• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Minh Hi đã học ở trường này một tuần, trong giờ học ngủ gà ngủ gật, quay về phòng ngủ thì lại nghiên cứu cách sửa đồng phục.

Còn bởi vì quần áo được sửa lại vô cùng hoàn hảo mà được khen ngợi rất nhiều nên cũng giúp Phùng Mạn Mạn, Lưu Tuyết sửa lại đồng phục.

Quan hệ giữa ba người bọn cô đã vô cùng thân thiết, chỉ cần tan học là hai cô ấy liền chạy qua phòng của Minh Hi nói chuyện phiếm.

Minh Hi sửa quần áo, hai cô ấy nghiên cứu tạp chí thời trang, nói về trang điểm, quần áo, túi xách và những nội dung linh tinh khác, có một nội dung cố định là nói về mèo.

Minh Hi cũng cảm thấy rất hứng thú với những chuyện đó, có rất nhiều chủ đề chung để nói nên mới vừa quen biết nhau không đến nửa tháng, họ liền trở thành bạn thân.

Có lẽ là có một sự hiểu lầm kì lạ về “học sinh giỏi”, cảm thấy bọn họ phần lớn là những con mọt sách, loại quái vật giống Hà Nhiên khá ít.

Ngay cả người đã từng khoe khoang về Minh Hi là Phùng Mạn Mạn, cũng dần dần quên mất chuyện này, tiếp tục nghĩ Minh Hi là đứa học dốt.

Lại lần nữa nhắc tới chuyện của Dương Hào, Phùng Mạn Mạn cũng chỉ nói: “Nếu tên đó dám tìm đường chết, tớ liền đến lớp bọn họ vả miệng hắn!”

Nguyệt Nha thật sự là được nhóm nữ sinh trong kí túc xá cưng chiều hết mực, trở thành “Hồng miêu” của tầng kí túc xá này.

Ngay cả khi Minh Hi thỉnh thoảng quay về nhà, các bạn học ở những phòng khác cũng sẽ giúp chăm sóc Nguyệt Nha, cho ăn cho uống thay cát.

Hiện tại Nguyệt Nha đã có khí phách của boss, rất ít khi thể hiện những hành động dễ thương nũng nịu với Minh Hi, thậm chí còn có ý ghét bỏ.

Minh Hi không để ý lắm, vẫn trước sau như một thích Nguyệt Nha, mỗi ngày đều bế Nguyệt Nha lên hôn mấy cái.

Cuối tuần tan học, Minh Nguyệt tới phòng của Minh Hi, đứng ở cửa liền bắt đầu nhắc mãi: “Chị nuôi mèo cũng không biết chọn, tôi thích mèo Ragdoll, ít nhất giá trị nhan sắc còn cao. Chị xem con mèo xấu xí mà chị nuôi đi, khuôn mặt giống Hitler.”

“Em có muốn nhận nuôi không?” Minh Hi hỏi.

“Tôi không cần.” Minh Nguyệt lập tức cự tuyệt.

“Ấn Thiếu Thần kiên quyết đưa cho chị nuôi, kỳ thật ban đầu chị cũng cự tuyệt.” Minh Hi nói xong thở dài một hơi, sau đó ẵm mèo qua phòng cách vách.

Vẻ mặt Minh Nguyệt thay đổi vài lần, cuối cùng vẫn theo Minh Hi về nhà.

Đêm đó, Minh Hi đói đến mức không chịu nổi.

Người giúp việc trong nhà đều đã bị đuổi đi, tủ lạnh không có gì cả, cô chỉ có thể đi siêu thị.

Lúc xách mì ăn liền, cháo bát bảo, lạp xưởng từ siêu thị đi ra, vừa vặn đụng mặt Ấn Thiếu Thần đang lái mô tô đến trước cửa oanh vát quán.

Chiếc xe mà Ấn Thiếu Thần ngồi giống như con bò cạp, thân xe màu đen, đuôi vuốt nhọn, nhìn rất phong trần.

Chiếc mô tô này được sản xuất giới hạn chỉ 52 chiếc trên thế giới và đây là lần đầu tiên Minh Hi được nhìn thấy phiên bản thật.

Chân anh rất dài, đạp trên mặt đất chống thân xe, cởi nón bảo hiểm nhìn về phía Minh Hi, hỏi: “Chỉ ăn mấy thứ này thôi à?”

