Tôi nhìn tủ lạnh đầy ắp dưới quê, rồi lại nhìn cốp xe chất đầy rau củ của anh.
“Bác sĩ Cố, rau của anh đắt thật đấy.”
“Đắt đâu mà đắt, ngàn vàn khó mua được nụ cười của người.” Anh cười rồi dắt tôi đi dạo trên con đường cái trong thôn.
“Anh đối xử tốt với em như vậy là có ý đồ gì thế? Khai mau!”
“Anh có ý gì ấy à?” Anh cười véo mặt tôi: “Rõ ràng là em ủ mưu quyến rũ anh trước, thật vô lương tâm mà.”
“Ai không có lương tâm cơ?Em nên cho anh ngủ sô pha hay ngủ phòng em bé đây?”
Anh bất lực thở dài: “Vấn đề không phải ngủ ở đâu mà là làm sao ngủ được?”
Anh trả lời không chút đứng đắn.
“Đồng nghiệp có biết bộ dạng này của anh không?”
Tôi thực sự không nói nên lời, có ai biết được một bác sĩ Cố Tiêu bình thường lạnh lùng kiêu ngạo còn có một bộ dáng khác.
“Bọn họ không phải em thì sao mà biết được?” Anh kéo tôi lại hôn một cái: “Anh chỉ cho em thấy mặt khác của anh thôi, thêm số lượng không tăng giá, đối xử với anh tốt hơn đi nhé, hm?”
“Ai mà thèm……”Tôi mắng anh là đồ không đứng đắn.
“Anh chuyển khoa rồi, sẽ sớm được chuyển đến phòng khám bệnh khoa nội.”
“Hả?Khi nào?”
“Tuần tới.”
“Sao thế?”
“Làm việc ở phòng khám sẽ không mệt mỏi nhiều, điểm mấu chốt là có thời gian cho chính mình hơn. Em cũng sắp sinh, không có anh chăm sóc sao được.”
Anh nói xong ngồi xuống rồi nghe bảo bối của mình.
“Em tự lo được, với cả còn mẹ anh nữa mà.”
Tôi chưa từng nghĩ đến ngày Cố Tiêu sẽ đổi khoa vì mình, dù sao thì anh cũng rất đam mê với khoa cấp cứu.
“Nó đạp anh.” Anh đột nhiên nghiêm túc nhíu mày.
“Em bé hư, con có thể đá cha nhưng không đá mẹ con đâu, ngoan ngoãn đi nhé.” Anh đưa tay giả vờ vỗ vỗ.
“Anh làm gì vậy?” Tôi gỡ tay anh ra, “Sao anh biết là con trai?”
Không thể trọng nam khinh nữ được.
“Nếu con là con gái.. thì anh không dám mắng đâu, anh không nỡ.” Anh nhìn tôi bằng ánh mắt cam chịu.
Cố Tiêu này, sao càng ngày anh càng trẻ con vậy?
“Đúng rồi, anh có một thứ, em giữ giúp anh nhé.”
“Thứ gì?” Vừa nói vừa nhét vào tay tôi một tấm thẻ ngân hàng.
“Có ý gì đây? Thưa bác sĩ Cố?” Tôi cười hỏi anh: “Muốn mua chuộc em à? Nói cho anh biết, chị đây đã phong ấn trái tim mình, trừ khi…”
Trừ khi anh có tám múi mua chuộc tôi.
“Vậy em nhìn thử xem có đủ không.”
Cứ xem thôi.
Tôi lấy điện thoại ra, đăng nhập vào ngân hàng.
Khi nhìn thấy số dư trong thẻ, mắt tôi sáng rực lên.
“Sao anh…… có nhiều tiền như vậy?” Tôi nói còn không rành mạch.
“Học bổng thời con đi học, tiền lương của bệnh viện, tiền thưởng nhưng anh không có thời gian dùng, cũng không ai cho ai dùng nên…… tất cả đều ở đây.”
Chúa ơi, nghe này, người đàn ông này đến từ Versailles.
Tại sao anh không nói ra sớm hơn, hại tôi phải đi lùng sục mua mấy sản phẩm giảm giá cho con.
Tôi cứ tưởng anh không có tiền.
Chuyện này khiến tôi rất phấn khích……
“Cố Tiêu, hình như…hình như em đi tiểu rồi?” Tôi cảm thấy có gì đó lạ lạ.
Anh vội vàng ngồi xuống xem, trên quần tôi có vài vệt nước.
“Vỡ ối rồi.” Anh nói rồi, bế tôi lên chạy.
“Này, anh đừng chạy nhanh vậy.” Tôi hốt hoảng.
Thế là lòng Cố Tiêu như lửa đốt lái xe chở tôi đến bệnh viện rồi lập tức đi đến khu nội trú.
Khi tôi đến khoa nội trú, mẹ tôi và mẹ anh ở lại chăm sóc tôi, còn anh cầm kết quả kiểm tra ra bàn bạc với đồng nghiệp ở khoa nội trú.
Cuối cùng, ý kiến của anh là phải sinh mổ.
