Anh ta như thể một vũng nước tù đọng dưới đáy hồ.
Bình tĩnh đến mức khiến tôi phát sợ.
Chỉ nghe nói rằng sau này bạn bè không một ai dám nhắc đến tên tôi trước mặt anh ta.
Nhắc đến là anh ta liền trở mặt.
Cảm giác này, tôi hiểu.
Chiếc du thuyền lớn như anh ta lại lật trong rãnh nước ngầm của tôi thì chuyện bực bội tức giận cũng khó tránh khỏi.
Nhưng để nói là anh ta hận tôi, có khi tôi còn chẳng xứng ấy chứ.
Sau khi tốt nghiệp, tôi về thành phố quê nhà để làm việc.
Lương 4500 một tháng, và mẹ sắp xếp cho tôi đi xem mắt chục lần một năm.
Sau khi gặp gỡ trăm lần lớn nhỏ, tôi đã tuyệt vọng từ lâu.
Thế nên là lần này bà mối giới thiệu, quen đối phương chưa được một tháng, chúng tôi đã quyết định kết hôn.
Đối phương là giáo viên tiểu học trên thị trấn, 30 tuổi, công việc ổn định, cha mẹ ở quê, có một em trai đang học trung học.
“Điều kiện như anh ta cũng không dễ tìm. Em trai anh ta học cấp ba đại học có thể dùng bao nhiêu tiền chứ.”
“Cháu đã 28 rồi đấy, nếu không kết hôn thì cũng chỉ có thể tìm người đi bước nữa mà thôi.”
“Bây giờ người kết hôn lần hai còn mang theo một đứa trẻ, phải biết rằng nhà cháu còn có một em gái như thế, e là khó.”
…
Mẹ tôi đứng khép nép cạnh bàn ăn, liên tục gật đầu.
“Bác hỏi rõ một chút, người ta không ngại gia đình chúng tôi, phải không?”
“Bác cứ bảo bọn họ yên tâm, em của Giai Giai sẽ không làm ảnh hưởng đến bọn họ đâu, chúng tôi vẫn còn trẻ, có thể làm việc được…”
Mỗi lần thấy mẹ như thế, tôi lại buồn phiền.
Tôi cứ như một mặt hàng được niêm yết giá rõ ràng, loại rẻ nhất.
Mẹ tôi lấy lòng tiễn bà mối, lúc ra về còn đưa cho bà ta phong lì xì đỏ thẫm.
Tất cả đều đã sẵn sàng.
Kết quả là nảy ra chuyện kia của tôi.
Mẹ tôi giận đến mức mấy ngày không buồn nói chuyện với tôi.
Giận thì giận, mấy ngày sau, mẹ lại mang một thùng trứng chim vào thành phố thăm tôi.
Trên thùng carton quấn áo khoác của bà, trong đó là gạo, mái tóc mẹ tôi sắp rụng, không một quả trứng chim nào bị vỡ.
“Đi bệnh viện kiểm tra thế nào rồi con?” Mẹ cẩn thận xếp trứng vào tủ lạnh rồi quay lại hỏi tôi.
“Kiểm tra gì ạ?” Tôi nghịch điện thoại: “Không ạ.”
“Nhìn xem đứa bé thế nào ấy! Cái đứa này sao một chút cũng không để ý thế hả.” Mẹ nói xong liền kéo tay tôi ra ngoài.
“Có gì hay đâu mẹ?”
Tôi giãy giụa.
“Con thật sự không muốn à?”
Mẹ lo lắng nhìn tôi.
Bầu không khí chợt ngượng ngùng.
Tôi im lặng.
Không phải tôi không muốn, mà là anh ta không muốn.
“Tuổi con không còn nhỏ nữa, nếu lần này con không cần, về sau mà khó thì biết làm sao?”
“Dù sao con cũng đi xem mắt rồi, con dẫn cha đứa bé kia về cho mẹ với bố con xem thế nào, nếu người không tệ lắm, thì cưới luôn đi.”
…
Cướ
i á?
Bà đã nghĩ xa rồi, nghĩ như một câu chuyện đẹp.
“Mẹ đừng lo, hai hôm nữa con đến bệnh viện phẫu thuật.” Tôi tiễn mẹ về.
Mẹ thấy tôi quyết tâm như thế, lại muốn khuyên tôi một lần nữa.
“Con đừng hấp tấp, đó là chuyện cả đời.” Lúc tôi đóng cửa, mẹ còn giãy dụa.
“Năm đó mẹ cũng sinh ra Trần Ngọc như thế sao?” Tôi buột miệng.
“…” Mẹ tôi lập tức nín thinh.
Trong ánh mắt bà là sự tổn thương.
Trần Ngọc là em gái tôi.
Cũng là t.ử h.u.y.ê.t của mẹ tôi.
Cô ấy bị động kinh, năm nay đã mười tuổi nhưng không thể nói được.
Phát cáu với bà rồi, ngực tôi như thắt lại.
Mỗi lần nói ra những lời đó, tôi thấy như được trả thù, nhưng rất nhanh sau đó liền hối hận.
Tôi cầm di động, bấm một dãy số rồi đến bệnh viện.
Trên đường đi, thậm chí tôi còn nghiêm túc cân nhắc câu nói của mẹ: “Nếu không thì thôi chuyện kết hôn vậy.”
Tôi tự hỏi, nếu lấy Cố Tiêu thì tôi có tình nguyện không?”
Sao có thể không muốn chứ, đó từng là giấc mơ của tôi cơ mà.
Lúc đi ngang qua khoa cấp cứu ở tầng một, tôi nhìn thoáng qua đã thấy Cố Tiêu.
Một nhóm bác sĩ và y tá vây quanh bệnh nhân vừa chuyển đến.
Anh ta mặc áo khoác trắng, vừa đặt ống nội khí quản cho bệnh nhân, chỉ góc nghiêng cũng đủ làm hô hấp của tôi rối bời.
Thế nên tôi mới nghĩ, dù có được làm lại, thì lần gặp hôm hội lớp đó tôi cũng chẳng thể đẩy anh ta ra được.
Khoảnh khắc tôi nhìn thấy anh ta, anh ta cũng trông thấy tôi.
Anh ta chỉ nhìn vội một giây rồi thu mắt, tiếp tục cứu người.
Anh ta rất bận.
Tôi không dám lại gần quấy rầy, chỉ đành ngồi trên hàng ghế bên ngoài để chờ anh ta.
Tôi nghĩ rồi, cho dù anh ta có từ chối, tôi cũng muốn hỏi cho rõ ràng.
Vì sao hôm họp lớp đó, anh ta lại nhiệt tình với tôi như vậy, sau đó lại không nhận ra.
Cho dù là anh ta không chịu thừa nhận, thì khi phẫu thuật, anh ta cũng nên đi làm cùng tôi…
Tôi không có tiền.
Trong mười phút đợi anh ta, tôi nghĩ đến rất nhiều khả năng.
Mỗi khả năng đều nghĩ ra đường lui cho mình.
Nhưng đến khi tôi mở giao diện QQ ra, nhìn thấy dòng trạng thái của anh ta, hết thảy mọi thứ đều hóa thành hư không…
“Cố Tiêu: 6 cân 6 lạng, mẹ tròn con vuông.”
Lòng tôi run bần bật, như thể bị người ta rút cạn sức lực.
Anh ta kết hôn, có con rồi, hôm nay vừa chào đời.
Bảo sao, anh ta không chịu thừa nhận chuyện tối hôm đó.
Chẳng trách, anh ta không cần đứa bé.