Ánh mắt Minh Hi rơi trên đôi giày thể thao màu trắng sạch sẽ của Ấn Thiếu Thần và đầu gối trắng lộ ra khỏi quần rách, rồi nhìn đi chỗ khác.

Minh Hi hàm hồ mà đáp một tiếng: “Ừ.” Liền chuẩn bị lướt qua anh, trực tiếp trở về.

“Lại đây.” Ấn Thiếu Thần hạ xe máy, nói với Minh Hi.

“Tôi phải về nhà.” Bước chân Minh Hi cũng không dừng lại.

Ấn Thiếu Thần treo nón bảo hiểm ở trên tay lái của xe, đi tới bên cạnh Minh Hi túm chặt cổ tay cô, kéo cô đi về hướng oanh vát quán.

Lúc Minh Hi bị dắt đi còn đang suy nghĩ, sao người này thích ép buộc người khác vậy?

Cũng không đúng, bị Ấn Thiếu Thần “đặc biệt quan tâm” như vậy cũng chỉ có một mình cô thôi.

Vai ác thì không được có nhân quyền à?

Ấn Thiếu Thần mở cửa oanh vát quán ra, đi vào mở đèn.

Đèn trong oanh vát quán chỉ được điều khiển bằng một công tắc, sau khi được bật thì toàn bộ đều sáng lên, bao gồm đèn ngôi sao trên cửa sổ sát đất.

Ban đêm tới nơi này thật là có một quan niệm nghệ thuật khác.

Ánh đèn lờ mờ, chủ yếu là màu vàng làm tăng thêm một chút ấm áp cho những đồ trang trí bằng kim loại, tạo cảm giác hoài cổ hơn.

Oanh Vát quán có một khu vườn nhỏ, từ cửa có thể nhìn thấy khoảng sân nhỏ bên ngoài cửa sổ đối diện, bên trong có treo đèn ông sao rải rác khắp nơi rất độc đáo, chắc là sẽ rất thoải mái khi ngồi trong khu vườn nhỏ này vào đêm hè.

Ấn Thiếu Thần dẫn cô vào trong, sau khi rẽ trái rẽ phải thì đi vào phòng bếp.

Không gian phòng bếp rất lớn, đồ đạc ở đây không thiếu gì cả, có một dãy tủ lạnh, nguyên liệu vô cùng phong phú, còn có hàng chục loại đồ uống, tất cả đều được đặt ngay ngắn trong cửa kính trong suốt.

Ấn Thiếu Thần mở cửa tủ lạnh ra, nhìn nguyên liệu nấu ăn bên trong và xắn tay áo lên: “Muốn ăn gì?”

Có lẽ là Ấn Thiếu Thần mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nào đó, tay áo của anh được xắn lên một cách rất ngay ngắn.

“Cậu sẽ nấu ăn sao?” Minh Hi ngồi ở trên ghế của quầy bar hỏi.

“Ừ.”

“Nấu gì thế?”

“Cậu muốn ăn gì?

“Muốn ăn gì cũng được sao?”

“Ừ.”

“Không biết cậu đã ăn món này chưa? Đầu tiên là nướng bồ câu non, sau đó đem bồ câu non nướng nhét vào bên trong gà nướng, tiếp theo là đem gà nướng nhét vào bên trong heo sữa nướng……”

“Cậu muốn ăn thử Minh heo nướng không?”

“Tôi chỉ nói chuyện phiếm với cậu thôi, tôi không kêu cậu làm món đó.” Minh Hi nói xong đứng dậy đi tới trước tủ lạnh, nhìn một hồi lại xoay người rời đi.

“Tôi có thể nói thật với cậu không?” Minh Hi đứng ở một bên nói.

“Nói.”

"Thực sự tôi không biết có gì trong đó. Tôi không thể phân biệt được những loại thịt chưa được chế biến. Tôi cũng không dám nhìn thịt trước khi nó được nấu chín thành thức ăn. Cảm giác thật kinh khủng, nhưng tôi có thể ăn nó khi nó nấu chín."

Ấn Thiếu Thần rất biết nắm bắt trọng điểm: “Lẩu đều là nấu xong rồi mới bưng lên cho cậu à?”

