Các ngươi nói xem, một người là thương nhân giàu nhất thiên hạ, một người là chiến thần vương gia, cả hai đều muốn hợp tác với Minh Dạ của chúng ta, là phúc hay họa đây? Còn một tên ở Tây Vực đó nữa, nếu hắn cũng tới đây ba người tụ họp hẳn là rất náo nhiệt
Sau khi nghe Đông Phong Minh Hoàng nói muốn hợp tác với Minh Dạ, Nhã Nguyệt trầm mặc, Vân Du im lặng, chỉ có Lăng Chấn Thiên hứng thú nhìn Đông Phong Minh Hoàng chờ hai người kia lên tiếng. Hắn rất muốn xem thử quyết định của ba nữ tử này. Có thể nói mấy tổ chức sát thủ là cái gai trong mắt triều đình bấy lâu nay. Rất nhiều quan viên đã bị thủ tiêu dưới tay sát thủ. Đông Phong Minh Hoàng lại muốn cùng hợp tác, lại còn với một tổ chức sắp sụp đổ.
Vì sao? lại là Minh Dạ, Nhã Nguyệt không đầu không đuôi nói ra một câu, nàng tin hắn hiểu được
Tuy Minh Dạ hiện đang đứng trước vực thẳm nhưng nhân khí lại không tồi Hắn đương nhiên sẽ không chọn một tổ chức vô dụng để cùng hợp tác, Minh Dạ hơn mười năm qua không có cung chủ vẫn có thể trụ được đến giờ chứng tỏ căn nguyên rất vững chắc, quan trọng là Minh Dạ đã không còn đường để đi, sẽ dễ nói chuyện hơn nhiều
Phải không? Ta lại thấy là vì vương gia nghĩ rằng Minh Dạ yếu thế, dễ bắt nạt Vân Du vươn tay lấy một ly trà, cười cười nhìn Đông Phong Minh Hoàng
Có ý gì? Như Ngọc bên cạnh ngơ ngác hỏi lại
Tất nhiên là vì vương gia của chúng ta thân phận cao quý không thể cúi đầu trước người khác rồi. Chúng ta chỉ là một tổ chức sắp diệt vong làm sao dám bất kính với vương gia, nhưng với những tổ chức khác thì chưa chắc Đông Phong Minh hoàng là người kiêu ngạo, chắc chắn sẽ không chịu nhún nhường nên mới tìm đến các nàng.
Hợp tác như thế nào? Nếu cùng ngài hợp tác bọn ta nhận được gì? Nhã Nguyệt nghe Vân Du nói xong, cuối cùng cũng đưa ra quyết định nhưng nàng vẫn muốn nghe thử vị vương gia này tìm đến tổ chức sát thủ để làm gì
Đông Phong Minh Hoàng còn chưa hết bất ngờ khi Vân Du đoán được suy nghĩ của hắn thì Nhã Nguyệt đã lên tiếng. Nghe ngữ khí của nàng có lẽ đã đồng ý rồi, đúng là một nữ tử thông minh, nghĩ tới đây Đông Phong Minh Hoàng như có như không liếc nhìn Như Ngọc đang nằm trên bàn một cái.
Chỉ cần Minh Dạ chịu hợp tác, yêu cầu không quá đáng ta đều có thể đáp ứng
Được, nhưng Minh Dạ cũng chỉ làm những việc nằm trong phạm vi cho phép, tuyệt đối sẽ không có chuyện vì triều đình mà liều sống liều chết Nhã Nguyệt đáp ứng, Đông Phong Minh Hoàng rất biết chọn thời cơ. Tài lực, thế lực nàng đều cần, nếu không Minh Dạ sẽ không thể phát triển lại.
Cuối cùng cũng bàn xong rồi. Thế nào? Có muốn cùng nhau ăn một bữa cơm làm quen không. Chúng ta sau này còn gặp nhau nhiều, vẫn nên thân thiết một chút Nhã Nguyệt vừa đáp ứng Đông Phong Minh Hoàng, Như Ngọc liền bật dậy như đã chờ rất lâu rồi đưa ra ý kiến
Ta thấy ý tưởng này rất hay, ta cũng chưa biết quý danh của hai vị đây Lăng Chấn Thiên gật đầu ủng hộ
Ta đồng ý Vân Du cũng tán thành, hai đại nhân vật ở đây người nào trên người cũng có một đống tiền, chắc sẽ không để các nàng trả tiền đâu, ăn của người ta đương nhiên là ngon miệng hơn rồi.
