Chính xác là trong cùng một khoảnh khắc, Khi Lou Suffern rời thế giới này và bước vào một thế giới khác – anh thấy mình đang đứng ở khu vườn phía trước căn nhà ở Howth của mình, thuốc ngấm vào tận ngóc ngách trong cùng. Anh run rẩy với những gì mà mình vừa mới trải qua. Anh không còn nhiều thời gian, nhưng không có nơi nào trong thế giới này anh nghĩ mình nên đến đúng trong khoảnh khắc này.
Anh bước qua cửa trước, đôi giày chạm trên từng viên gạch. Ngọn lửa trong lò sưởi của phòng khách phát ra những tiếng nổ lép bép. Một góc sàn nhà ngay dưới cây thông được xếp đầy những gói quà, với dây ruy-băng tuyệt đẹp, óng a, óng ánh.
Chỉ có Lucy và Pud là hai đứa trẻ trong gia đình. Và theo truyền thống gia đình thì bố mẹ anh, vợ chồng anh Quentin – chị Alexandra, cùng với người chị vừa mới ly hôn Marcia sẽ ở lại nhà anh qua đêm. Niềm vui của mọi người là nhìn thấy những phản ứng đầy phấn khích và ngạc nhiên của Lucy về buổi sáng Giáng sinh khi mở quà. Vì thế không gì có thể ngăn họ ở lại qua đêm được.
Tối nay, anh không thể tưởng tượng được là mình không ở đây với họ. Anh không thể nghĩ được cái gì khác có thể lấp đầy trái tim với niềm vui hơn thế. Anh bước vào phòng ăn, hi vọng mọi người nhìn thấy mình, hi vọng rằng món quà kì diệu cuối cùng của Gabe sẽ không làm anh thất vọng lần này.
“Lou”, Ruth ngẩng lên trước tiên khỏi bàn ăn và nhìn anh sững sờ. Cô đẩy cái ghế, chạy lại với anh. “Lou, anh yêu, anh ổn không? Chuyện gì đã xảy ra thế?”.
Mẹ anh chạy lại, đưa cho cái khăn tắm cho anh.
“Anh ổn”. Anh hắt xì, che mặt trong hai bàn tay và không rời mắt khỏi bà. “Anh ổn mà. Anh đã gọi điện thoại…”, anh thì thầm, “Nhưng không thấy em trả lời”.
“Pud nó lại giấu cái điện thoại lần nữa”, cô nói, nhìn anh đầy chăm chú. “Anh có say rượu không vậy?”.
“Không”, anh cười lớn. “Anh không say, chỉ say… em thôi”. Ban đầu anh thì thầm, nhưng sau đó thì nói lớn dần lên để cả phòng có thể nghe thấy. “Anh say cô vợ xinh đẹp của anh”, anh lặp lại. Anh hôn cô, thật ngọt ngào và đôi môi, rồi sau đó là vào mái tóc, vào cổ, vào mọi nơi trên khuôn mặt, chẳng để tâm cả đến chuyện ai khác đang nhìn.
“Anh xin lỗi”, anh thì thầm với cô, những từ ngữ vuột ra khỏi miệng, và những giọt nước mắt lăn tràn.
“Xin lỗi chuyện gì? Có gì xảy ra thế?”.
“Anh xin lỗi vì tất cả những chuyện không phải anh đã làm với em. Xin lỗi vì cái cách anh đã sống, đã xử sự với em. Anh yêu em. Anh hoàn toàn không bao giờ có ý định làm tổn thương em”.
Mắt Ruth rưng rưng. “Em biết vậy mà, anh yêu… Anh từng nói với em như thế, em biết mà”.
“Anh chỉ kịp nhận ra điều đó khi anh không có em, không ở bên em, không-có-Ruth”. Anh mỉm cười.
Mẹ anh đầy nước mắt. Bà mới quay ra với chiếc khăn tắm, vừa khóc vừa cười, vỗ vỗ hai bàn tay, trước khi nắm chặt bàn tay của bố anh.
“Với tất cả mọi người…”, anh nhẹ nhàng buông người Ruth ra, nhưng vẫn nắm chặt lấy tay cô. “Con xin lỗi bố mẹ, em xin lỗi các anh chị… Tất cả mọi người”.
“Mọi người đều biết điều đó mà Lou”, anh Quentin mỉm cười, giọng tràn trề cảm xúc. “Tất cả mọi thứ giống như nước trôi qua cầu, qua hết rồi, được chứ? Nào, đừng lo lắng, đừng suy nghĩ nữa, hãy ngồi hết xuống đây ăn bữa tối với nhau. Tất cả mọi thứ sẽ ổn thôi”.