“Ừ……Nói chung là tôi không tự làm. Tôi chỉ chuẩn bị và dọn ra đĩa. Khi nướng thấy thịt có máu, tôi sẽ cảm thấy rất đáng sợ.”

Minh Hi có tay nghề cao nhưng vì sợ những thứ này nên cô không thể nào học nấu ăn.

Rau xanh còn có thể xào một chút, còn các loại đồ ăn như thịt này thì không được.

Chỉ nhìn thôi cũng đã thấy khó chịu rồi chứ đừng nói đến chuyện giết gà, giết cá, rửa sạch bên trong gì đó.

Tuy nhiên, ở trong mắt người khác thì đây là một loại đạo đức giả, cảm thấy cô được nuông chiều từ bé nên mới vậy.

Chính cô cũng không biết được ngày đó sao mình lại có thể bình tĩnh như vậy khi nhìn thấy Minh Nguyệt cắt cổ tay, còn có thể giúp cô ấy xử lý miệng vết thương.

Chắc là bị lo lắng sốt ruột.

Ấn Thiếu Thần từ bên trong lấy ra một ít nguyên liệu nấu ăn, hỏi: “Ăn cay không?”

“Ăn một chút, không quá cay.”

“Ngọt hay mặn?”

“Cà chua xào trứng gà ăn mặn nhưng đồ ngọt thì phải ngọt, như là kẹo khoai lang.”

Ấn Thiếu Thần “Ừ” một tiếng sau đó liền bắt đầu chế biến.

Ấn Thiếu Thần cho người ta ấn tượng là một anh chàng độc tài và lạnh lùng, nhưng sau khi đeo tạp dề lên lại có cảm giác gia đình.

Kĩ năng nấu nướng của anh thật ra không tồi, khi cắt rau động tác điêu luyện, nấu ăn cũng rất thành thạo, đặc biệt là lúc xào hình ảnh của ngọn lửa bốc lên trên chảo càng làm cho Minh Hi phải trợn mắt há hốc mồm.

“Oa!” Minh Hi bắt đầu vỗ tay.

Ấn Thiếu Thần quay đầu lại nhìn cô một cái, ánh mắt mang theo vẻ ghét bỏ.

Minh Hi lập tức ngậm miệng.

Chờ Ấn Thiếu Thần làm xong đồ ăn, hai người ra khu vườn nhỏ ngoài trời ngồi ăn.

Sau khi đã đặt mọi thứ lên bàn, Ấn Thiếu Thần lại chia đồ ăn làm hai phần, đặt chúng trước mặt hai người.

“Thật ra tôi không ăn được nhiều nên đừng cho nhiều như vậy.” Minh Hi nhìn vào dĩa nói.

“Tôi không thích gắp đồ ăn chung với người khác, đề phòng vi khuẩn Helicobacter Pylori.”

“Ồ……Sau này cậu sẽ không hôn môi à?”

“Không cần cậu phải lo.”

Khi Minh Hi động vào chiếc đũa, liền phát hiện Ấn Thiếu Thần đang nhìn mình, cô không khỏi sửng sốt, sau đó yếu ớt nói: “Tôi ăn nhé……”

Là thiếu nghi thức này sao?

“Ừ.”

Sau khi Minh Hi ăn một miếng, Ấn Thiếu Thần vẫn còn nhìn cô.

“Làm sao vậy?” Minh Hi thấp thỏm hỏi.

Ở một mình với Ấn Thiếu Thần, Minh Hi rất lo lắng về tất cả những gì mình làm, sợ làm sai điều gì đó, vì vậy cô đã hạ thấp sự yêu thích của Ấn Thiếu Thần và yêu cầu Ấn Thiếu Thần bắt đầu từ bỏ cô trước.

“Cậu ăn của cậu đi.”

Minh Hi chỉ có thể ăn vài miếng dưới sự chăm chú quan sát của Ấn Thiếu Thần, ăn mà không biết mùi vị gì.

“Không ngon sao?” Ấn Thiếu Thần nhíu mày hỏi.

Minh Hi rốt cuộc cũng hiểu, Ấn Thiếu Thần muốn nhìn phản ứng sau khi ăn của cô, muốn chờ đợi đánh giá, kết quả cô sợ đến mức không dám nếm thử cẩn thận.