“Tư thế thai nhi không bình thường, đầu thai nhi quá lớn mà đường sinh hẹp, dây rốn lại quấn quanh cổ……” Anh bình tĩnh nói với tôi, “Anh không muốn đem mạng sống của em và con ra mạo hiểm. Anh tin vào dao mổ mà tính nguy hiểm của sinh mổ cũng thấp, em phải tin tưởng anh.”
“Vâng.”
Tất nhiên là tôi tin anh.
Bất cứ thời điểm nào cũng tin tưởng anh.
Anh là bác sĩ nên giao sự sống cho anh, tôi rất yên tâm.
Lúc 10 giờ tối sẽ tiến hành phẫu thuật gây mê một nửa.
Trong quá trình phẫu thuật, bác sĩ gây mê luôn trò chuyện với tôi, cố gắng giúp tôi thư giãn.
“Chồng cô lừa chúng tôi thật thê thảm, hứa rằng sẽ cùng anh em tốt độc thân cả đời thế mà lại lén lút sinh bé con.”
“À, cái này…” Cái này đâu thể trách tôi được.
“Cô có thấy chúng tôi thảm không?” Bác sĩ phẫu thuật hơi không vui.
“Tiểu tử thúi Cố Tiêu đi làm bác sĩ mấy năm vậy mà lại nhờ tôi mổ để vết thương được đẹp hơn, nếu lệch một chút sẽ đánh gãy chân tôi. Còn hỏi tôi có muốn thắt nơ bướm không?”
“Đùa hả?Thắt nơ bướm?”
Các bác sĩ và y tá đều bị chọc cười.
Các bác sĩ y tá trong phòng đều bị chọc cười.
“Chỉ có một mình nó, đúng là đồ điên chiều vợ.”
“Chị dâu, tên Cố Tiêu này chỉ có một mình chị mới trị được, chị phải về trị nó. Nó phách lối khiến chúng tôi không có đường sống rồi.”
“À…… được.”
Tôi yên lặng gật đầu.
Khoảng nửa giờ sau, tiếng khóc trẻ con vang lên trong phòng mổ.
Lòng tôi chợt trùng xuống.
“Thằng bé này đẹp zai thật. Tên nhóc Cố Tiêu kia lãi to rồi.”
“Cẩn thận từ ngữ đi!” Có người nhắc nhở.
“Chị dâu, ý em là đứa bé rất khỏe mạnh, là con trai.” Bác sĩ cười ha hả ôm em bé đến cho tôi nhìn.
“Ừ.” Khi bé con áp mặt vào người tôi, mắt tôi đột nhiên ươn ướt.
Cố Giai, Giai Giai, đây là cục cưng của tôi.
Ca phẫu thuật diễn ra tốt đẹp, tôi được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, mẹ tôi, Cố Tiêu, mẹ anh đứng ở cửa đón tôi.
“Nhìn đứa bé mập mạp này làm người ta đau bao nhiêu đi.” Mẹ tôi bế em bé đưa cho tôi nhìn.
“Có đau không?” Cố Tiêu nắm tay hỏi tôi.
“Không đau.” Thuốc gây mê khiến tôi không có cảm giác gì.
“Vậy thì tốt.” Anh nói xong liền quay lưng lại lau nước mắt.
“Nhìn nó kìa xem có chán không cơ chứ, chẳng có chút tiền đồ nào, trước khi con ra đây nó cứ đi tới đi lui một chỗ, phiền muốn chết.” Mẹ anh kể lnể với tôi.
Tôi không nói gì, chỉ đưa tay ra nắm lấy tay anh.
Anh quay lại, một mực kéo tôi vào phòng bệnh.
Cả đêm hôm đó, anh đều canh giữ bên giường tôi.
Con khóc, thay tã, mẹ chồng tôi thay, anh đứng bên cạnh học hỏi, bưng trà rót nước, chạy vặt.
Bận rộn một hồi, hai bà không chịu nổi đi khách sạn ngủ, để Cố Tiêu chăm tôi và con.
“Mệt không em? Ngủ một lát đi?” Anh ở bên giường hỏi tôi.
Cả người tôi vẫn còn mơ màng vì thuốc mê chưa thải hết.
“Một chút, còn anh thì sao”
“Anh không mệt.” Anh cười, nói:”Sau bao đêm thức trắng, cũng có một đêm thức vì mình.”
“Ừ.” Tôi mê man không nói gì nữa, lại nghe thấy anh nói tiếp.
“Giai Giai, cảm ơn em.”
“Ừ.”
“Anh có nhà, có em cùng lo cho gia đình.”
“Ừ.”
Nội tâm tôi vô cùng xúc động, tại sao lại không cơ chứ?
Nhờ có anh mà tôi mớicó một gia đình nhỏ của riêng mình.
Tôi lại thấy có niềm hy vọng.
Tương lai mỗi ngày, chỉ có thể càng ngày càng tốt hơn.
“Anh yêu em.” Anh hôn nhẹ lên trán tôi.
Tôi không nói lời nào, nước mắt cứ thế lặng lẽ rơi.
“Ừm, em cũng yêu anh.”
Giai Giai tôi cũng có một mái nhà.
[Hoàn chính văn.]