“Vớ vẩn!”. Cậu bé “Gà Tây” thốt lên khi Raphie ngừng lại thở.
Raphie không nói tiếng nào, thay vào đó, ông chọn cách chờ cho thứ gì đó có tính xây dựng hơn thốt ra từ tiệng của cậu bé “Gà Tây”.
“Hoàn toàn vớ vẩn”. Cậu lặp lại lần nữa.
“Thôi được, thế là đủ rồi”. Raphie nói, đứng lên và gom hai cái cốc lại. Cốc cà phê, và cả những mẩu giấy gói cái thanh chocolate ông đã nhóp nhép trong suốt thời gian kể câu chuyện cho cậu bé nghe.
“Tôi sẽ để cậu ở đây một mình, trong sự bình yên để chờ mẹ cậu đến bảo lãnh”.
“Không, chờ đã!”. Cậu bé buột miệng thốt lên.
Raphie vẫn tiếp tục đi thẳng ra cửa.
“Ông không thể kết thúc câu chuyện ở đó được”. Cậu nói đầy ngờ vực.
“Ông không thể bỏ tôi ở đây thế này. À, vâng, hóa ra cách ông thể hiện khi ông không được người nghe tán thưởng kia đấy…”.
Raphie nhún vai, “Cách thể hiện khi không được tán thưởng của tôi là ném những con gà tây qua cửa sổ”. Ông rời khỏi phòng thẩm vấn.
Jessica vẫn còn ở trong cái bếp nhỏ xíu của trạm cảnh sát, đang uống một tách cà phê khác.
Mắt cô đỏ ngầu, bên ngoài là một vòng thâm quầng.
“Cà phê à?”, ông giả vờ không để ý đến những điều vừa quan sát được.
“Chú ở phòng thẩm vấn đến cả thế kỷ rồi đấy”. Cô không rời cốc khỏi miệng khi nói, mắt vẫn nhìn đăm đắm vào cái bảng thông báo trước mặt mình.
“Cô ổn không thế?”.
Cô gật nhẹ, không nói gì thêm về những vết cắt và vết cào xước trên mặt. Cô đổi đề tài. “Chú kể câu chuyện đến đâu rồi?”.
“Đến lần được nhân đôi đầu tiên của Lou”.
“Thế cậu bé nói gì?”.
“Nó bảo: Vớ vẩn. Và sau đó là: Hoàn toàn vớ vẩn!”.
Jessica mỉm cười thật nhẹ, thổi thổi cốc cà phê và nhấp thêm ngụm nữa. “Chú kể nhanh hơn cháu tưởng đấy. Chú nên cho cậu bé xem những cuộn băng của buổi tối đó đi”.
“Chúng ta có đoạn băng ghi hình giám sát của quầy rượu mà anh ta đã ở đó không?”.
Raphie hỏi, bật công tắc của ấm cà phê lần nữa. “Kẻ quái quỷ nào lại làm việc ở đây vào ngày Giáng sinh thế nhỉ? Ông già Noel à?”.
“Không, chúng ta vẫn chưa có được cuộn băng ấy. Nhưng đoạn băng ghi hình cuộc hội thảo qua điện thoại cho thấy người đàn ông trông cực kỳ giống Lou đang đi ra khỏi phòng làm việc của anh ấy. Những người ở bộ phận làm việc của ông Patterson có vẻ như không biết thế nào là một ngày nghỉ”. Cô trợn mắt. “Mà là ngày Giáng sinh cơ đấy”.
“Đó có thể chính là người đàn ông tên Gabe trong cuộc hội thảo qua điện thoại. Họ trông rất giống nhau”.
“Có thể lắm”.
“Giờ anh ta ở đâu? Anh ta đã được yêu cầu phải ở đây từ một tiếng đồng hồ trước rồi”.
Jessica nhún vai.
“Tốt hơn hết là anh ta nên đến đây nhanh lên, và mang theo bằng lái như tôi đã bảo”. Raphie lẩm bẩm. “Hoặc là chú sẽ…”.
“Hoặc chú sẽ làm gì?”.
“Hoặc chú sẽ tự mình đưa anh ta đến”.
Cô từ từ hạ chiếc cốc xuống, đôi mắt nhìn sâu vào mắt ông. “Đưa anh ta đến đây vì cái gì, chú Raphie?”.
Raphie phớt lờ câu hỏi của cô, thay vào đó là rót cà phê vào đầy cốc cho mình, thêm hai viên đường. Ông cũng đổ đầy nước vào cái cốc còn lại và bước ra hành lang.
“Chú đi đâu thế?”. Cô hỏi với theo.
“Đi kết thúc câu chuyện”, ông lẩm bẩm.
Phần còn lại của câu chuyện