Minh Hi lần lượt ăn lại mấy món, mắt sáng lên: "Ngon quá!"

Nó thật sự rất ngon.

Thịt heo kho mềm vừa phải, tan trong miệng, mùi thơm của thịt đậm đà và vị nước sốt lan tỏa trong miệng.

Món cà tím tẩm vị cá do Ấn Thiếu Thần làm có lẽ là món ngon nhất mà Minh Hi đã ăn, cà tím được làm rất ngon, độ chua, ngọt và cay phù hợp với sở thích của Minh Hi.

Những món khác cũng có thể gọi là ngon nhất, ngon đến mức khiến người ta muốn rơi nước mắt.

Ấn Thiếu Thần ngồi đối diện với cô, một tay chống cằm nhìn cô ăn, thấy cô ăn càng ngày càng vui vẻ, anh nhếch miệng cười, sau đó bắt đầu ăn.

Ấn Thiếu Thần không nói nhiều, cả người có vẻ đặc biệt an tĩnh, Minh Hi cùng Ấn Thiếu Thần cũng không có gì để nói với nhau, toàn bộ quá trình đều yên tĩnh ăn xong.

Nếu không phải đồ ăn cực kì ngon, Minh Hi thật sự cảm thấy đây chính là dày vò.

Khi cả hai ăn xong, Ấn Thiếu Thần xua tay: "Đổ hết những thứ còn lại rồi cho bát đĩa vào máy rửa bát."

“Uh……” Minh Hi làm theo lời của Ấn Thiếu Thần, sau đó đặt bát đũa vào.

Ấn Thiếu Thần đứng một bên nhìn, hỏi: “Cậu chắc là bát không cần úp ngược lại à?”

“Hóa ra là phải úp ngược lại à?”

“Ừ.”

Minh Hi ở nhà chưa bao giờ làm việc nhà.

Trước khi xuyên sách trong nhà không có máy rửa chén, sau khi xuyên sách máy rửa chén không tới phiên cô dùng, cho nên thật sự không biết.

Chờ Minh Hi ngốc ngốc nghếch nghếch mà làm xong, Ấn Thiếu Thần gọi Minh Hi: “Lại đây.”

Minh Hi thực sự không biết tại sao Ấn Thiếu Thần lại nhìn chằm chằm vào mình như thế, cô có làm chuyện xấu gì đâu chứ......

Hai người một trước một sau đi lên lầu hai.

Đẩy cửa một phòng ra, Ấn Thiếu Thần hỏi Minh Hi: “Cậu muốn chơi gì?”

Sau khi Minh Hi nhìn những chiếc máy chơi game một lúc lâu mới trả lời một câu: “Chắc là tôi không thể chơi được gì đâu”

E rằng toàn bộ lầu hai của Oanh Vát quán này đều là những thiết bị này, nhiều thiết bị trò chơi vốn chỉ xuất hiện ở công viên giải trí cũng có ở đây.

Ấn Thiếu Thần đến một cái máy, lấy hai thứ đưa cho Minh Hi: “Chơi cái này đi, cái này tương đối đơn giản.”

"Ồ..."Minh Hi cầm lấy thứ trên tay, cô không hiểu tại sao lại đột nhiên chơi trò chơi?

Cùng vị đại thiếu gia này chơi cho hết thời gian sao?

Trong mắt Minh Hi, trò chơi này là một tay cầm cây gậy màu xanh và tay kia cầm một cây gậy màu đỏ. Khi có thứ gì đó xuất hiện trên màn hình lớn đối diện, bạn chỉ cần dùng cây gậy gõ nhẹ vào nó.

Nhưng cần lưu ý rằng màu xanh dương chạm vào màu xanh, và màu đỏ chạm vào màu đỏ.

Cô đã chuẩn bị sẵn sàng, vận sức chờ bắt đầu.

Sau đó chơi đến rối tinh rối mù.

Ấn Thiếu Thần cầm điều khiển đứng ở bên cạnh cô, cùng cô chơi ở chế độ 2 người chơi, thấy Minh Hi căng thẳng chơi lộn xộn, anh có chút không nói nên lời: "Tôi đã chọn một bài hát đơn giản nhất."

“Tôi không có kinh nghiệm, lần đầu tiên chơi, cậu phải nhường điểm cho tôi chứ.” Minh Hi không phục mà trả lời.

