyệt mà biết tin này sẽ vui lắm! Chỉ tiếc ta không biết nàng đang ở đâu...”_ Bạch Thiển vui mừng.
Chiết Nhan nghe vậy, biết Bạch Thiển không còn nhớ rõ chuyện của Ly Nguyệt thì một lần nữa thông báo: “Tiểu ngũ, chỉ e Mặc Uyên tỉnh lại thì cũng sẽ đau khổ một trận. Haiz... Hắn tỉnh lại nhưng chưa chắc nàng đã tỉnh lại a!”
“Chiết Nhan, ý của ông là gì? Ta không hiểu”_ Bạch Thiển nghi hoặc.
“Ta sẽ dẫn ngươi đến nơi này, đảm bảo ngươi xem xong sẽ hiểu.”_ Chiết Nhan nói xong liền đưa Bạch Thiển đến nơi Ly Nguyệt hôn mê.
Bạch Thiển kinh ngạc nhìn Ly Nguyệt nằm ngủ trong quả cầu năng lượng trong suốt: “Đây là... Ly Nguyệt rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao nàng lại nằm trong đó? Ly Nguyệt! Ly Nguyệt, ngươi làm sao vậy?”
Bạch Thiển tiến đến muốn chạm vào quả cầu nhưng bị Chiết Nhan lôi lại: “Tiểu ngũ, không thể lại gần nếu không ngươi sẽ bị kết giới ở đó đánh bị thương.”
“Chiết Nhan, rốt cuộc trong lúc ta hôn mê, nàng đã xảy ra chuyện gì?”_ Bạch Thiển nhìn Ly Nguyệt như vậy rất là đau lòng.
Chiết Nhan kể lại: “Bốn tháng trước, ta ở đây đột nhiên phát hiện Ly Nguyệt cô nương bị như thế này. Ta cũng không rõ tại sao nàng lại bị thương. Còn nguồn năng lượng đang bảo vệ Ly Nguyệt cô nương là do thiên địa phát ra nên bất cứ ai cũng không thể lại gần. Nhìn sơ qua thì ta thấy tình trạng của nàng và Mặc Uyên giống hệt nhau, nguyên thần đều không có trong cơ thể, vì vậy ta cũng không biết lúc nào nàng mới tỉnh dậy.”
Bạch Thiển nghe mà choáng váng. Ôi chao, này đây là có chuyện gì? Hết sư phụ hôn mê, bây giờ lại đến Ly Nguyệt hôn mê. Ly Nguyệt chờ đợi sư phụ suốt gần 7 vạn năm, nay sư phụ sắp tỉnh nàng lại hôn mê bất tỉnh. Vậy sư phụ sẽ phải chờ đợi nàng mấy vạn năm đây? Ông trời à, người là đang đùa đúng không?
“Ông trời thật là biết trêu đùa mà! Tại sao lại để Ly Nguyệt và sư phụ trong tình cảnh éo le như vậy?”_ Bạch Thiển cảm thán.
“Đúng là trớ trêu thật!”_ Chiết Nhan cũng ngậm ngùi thay cho Mặc Uyên.
- ------ 300 năm sau, ở phàm giới:
“Ta đang ở đâu đây?_ Ly Nguyệt tỉnh dậy thì thấy mình ở một nơi xa lạ, nghi vấn hỏi vị cô nương đang đứng bên cạnh.
“Công chúa, người sao vậy? Đây là Như Vân cung của người mà.”_ Tiểu Điệp nghi hoặc trả lời.
Lần này thì Ly Nguyệt hoàn toàn kinh ngạc: “Công chúa? Ngươi nói ta là công chúa?”
Tiểu Điệp thấy dáng vẻ của Ly Nguyệt không phải nói đùa thì lo lắng hỏi: “Công chúa, người không nhớ gì sao? Vậy nô tì tên là gì người cũng quên rồi ư?”
“Ta... Đúng là không nhớ gì.”_ Ly Nguyệt cuối cùng cũng hiểu ra nàng đang ở trong cung. Không những thế, sau một chuyến rơi xuống Tru Tiên đài mà nguyên thần của nàng lại nhập vào thân xác của vị công chúa này, vì vậy đành phải giả vờ mất trí nhớ.
Nghe vậy tiểu Điệp liền hốt hoảng mà chạy ra ngoài, cho người gọi ngự y: “Người đâu, mau gọi ngự y!”
Một lát sau, ngự y khám xong cho Ly Nguyệt. Thấy vậy, tiểu Điệp liền hỏi: “Ngự y, rốt cuộc công chúa bị sao vậy? Sao lại không nhớ gì hết?”
“Công chúa hôm qua sốt cao một trận, có lẽ vì thế mà mất trí nhớ. Hạ quan sẽ kê cho ngài một đơn thuốc để bồi bổ thân thể trước, còn truyện mất trí nhớ, hạ quan cũng bất lực. Công chúa có thể nhớ lại hay không vậy thì phải tùy vào bản thân người rồi.”
“Được rồi, lui đi.”_ Ly Nguyệt phất tay cho lui.
“Vậy hạ quan cáo lui.”
Tiểu Điệp buồn rầu: “Công chúa, người thật sự không nhớ ra nô tì sao?”
“Ân. Phải rồi ngươi tên là gì?.. Và ta tên là gì?”_ Ly Nguyệt buồn phiền hỏi.