Nếu vậy tối nay ở Hương Tuyết lâu, ta mời. Bây giờ có việc phải đi trước. Cáo từ Đông Phong Minh Hoàng nói xong rất nhanh đã rời khỏi, xem ra là có việc thật.
Nghe nói ngày mai nàng muốn gặp tất cả người của Minh Dạ? Ta cũng muốn đi xem thử Lăng Chấn Thiên rất có hứng thú với những nữ tử này, hắn muốn biết các nàng bằng cách nào có thể đưa Minh Dạ trở về như trước.
Ngươi muốn đi còn phải hỏi ý kiến ta sao? Nhã Nguyệt hừ lạnh một tiếng, võ công của hắn hơn nàng, hắn muốn đi nàng cản được mới lạ.
Haha, coi như nàng đồng ý rồi, ta cũng có việc phải đi đây, tối gặp Lăng Chấn Thiên tiêu sái quay người ra khỏi khách điếm.
Vân Du, hay ngươi gọi cả vị soái ca kia tới đi, càng đông càng vui, không phải ngươi nói hắn từng giúp ngươi sao, coi như là cảm ơn
Ngươi rõ ràng là muốn ngắm trai Vân Du không chút nể tình vạch trần ý đồ của Như Ngọc
Cũng không thể trách ta, ai bảo cổ đại này phong thủy tốt như vậy, nhìn đâu cũng thấy mỹ nam
Ta làm sao biết hắn ở đâu mà mời chứ? Hơn nữa cũng chưa chắc hắn chịu đến Vân Du biết Diệp Y Vũ cùng loại với Lăng Chấn Thiên và Đông Phong Minh Hoàng, các nàng không biết là may mắn hay xui xẻo mà vừa mới xuống núi chưa được bao lâu đã gặp toàn đại nhân vật.
Nàng còn chưa mời làm sao biết ta sẽ không đến chứ? Diệp Y Vũ không biết từ đâu xuất hiện, trên mặt hiện lên ý cười.
Ba người trong phòng đều được một phen sửng sốt, người này là ma sao? Một chút tiếng động cũng không có.
Diệp công tử? Ngươi sao lại ở đây?
Ta không được đến đây sao? Chẳng lẽ Vân cô nương không muốn nhìn thấy tại hạ?
Ta đương nhiên không có ý đó. Mời công tử ngồi
Diệp Y Vũ ngồi xuống ghế, khóe môi lại cong lên, nhìn qua Nhã Nguyệt cùng Như Ngọc
Vân cô nương không định giới thiệu một chút sao?
Đây là bằng hữu của ta
Diệp Y Vũ hướng Nhã Nguyệt và Như Ngọc, chắp tay nói
Tại hạ Diệp Y Vũ
Người ta chủ động nói tên, đáng lý các nàng cũng phải trả lời, nhưng mà... hiếm khi Nhã Nguyệt với Như Ngọc có cùng một suy nghĩ, người này tối nay hẳn cũng sẽ tới Hương Tuyết lâu, bây giờ các nàng nói tên không phải tí nữa lại nói thêm lần nữa sao, chi bằng đợi đến tối nói luôn một thể. Vậy nên Nhã Nguyệt và Như Ngọc rất ăn ý mà cùng chắp tay
Diệp công tử
Vân Du đen mặt nhìn hai người, nàng còn không hiểu trong đầu hai con người này đang nghĩ cái gì sao. Cũng may, Diệp Y Vũ kia cũng không quá để ý
Tối nay bọn ta đến Hương Tuyết lâu dùng cơm, không biết Diệp công tử có hứng thú không hắn nghe được các nàng nói chuyện, nàng cũng phải lịch sự mời hắn mời tiếng
Hảo, Vân cô nương đã lên tiếng, ta đương nhiên phải đi
Như Ngọc liếc nhìn hai người, lại ghé qua chỗ Nhã Nguyệt thì thầm
Có JQ
Nhã Nguyệt nhìn cũng không nhìn đến Như Ngọc, tốt bụng nhắc nhở nàng
Cây trâm đó ngươi nhanh như vậy đã quên?
Như Ngọc bĩu môi không nói, nàng đương nhiên không quên.
Không làm phiền ba vị nữa, tại hạ còn có việc phải đi trước. Tối nay nhất định sẽ đến Diệp Y Vũ đến nhanh mà đi cũng nhanh như vậy
Các nàng thực hoài nghi hắn có phải đến chỉ để nghe Vân Du mời cơm hay không?