Lou nhìn bố mẹ mình. Mẹ mỉm cười và khẽ gật đầu. Bố anh cũng long lanh nước mắt, gật gật đầu ra vẻ mọi thứ ổn hết rồi. Chị Marcia của anh nháy mắt để ngăn những giọt nước mắt chực trào ra, sắp những món đồ ăn bằng bạc vòng quanh bàn.
Họ giúp anh lau khô. Họ yêu thương anh. Họ hôn anh. Họ gắp thức ăn cho anh mặc dù anh không thể ăn nhiều được. Anh nói với mọi người lần nữa là anh yêu họ, lần nữa và lần nữa, cho đến khi mọi người đều bật cười và bảo anh thôi ngưng đi nào.
Anh đi lên lầu thay quần áo. Bất chợt, anh nghe tiếng Pud khóc và ngay lập tức, anh rời phòng ngủ, sau đó là chạy thật nhanh đến phòng con trai mình.
Căn phòng khá tối, chỉ có một cái đèn ngủ đang mở. Anh có thể nhìn thấy Pud vừa thức dậy, đứng lên và nắm chặt lấy mấy thanh chắn cảu chiếc giường cũi. Lou bật đèn sáng lên và bước nhanh vào trong. Ban đầu, Pud vẫn làm ra vẻ rất giận dữ và bực mình.
“Được rồi, được rồi… chàng trai bé bỏng của bố”, Lou nói dịu dàng. “Sao con thức giấc thế”.
Pud ậm ừ, rên khe khẽ trong miệng.
“Lại đây nào…”, Lou tựa người vào những thanh chắn giường, đưa tay nhấc bổng bé lên, ôm bé thật chặt trong cánh tay mình. Lần đầu tiên từ trước tới giờ, Pud không hét váng lên khi bố lại gần. Thay vào đó, thằng bé mỉm cười, chỉ chỉ những ngón tay vào trong mắt Lou, mũi Lou, miệng Lou. Sau đó, thằng bé tiếp tục cố kéo những chiếc răng trong miệng bố ra.
Lou bật cười. “Này … này… Con không lấy mấy cái răng đó được đâu. Mai mốt con sẽ chóng có những cái răng của chính mình thôi”. Anh hôn lên má Pud. “Khi nào con lớn, con thành một chàng trai, tất cả mọi chuyện sẽ xảy đến với con…”. Anh nhìn con trai, cảm thấy thật buồn rằng mình sẽ mất tất cả những thứ này.
“Để tâm chăm sóc mẹ thay bố nhé, được không con?”. Anh thì thầm thật khẽ, giọng run lên.
Thằng bé bật cười nắc nẻ, rồi bất ngờ, nó thổi những cái bong bóng nước bọt ra.
Những giọt nước măt của Lou tan biến khi nghe tiếng con cười. Anh nhấc bổng thằng bé lên, lấy đầu mình cù cù vào bụng thằng bé khiến nó nhột và cười nắc nẻ.
“Bây giờ, Pud”, anh nói lớn, “làm thế nào bố con mình có thể vào phòng chị Lucy, nhảy lên giường của chị con và đánh thức chị con dậy nhỉ? Con nghĩ sao?”.
“Không, cố”. Lucy cười phá lên, chạy bổ vào phòng. “Con thức rồi mà”.
“Ồ, hóa ra con cũng thức luôn rồi. Hai đứa con là hai người tí hon đang giúp đỡ ông già Noel đi phát quà đấy à?”.
“Không phải”, Lucy cười nắc nẻ. Pud cũng cười theo chị.
“Nếu không phải thì bây giờ, tốt hơn hết là con phải nhanh chóng leo lên giường ngủ thôi. Nếu không ông già Noel sẽ không chịu vào nhà ta phát quà đâu, nếu ông ấy nhìn thấy con đang thức”.
“Nếu ông ấy nhìn con ngủ thì sao?”, cô bé hỏi.
“Thì ông ấy sẽ để lại một món quà thật lớn”. Lou mỉm cười.
Cô bé bỗng chà chà tay lên mũi. “Em ơi, em Pud lại làm xấu có mùi rồi kìa. Con phải nói mẹ thay tã cho em thôi”.
“Không, bố có thể làm việc đó”. Anh nhìn Pud, bắt gặp đôi mắt trong voe của con cũng đang nhìn mình, và lại mỉm cười.
Lucy tròn mắt nhìn anh như thể anh là một “sinh vật lạ”.
“Đừng nhìn bố như thế con gái”, anh cười. “Chẳng lẽ thay tã lại khó thế sao? Thôi nào, con trai cưng, giúp bố kéo cái này ra chứ”. Anh mỉm cười với Pud, hơi có vẻ căng thẳng. Pud xòe bàn tay bé xíu, vỗ vỗ vào mặt bố thích thú. Lucy lại cười phá lên.