Hai người chơi thêm vài hiệp nữa, Minh Hi cuối cùng cũng tiến bộ lên, sau khi trò chơi kết thúc, cô vui vẻ hỏi Ấn Thiếu Thần, "Lần này có lợi hại hơn không?"

Ấn Thiếu Thần dùng cây gậy gõ gõ đầu cô: “Toàn bộ quá trình chỉ nghe tiếng hét của cậu, chưa nghe được âm thanh nào.”

Trông có vẻ hung dữ nhưng không đau chút nào cả.

“Tôi chơi nhập tâm quá.”

"Thật ngu ngốc."

Ấn Thiếu Thần bỏ điều khiển qua một bên, hỏi Minh Hi: “Cậu muốn uống gì?”

"A..." Cô quả thực khát nước, sau khi suy nghĩ lung tung đáp: "Trong tủ có trà sữa ấm không?"

“Tại sao lại ấm?” Ấn Thiếu cau mày khó hiểu, mùa hè uống lạnh không phải đã ghiền hơn sao?

“Gần đây không thể uống lạnh.”

Ấn Thiếu Thần dường như không có khái niệm về kì sinh lí của nữ, cũng không hiểu vì sao lại không thể uống lạnh, chỉ tùy ý gật gật đầu sau đó nói: “Vậy cậu chờ một lát.”

Nói xong liền đi ra ngoài.

Kết quả chờ một lát này là nửa ngày.

Minh Hi ngồi ở trên sô pha đợi một hồi lâu, có hơi ngồi không yên, liền đi xuống dưới lầu tìm Ấn Thiếu Thần, cuối cùng thấy Ấn Thiếu Thần đang ở trong phòng bếp nấu gì đó.

“Cậu đang hâm nóng sao?” Minh Hi tiến vào hỏi.

“Ừ, không có ấm nên chỉ có thể tự làm.” Ấn Thiếu Thần vừa trả lời vừa xem di động, có vẻ không để ý chút nào.

Minh Hi gật gật đầu, đến ngồi ở cách đó không xa, mắt trông mong mà nhìn về phía này.

Cô vốn dĩ muốn chạy, kết quả thấy vị này lại nấu đồ cho mình, cũng không thể không biết xấu hổ mà lập tức rời đi được nên dứt khoát ngồi xuống chờ, trong lòng mặc niệm…… Khi nào có thể về nhà đây.

Ấn Thiếu Thần không chỉ hâm nóng trà sữa cho Minh Hi, còn cho thêm trân châu vào bầu bạn, cũng chính là “Trân châu” trong truyền thuyết, chẳng trách sao lại chậm như vậy.

Sau khi rót đầy cốc, Minh Hi đợi một lúc rồi đưa cho Ấn Thiếu Thần ở đối diện: "Cậu uống một chút đi."

"Tôi không muốn uống."

“Uống một ngụm đi, không tôi sẽ sợ hãi lắm.” Minh Hi nói vô cùng thẳng thắn.

“Sợ tôi hạ độc?” Ấn Thiếu Thần uống một hớp trong cốc rồi đưa lại cho Minh Hi.

Minh Hi chắc chắn rằng không có vấn đề gì mới thử uống một ngụm, cũng không có uống bên mà Ấn Thiếu Thần đã uống mà uống ở bên khác.

“Đây là lần đầu tiên cậu nấu sao?” Cô hỏi.

“Ừ.”

“Uống ngon lắm.”

Cô đột nhiên suy nghĩ, có lẽ Ấn Thiếu Thần cũng không giống với vẻ ngoài lạnh băng của mình mà có một trái tim ấm áp và hiếu khách?

Cộng thêm hôm nay phát hiện ra thuộc tính “người chồng” bị che giấu của Ấn Thiếu Thần, cô không khỏi hưng phấn mà hỏi: “Tôi cảm thấy tài nấu nướng của cậu cực kì lợi hại đó! Hèn chi cậu rất được yêu thích, cậu có nghĩ tới việc yêu đương không?”

Ấn Thiếu Thần ngồi ở phía đối diện nhìn cô, vẻ mặt phút chốc trở nên do dự.