Chẳng lẽ ta chết rồi nên bây giờ mới nhập vào người này? Hay là ta nhập vào người này để độ kiếp phi thăng? Haiz... nếu thật sư không trở lại được thì sau này sao ta có thể gặp lại Mặc Uyên? Nếu ta không trở lại vậy Mặc Uyên lúc tỉnh lại không thấy ta thì sẽ ra sao đây? Thiển Thiển, bây giờ ta thật sự lĩnh hội cái gọi là có tâm mà không có sức là gì rồi. Với thân thể phàm nhân này thì sao có thể trở về tiên giới được. Hi vọng đây chỉ là một hồi độ kiếp phi thăng. Haiz...
Tiểu Điệp cung kính trả lời: “Công chúa, nô tì tên là Điệp Điệp, còn người tên là Vân Hi, hiệu là Như Vân công chúa.”
“Vậy sau này ta gọi ngươi là tiểu Điệp nhé!”
“Vâng ạ, trước giờ người cũng gọi nô tì là tiểu Điệp, tuy bây giờ người mất trí nhớ nhưng công chúa vẫn như vậy, nô tì vui quá.”
Chẳng lẽ tính cách của ta và nàng giống nhau vậy sao?
“Tiểu Điệp, ngươi có thể cho ta biết tất cả về nơi này sao, ta không còn nhớ gì cả.”
“Vâng, tất nhiên rồi. Đây là nghĩa vụ của nô tì mà! Công chúa, người là muội muội ruột của hoàng thượng. Hôm qua công chúa đột nhiên bị sốt nên bây giờ mới...”
“Ta hiểu rồi.”
Đột nhiên, thái giám rõng rạc thông báo: “Hoàng thượng giá lâm.”
Ly Nguyệt ngạc nhiên khi nhìn thấy khuôn mặt hoàng đế giống hệt khuôn mặt của Đông Hoa đế quân, suýt nữa thì gọi tên thật: “ Đông...Hoàng huynh, sao huynh lại đến đây?”
Hóa ra nơi này là nơi Đông Hoa đế quân hạ phàm, còn àng bây giờ lại trở thành muội muội của hắn. Không biết Phượng Cửu đã tới nơi này chưa nhỉ? Khoan đã, thời gian không đúng lắm?! Thời gian nàng rơi xuống Tru Tiên đài và thời gian Đông Hoa hạ phàm cũng cách khoảng 300 năm. Vậy tại sao bây giờ nàng mới nhập vào thân xác một người phàm trần mà không phải là 300 năm trước? Hay là 300 năm trước, sau khi nàng bị rơi xuống Tru Tiên đài, nguyên thần tách ra khỏi cơ thể, mất ý thức nên trôi dạt khắp nơi và bây giờ nguyên thần của nàng vô tình nhập vào cô công chúa này nên nàng mới tỉnh lại?
“Vân Hi, ta nghe nói muội bị bệnh nên tới thăm muội.”_ Tuyên Đức đế quan tâm nói.
“Hoàng huynh muội bây giờ đã không sao, chỉ là...”_ Ly Nguyệt buồn phiền.
“Chỉ là gì?”
Tiểu Điệp nói thay Ly Nguyệt: “Bẩm hoàng thượng, chuyện là thế này, công chúa hôm nay tỉnh lại thì không nhớ gì cả. Ngự y nói đây là chứng mất trí nhớ.”
“Mất trí nhớ? Vậy muội quên hết tất cả mọi chuyện rồi sao?”_ Tuyên Đức đế lo lắng.
Ly Nguyệt chỉ còn biết gật đầu.
“Không sao, quên đi cũng tốt. Dù sao quá khứ cũng không mấy tốt đẹp.”
“Ân. Hoàng huynh, trong cung có phải có một người là Trần quý nhân đúng không?”_ Ly Nguyệt dò hỏi.
Hoàng đế nghi hoặc: “Sao muội lại hỏi người này?”
Ly Nguyệt bịa chuyện giữa ban ngày: “Hôm qua muội có nằm mơ một chuyện kì lạ. Muội mơ thấy có một vị Trần quý nhân nào đó ngã xuống hồ suýt chết, khi tỉnh lại thì trên trán xuất hiện đuôi phượng vĩ. Chẳng qua là bây giờ muội đã mất trí nhớ nên không biết giấc mơ đêm qua là thực hay ảo.”
“Trong cung đúng là có người này. Thậm chí giấc mơ của muội cũng là thật. Chuyện đó đã xảy ra từ 1 tháng trước. Chỉ là tại sao muội lại có giấc mơ này?”_ Tuyên Đức đế cảm thấy rất kì lạ.
Vậy là Phượng Cửu đã đến đây được 1 tháng rồi.
“Muội cũng không biết. Có lẽ vị Trần quý nhân đó thật sự là quý nhân của muội cũng nên.”_ Ly Nguyệt giả vờ lắc đầu.
“Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều, muội nghỉ ngơi đi, trẫm còn có chuyện phải xử lí nên không ở lại lâu được.”
“Cung tiễn hoàng huynh.”
Hoàng đế nghe thấy chuyện giấc mơ kì lạ của Ly Nguyệt thì bắt đầu để tâm đến Trần quý nhân, tức Phượng Cửu. Mà Ly Nguyệt thì thành công thu hút sự chú ý của hoàng đế dành cho Phượng Cửu.