Lou đặt Pud nằm xuống dưới sàn, nhưng Lucy hét toáng lên ngay. “Mẹ đặt em nằm trên này để thay tã cơ mà”.
“Ừm, nhưng mà bố thì không làm thế”, anh nói, trong khi cố gắng tìm cách cởi chiếc quần và tã cũ ra.
“Mấy cái nút dưới đáy ấy bố”. Lucy ngồi xuống bên cạnh anh.
“Ồ, cảm ơn con gái”. Anh mở những chiếc nút, chầm chậm kéo cái quần, sau đó là tã lót ra.
“Ôi, ghê quá!”, Lucy chạy dạt ra xa, mấy ngón tay bịt chặt trên mũi.
Hết kiên nhẫn với động tác chậm chạp của bố, Pud bắt đầu đá lung tung hai chân của mình, đẩy Lou ra xa mình. Lou phải bò lăn bò toài bên cạnh, lau mông cho thằng bé thằng miếng lau dành riêng cho em bé. Nhưng cái lou quá nhẹ bên bên ngoài không đủ sức “giải quyết tình hình”. Anh phải kỹ hơn kìa. Anh hít một hơi, giữ chặt thằng bé, lau sạch sẽ.
“Bố phải xức kem chống hăm cho em nữa…”.
“Ừ, cảm ơn con gái. Mai mốt, con sẽ luôn chăm sóc cho em, phải không Lucy?”.
Cô bé gật đầu nghiêm trang.
“Và con sẽ chăm sóc cho mẹ nữa chứ?”.
“Vâng ạ…!”. Cô bé hét toáng lên thật lớn.
“Pud và mẹ cũng sẽ chăm sóc cho con”, anh nói, cuối cùng cũng túm lấy được hai cái chân thằng bé, nhẹ nhàng kéo nó ra khỏi gần chiếc giường cũi, trên sàn nhà lót thảm trong lúc Pud ré lên như một chú ỉn con.
“Mẹ và tụi con cũng sẽ chăm sóc cho bố nữa!”. Cô bé nhảy múa vòng quanh anh.
“Đừng lo cho bố”. Anh đáp khẽ, cố gắng mặc tã vào cho con. Cuối cùng là bộ đồ mới sạch sẽ. “Tối nay, em sẽ ngủ ngon”, anh cố ra vẻ chắc chắn với chính mình.
“Mẹ tắt mấy cái đèn này, nhờ thế em có thể ngủ được”, Lucy thì thầm.
“Ừm, thế thì bố con mình cũng sẽ làm thế”, Lou cũng thì thầm trở lại, tắt đèn. Cùng lúc ấy, cái đèn ngru hình những nhân vật hoạt hình trên trần nhà cũng sáng lên.
Lou ngồi xuống trong bóng tối, kéo Lucy lại sát bên mình. Anh ngồi trên tấm thảm, ôm đứa con gái bé bỏng và nhìn những con gấu Pooh trong cái đèn ngủ chuyển động trên trần nhà.
Đây là khoảnh khắc anh phải nói cho con gái biết.
“Con biết không, bất kể là bố ở đâu, bất kể nếu có chuyện gì xảy ra trong cuộc đời con, bất kể con buồn hay hạnh phúc, cô đơn hay cảm thấy mất mát, hãy biết rằng bố luôn luôn ở bên cạnh con. Ngay cả nếu con không nhìn thấy bố, cũng hãy biết rằng bố đang ở đây, bên con”. Anh chạm nhẹ vào trái tim của con… Bố luôn luôn nhìn theo con, luôn luôn tự hào về con và tự hào về mọi việc con làm. Nếu một lúc nào đó trong đời, con tự hỏi không biết bố nghĩ thế nào về con, thì con hãy nhớ, ngay lúc này… Câu trả lời của bố luôn là bố rất rất yêu con, con gái. Bố yêu con nhiều lắm, con hiểu không?”.
“Vâng ạ”. Cô bé nói với giọng buồn bã. “Thế nếu con hư thì sao. Bố có còn yêu thương con lúc con hư không?”.
“Mỗi lúc con không ngoan…”, anh suy nghĩ về chuyện đó, “Hãy nhớ rằng bố luôn ở đâu đó, hi vọng rằng con sẽ làm điều tốt nhất mà con có thể”.
“Nhưng bố định sẽ đi đâu?”.
“Nếu bố không ở đây, bố sẽ ở một nơi nào đó khác”.
“Nơi đó là đâu?”.
“Bí mật”, anh thì thầm, cố gắng đẩy những giọt nước mắt ngược vào trong.
“Một nơi bí mật nào đó khác”, cô bé thì thầm trở lại, những hơi thở ấm áp, ngọt ngào của cô bé lướt trên mặt anh.
“Ừ”, anh ôm ghì lấy con gái thật chặt, cố gắng giữ không cho những âm thanh nức nở tràn qua khỏi đôi môi mím chặt của mình trong khi những giọt nước mắt đã lăn ra, nóng hổi.
Dưới cầu thang, trong phòng ăn, không hề có đôi mắt nào trong nhà giữ được khô ráo khi mọi người nghe được cuộc chuyện trò trong phòng Pud, thông qua hệ thống giám sát, báo hiệu tiếng khóc trẻ em. Với gia đình Suffern, những giọt nước mắt của họ là những giọt nước mắt tràn ngập niềm vui vì một đứa con trai, một cậu em, một người chồng của gia đình cuối cùng cũng đã trở về với họ.
Tối hôm ấy, Lou Suffern gâng gũi chăn gối với vợ, và sau đó giữ cô thật sát bên anh, lướt nhẹ bàn tay anh trên mái tóc mềm mại của cô, rồi lướt nhẹ ngón tay lên từng phần trên gương mặt cô; cái mũi nho nhỏ, hai gò má cao, cái cằm… như thể anh là một người mù mới lần đầu được “nhìn thấy” gương mặt cô qua những ngón tay.
“Anh sẽ mãi mãi yêu em”, anh thì thầm với cô, và cô mỉm cười, cứ tưởng mình đang ở trong một giấc mơ.
Đến nửa đêm, thế giới trong mơ đó vỡ tan khi Ruth thức giấc bởi tiếng chuông cửa. Nửa tỉnh nửa mơ, cô ngồi dậy trong phòng, thay quần áo, sau đó xuống đón Raphie và Jessica vào nhà. Anh Quentin và ông bố của Lou đi cùng với cô, để phòng ngừa nhỡ có ai đó định tấn công ngôi nhà vào giờ khuya khoắt. Nhưng họ đã không thể bảo vệ cô khỏi điều sắp xảy ra.
“Xin chào”, Raphie nói với một vẻ buồn rười rượi khi tất cả mọi người tụ tập lại hết trong phòng khách. “Tôi rất lấy làm tiếc khi làm phiền mọi người vào một giờ trễ như thế này”.
Ruth nhìn cô cảnh sát trẻ bên cạnh ông từ trên xuống dưới. Đôi mắt đen sẫm của cô cảnh sát dường như thật lạnh và buồn. Những ngọn cỏ và sình bùn vẫn còn dính nguyên trên đôi giày bót bám chặt dưới ống quần màu xanh biển. Vài vết cào xước nhỏ trên gương mặt. Và cả một vết cắn mà cô cảnh sát đang cố giấu dưới mái tóc.
“Chuyện gì thế này?”. Ruth thì thầm. “Làm ơn nói cho tôi biết đi”.
“Bà Suffern, tôi nghĩ là bà nên ngồi xuống”, Raphie nói với một giọng thật dịu dàng.
“Chúng ta phải gọi Lou thôi”, cô thì thầm, nhìn sang anh Quentin. “Anh ấy không có ở trên giường khi em thức dậy. Hẳn là anh ấy ở trong phòng làm việc”.
“Chị Ruth”, cô cảnh sát trẻ nói, với một giọng mềm mỏng Ruth chưa từng bao giờ nghe thấy. Và cả cơ thể cô ấy cứ mềm rũ ra đến mức Quentin phải nắm lấy cô, kéo cô ngồi xuống chiếc ghế Sofa, bên cạnh anh và ông bố của Lou.
Mọi người nắm chặt tay nhau. Người này nắm tay người kia, thật chặt. Như thể họ liên kết lại thành một sợi xích. Họ lắng nghe Raphie và Jessica nói với họ rằng cuộc đời họ sẽ thay đổi thế nào, khi họ hiểu được một đứa con trai, một cậu em, một người chồng của họ đã vĩnh viễn rời họ, bât ngờ cũng hệt như khi anh đến với cuộc đời họ.
Trong khi ông già Noel đặt những món quà vào trong mọi ngôi nhà trên khắp xứ sở này, trong khi những ngọn đèn nơi cửa sổ bắt đầu sáng lên chào buổi tối, trong khi những vòng hoa trên các cánh cửa vẫn như những ngón tay đặt lên môi, và những cánh cửa lá sách gập xuống như đôi mắt khép hờ của ngôi nhà ngái ngủ, những giờ khắc trước khi con gà tây ném qua cửa sổ một ngôi nhà khác ở một khu vực khác, Ruth Suffern đã thấm thía chuyện dù mất đi người chồng nhưng cô còn đứa con của anh, và gia đình này – vào cái đêm kỳ diệu nhất trong năm – món quà thật sự mà Lou đã gửi đến cho mọi người vào những giờ đầu tiên buổi sớm Giáng sinh.