Trước khi trọng sinh Minh Hi chính xác là đã từng theo đuổi anh nhưng cái điệu bộ kiêu ngạo và tính kế khắp nơi của Minh Hi làm Ấn Thiếu Thần rất chán ghét, nên cự tuyệt vô cùng gọn gàng dứt khoát.

Nếu lần này Minh Hi theo đuổi anh……

Anh thuận miệng hỏi một câu: “Sao thế?”

“Em gái Đường là một nữ sinh thật sự rất tốt, nếu cậu theo đuổi cô ấy nghiêm túc, có lẽ……” Minh Hi nói được một nửa liền không nói nổi nữa.

Bởi vì cô nhìn thấy, biểu tình của Ấn Thiếu Thần nhanh chóng sụp đổ dưới tốc độ của mắt thường nhìn thấy được.

Nói thêm một câu nữa, chỉ sợ có nguy hiểm.

“Sao cậu luôn nhắc tới cô ta? Có âm mưu gì phải không? Chẳng lẽ cậu cảm thấy tôi và cô ta ở bên nhau thì nửa đời sau của tôi sẽ thất bại à? Muốn hãm hại kẻ thù liền bồi dưỡng một cô gái gả cho đối phương?” Ấn Thiếu Thần tức giận đến mức nói nhiều hơn ngày thường.

“Không phải…… Tôi chỉ cảm thấy em gái Đường khá tốt……”

“Minh Hi, tôi không biết rốt cuộc cậu đang suy nghĩ gì, có thay đổi kịch bản hay không, nhưng tôi nói cho cậu biết tôi biết rõ cậu là loại người gì, đừng có lại giở trò với tôi.” Giọng điệu của Ấn Thiếu Thần đã càng ngày càng tệ hơn.

Xong đời……

Hình như cô đã biến khéo thành vụng.

Ấn Thiếu Thần nói xong trực tiếp đứng dậy, nói: “Đi đi.”

Đây là cho cô đi rồi.

“Tôi có thể uống hết không? Không thì nó sẽ bị luộc chín.” Minh Hi vô cùng đáng thương hỏi.

Nếu như lúc bình thường thì Ấn Thiếu Thần đã nổi bão nhưng nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của Minh Hi, anh lại do dự, sau một lúc lâu rối rắm anh mới trả lời: “Vậy thì cậu nhanh lên.”

“Ừ ừ!”

Chờ đến lúc Minh Hi uống xong trà sữa, xách theo đồ đạc định rời khỏi thì thấy Ấn Thiếu Thần đã đợi ở cửa.

Cô đi qua nói: “Tạm biệt.”

“Lên đi.” Ấn Thiếu Thần nói xong ném cho cô một cái mũ bảo hiểm.

“Không cần, tôi tự về……” Minh Hi nói được một nửa, thấy Ấn Thiếu Thần hung dữ mà nhìn mình, lập tức túng túng đi đến chỗ xe máy, “Cậu tốt quá, bị tôi chọc giận như vậy còn tình nguyện đưa tôi về nhà, cảm ơn cậu.”

Ấn Thiếu Thần tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng đành phải bất lực.

Trong khu biệt thự này có thể đi xe máy, bởi vì ít người và có thể di chuyển nhanh, nhưng lần này tốc độ của Ấn Thiếu Thần có thể ngang với đi xe đạp.

Có thể chạy xe máy chậm đến như vậy cũng là một kĩ thuật.

Người phía sau dường như cũng có chút buồn bực, hơi nhúc nhích, Ấn Thiếu Thần lập tức tăng tốc.

Đột nhiên tăng tốc, Minh Hi trở tay không kịp ôm chặt eo Ấn Thiếu Thần, một hồi lâu cũng chưa buông ra.

Ấn Thiếu Thần cuối cùng cũng cảm thấy tốt hơn một chút.

Đến cửa biệt thự, Ấn Thiếu Thần dừng lại, nhìn Minh Hi xuống xe, trả mũ bảo hiểm lại cho anh.

"Uh... Cảm ơn vì sự hiếu khách," cô nói.

“Ừ.” Ấn Thiếu Thần thờ ơ đáp lại một tiếng, lái mô tô rời đi.

Cô xoay người đi vào nhà, vừa ngẩng đầu đã thấy Minh Nguyệt đứng trên sân thượng, thấy cô ngẩng đầu lên, cô ấy lập tức xoay người trở về phòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK