Minh Hi vừa đem đồ đã mua về bỏ vào trong phòng bếp thì nhìn thấy Minh Nguyệt hùng hổ đi ra.
Căn biệt thự này được trang trí theo kiểu cổ, khi Minh Nguyệt xuống lầu, dép lê va chạm với sàn nhà bằng gỗ sẽ phát ra âm thanh, trên đường đi cũng phát ra âm thanh rất lớn.
Minh Nguyệt tới phòng bếp hỏi cô: “Chuyện của chị và Ấn Thiếu Thần là thế nào? Không phải chị đã cùng Hà Nhiên nối lại tình xưa sao?”
“Hả? Chỉ là chị đi siêu thị trùng hợp gặp cậu ấy thôi.” Minh Hi trả lời.
“Anh ta kêu chị nuôi mèo, lại đưa chị về, chuyện này không bình thường, Ấn Thiếu Thần vốn không phải một người thích qua lại với nữ sinh. Chị bên kia câu lấy Hà Nhiên, bên này lại thông đồng với Ấn Thiếu Thần? Là một chân dẫm hai thuyền sao?”
Minh Hi đi vào phòng khách ngồi xuống, thở dài một hơi: “Chị đã nói rõ ràng với Hà Nhiên rồi, về sau coi như là người lạ, không bao giờ nhắc đến chuyện lúc trước nữa, tất cả đều đã qua rồi.”
“Nên chị với Ấn Thiếu Thần mập mờ sao?”
“Không dám……” Minh Hi liều mạng mà lắc đầu, “Nghĩ đến cũng cảm thấy đáng sợ.”
Minh Nguyệt đi đến ngồi ở trên sô pha, vẻ mặt không tốt nhìn chằm chằm cô: “Có ý gì?”
Phỏng chừng cũng chỉ có Minh Nguyệt mới có thể ăn mặc áo ngủ in hình khủng long nhỏ mà còn có thể khí phách như vậy.
“Không biết tại sao lại bị Ấn Thiếu Thần trêu đùa, dù sao chính là……” Minh Hi nói, từ trong túi móc di động ra, cho Minh Nguyệt xem ghi chú Ấn Thiếu Thần, “Chủ nhân, có khoe khoang không chứ? Ấn Thiếu Thần tự mình sửa tên, chị còn phải giúp cậu ấy làm bài tập.”
“Thích chị liền bắt nạt chị? Ấn Thiếu Thần sẽ không trẻ con như vậy chứ?”
Minh Hi lắc lắc đầu: “Không, cậu ấy không phải, lúc cậu ấy theo đuổi người khác không phải như vậy, chị biết mà.”
Lúc Ấn Thiếu Thần theo đuổi người khác là cái dạng gì Minh Hi biết rất rõ, vừa chọc ghẹo vừa nói nhiều, vừa ngọt ngào lại cưng chiều.
Sao có thể như bây giờ?
Nếu Ấn Thiếu Thần theo đuổi nữ chính như vậy, tám phần là cuốn sách sẽ bị điểm âm, tác giả còn bị mắng.
Minh Nguyệt nhíu mày, thấy biểu tình Minh Hi có chút không thích hợp: “Làm sao mà chị biết được? Không phải chị mới biết cậu ấy sao?”
“Đoán.”
Minh Nguyệt bĩu môi, chỉ vào Minh Hi nghiêm túc cảnh cáo: "Tôi nói cho chị biết, đừng làm mấy cái trò trà xanh, nếu không tôi sẽ cho chị đẹp mặt, chị rõ chứ."
“Ừ ừ.”
“Cho dù chị là chị của tôi nhưng chân dẫm hai chiếc thuyền cũng không được, vốn đã có một đống người nói xấu chị rồi, chị mà làm như vậy thì sẽ càng lớn chuyện hơn thôi!”
Nói xong liền đứng dậy lên lầu.
Minh Hi nhìn Minh Nguyệt rời đi, chẳng những không tức giận, còn cảm thấy Minh Nguyệt quá đáng yêu.
Cô ấy hùng hổ chạy xuống đây không phải bởi vì cô và Ấn Thiếu Thần cùng nhau trở về mà là sợ cô cặn bã chân dẫm hai chiếc thuyền.
Ngoài ra còn có một thực tế là danh tiếng của Minh Hi không được tốt lắm, nếu hai bên thông đồng với nhau chắc chắn là Minh Hi sẽ càng bị mắng nặng hơn.
Minh Nguyệt người này hở chút là hung dữ, có chuyện gì cũng không chịu nói thẳng, là người khó chịu nhưng không xấu, điểm này Minh Hi rất rõ ràng.
Cô bé đáng yêu như vậy, sau này cũng không thể nhầm đường lạc lối.
Ma túy gì đó, tuyệt đối không thể để Minh Nguyệt dính vào.
*
Tối thứ bảy, Minh Hi ngồi ở bàn học đọc một quyển sách lịch sử.
Cuốn sách này giới thiệu về những nhà văn nhà thơ thời cổ đại và sự tích của họ, đơn giản là kể về những gì đã xảy ra với những người này, họ đã viết những tác phẩm đó với tâm trạng như thế nào.
Những cuốn sách được sắp xếp theo trình tự thời gian từ những tác phẩm đầu tiên của những người này và liên tục có tiểu sử cá nhân ở giữa.
Có 23 cuốn sách trong bộ này và Minh Hi đã đọc 16 cuốn trong số đó.
Cô cũng là người đã đánh vỡ doanh số 0 đáng xấu hổ của bộ sách này.
Khi Ấn Thiếu Thần nhắn tin tới, Minh Hi vừa mới lật một trang.
Cô cầm lấy di động, thấy Ấn Thiếu Thần nhắn: Tôi bị cảm, mua thuốc cho tôi đem qua đây, tôi ở 855.
Cô thuận tiện nhìn thoáng qua thời gian, đã 10 giờ tối, lúc này đi qua không tốt nhỉ?
Minh Hi: Nói với người giúp việc nhà cậu đi.
Đợi một hồi, Minh Hi cũng không chờ được hồi âm.
Cô buông di động tiếp tục đọc sách, lại làm thế nào cũng không đọc vô.
Cô hơi lo lắng, lại nhắn một tin cho Ấn Thiếu Thần: Cậu thế nào rồi?
Đợi hồi lâu nhưng cũng không có hồi âm như cũ.
Cô ngẩng đầu đã phát ngốc một hồi, trong miệng niệm “Coi như là tôi thiếu nợ cậu”, sau đó cầm điện thoại liên hệ một người, mặc thêm quần áo rồi xuống lầu.
Cô bước nhanh về phía hiệu thuốc trong tiểu khu, đi vào xong không biết mua gì nên mua mỗi thứ một ít. Ra khỏi tiệm thuốc thì tài xế đã tới rồi.
Vì bảo đảm an toàn, cô gọi điện thoại liên hệ chú tài xế Lý Thúc, Lý Thúc là một cụ già đã ở gần chục năm trong gia đình Minh Nguyệt, ông ấy thật thà tốt bụng, từng đi lính và sống gần gũi nên càng an toàn hơn khi đi với ông ấy.
Hai người cùng đi đến 855 Oanh Vát quán.
Cô tới rồi ấn chuông cửa, đợi hồi lâu cũng không có người ra.
Chần chờ một chút, cô ấn mật mã.
Lần trước lúc Ấn Thiếu Thần mang cô tới đây, cô đã nhìn thoáng qua Ấn Thiếu Thần bấm mật mã, lập tức nhớ kỹ, chỉ thử một phen mà thật sự mở được cửa.
Đi vào trong, liền thấy lầu một sáng đèn.
Cô gọi tên Ấn Thiếu Thần hai lần đều không có người lên tiếng.
Cô từ tủ lạnh lấy ra hai bình đồ uống đặt trên bàn trà: “Lý Thúc, chú ngồi đây uống nước đi, cháu sẽ trả tiền cho bọn họ.”
“Được rồi.” Lý Thúc cười đáp.
Cô quay xuống lầu tìm một lúc cũng không thấy ai nên đi thẳng lên lầu ba.
Cửa phòng ở lầu ba khép hờ, cô có thể trực tiếp đi vào.
Cô nhìn trái nhìn phải, cảm thấy phòng khách sạch sẽ ngăn nắp không giống như đã từng có người ở, cũng không biết Ấn Thiếu Thần có ở bên trong không.
Cô đẩy cửa bước vào phòng ngủ, bên trong vô cùng tối, cô chỉ có thể nhìn thấy đại khái, thậm chí còn không rõ trên giường có ai hay không.
Cô cầm di động gọi điện thoại cho Ấn Thiếu Thần, ngay sau đó liền nhìn thấy màn hình điện thoại di động ở dưới giường sáng lên, rõ ràng là điện thoại di động đã rơi trên mặt đất.
Theo độ sáng của điện thoại di động nhìn lên trên, cô thấy một bàn tay buông thõng bên cạnh giường, Minh Hi sợ hãi suýt chút nữa không thể cầm chắc điện thoại.
Sợ hãi, Minh Hi đi loanh quanh tìm công tắc đèn trong phòng, bật đèn xong, cô nghiêng người nhìn thấy Ấn Thiếu Thần đang nằm vùi mặt trong chăn bông.
Cô ngập ngừng sờ sờ mạch đập ở tay của Ấn Thiếu Thần, xác nhận người vẫn còn sống.
Tiếp theo liền phát hiện tay của Ấn Thiếu Thần nóng hổi.
Ngày hôm qua còn êm đẹp mà nấu cơm, cuối cùng còn sinh long hoạt hổ mà tức giận, sao hôm nay lại bệnh thành như vậy chứ.
Cô ngồi xổm bên người Ấn Thiếu Thần nghĩ nghĩ, đột nhiên nhớ tới cốt truyện.
Ngày hôm qua sau khi chở cô về, Ấn Thiếu Thần hẳn là trở về nhà, bị trong nhà mấy anh trai ác độc trong nhà gây khó dễ.
Ấn Thiếu Thần đột nhiên cảm mạo là bởi vì có người đem kỉ vật của người mẹ đã mất của Ấn Thiếu Thần ném vào trong hồ nước, Ấn Thiếu Thần một mình đi tìm, phải mất một thời gian dài mới tìm được.
Vô cùng cẩu huyết, bất luận là trong sách hay là điện ảnh, kịch đều nhìn mãi quen mắt, làm người xem thổn thức.
Bố Ấn Thiếu Thần tuổi trẻ phản nghịch, kết hôn với mẹ Ấn Thiếu Thần. Mẹ Ấn là một đại mỹ nhân, khuynh quốc khuynh thành, được cho là người phụ nữ đẹp nhất trong sách.
Đáng tiếc là qua đời sớm.
Mẹ đẻ Ấn Thiếu Thần không có gia thế bối cảnh, bố lại quanh năm không qua lại nhiều với gia đình của ông ấy, vốn dĩ Ấn Thiếu Thần cũng không muốn tham dự vào lục đục trong gia tộc, đã chuẩn bị xuất ngoại du học.
Nhưng đám người kia lại cố tình không buông tha cho anh, cảm thấy anh là tai họa ngầm.
Sau khi được trọng sinh, Ấn Thiếu Thần đương nhiên phải chiến đấu với những người đó, nhưng đây mới chỉ là khởi đầu. Ấn Thiếu Thần bước vào công việc kinh doanh của gia đình khi mới 20 tuổi, đến gần ba mươi mới giành thắng lợi.
Hiện tại Ấn Thiếu Thần chỉ mới 17 tuổi, nhất định phải trải qua một phen xoay người.
Dựa theo cốt truyện trong sách, Ấn Thiếu Thần bị oan tại nhà của mình, khi trở về liền đi tìm Đường Tử Kì, tiếp theo bị bệnh trong lòng Đường Tử Kì.
Đường Tử Kì đem Ấn Thiếu Thần về nhà mình, thật cẩn thận chăm sóc anh cả đêm.
Minh Hi ngồi xổm bên cạnh nghĩ xem có nên gọi Đường Tử Kì không?
Bất quá cô lại nhanh chóng từ bỏ, gọi Đường Tử Kì thì Ấn Thiếu Thần lại tức giận.
Cô duỗi tay sờ trán Ấn Thiếu Thần, nhịn không được lẩm bẩm: “Đại ca, cậu sẽ không tự bốc cháy đó chứ?”
Tình huống hiện tại của Ấn Thiếu Thần cực kì không lạc quan, bỏng rát vô cùng lợi hại, loại nóng bỏng tay này có thể so sánh với một chiếc máy sưởi tay không được kiểm soát nhiệt độ.
Cô tìm kiếm trong phòng, tìm cái cốc giúp Ấn Thiếu Thần rót một cốc nước, sau đó tìm thuốc cảm lấy ra liều lượng theo hướng dẫn, rồi theo thứ tự đút cho Ấn Thiếu Thần.
Ấn Thiếu Thần đã bị phỏng đến gần như ngất xỉu, truyền nước cũng hơi tốn công, huống chi để anh nuốt thuốc.
Thuốc ở trong miệng lâu dễ dàng hòa tan, cảm thấy đắng Ấn Thiếu Thần liền nhíu mày.
Nhìn thấy Ấn Thiếu Thần nhíu mày cô liền sợ hãi.
Minh Hi không còn cách nào khác chỉ có thể dùng biện pháp cưỡng chế, chính là đem ngón tay nhét vào trong miệng anh, ấn thuốc vào, sau đó lại cho Ấn Thiếu Thần uống nước.
Làm như vậy đến lần thứ hai ấn thuốc vào thì bị Ấn Thiếu Thần cắn một cái.
Minh Hi đau đến run lên, cô đưa tay lên nhìn ngón tay mình, may mà không bị cắn đứt.
“Làm sao đây, thuốc cũng không thể nuốt được.” Minh Hi ngồi trên giường lẩm bẩm, lấy miếng dán hạ sốt trong túi xé ra rồi dán lên trán Ấn Thiếu Thần.
Cảm thấy một cái là không đủ, cô xé một cái khác, kéo cổ áo của Ấn Thiếu Thần ra dán một cái khác vào cổ.
Ấn Thiếu Thần bị lạnh rên lên một tiếng.
“Tôi sợ cậu chết, cậu chết thì thế giới này cũng sụp đổ, tôi còn muốn sống lâu thêm mấy năm nữa.” Minh Hi tiếp tục nghịch thuốc, giữ đầu Ấn Thiếu Thần lại cố gắng đút thuốc lần nữa.
Đặt đầu Ấn Thiếu Thần lên đùi mình, cô cúi đầu nghiên cứu Ấn Thiếu Thần, đồng thời mở miệng Ấn Thiếu Thần để thử lại.
Ngày thường Ấn Thiếu Thần đẹp, hiện tại bị Minh Hi đùa nghịch giống như một con chó chết.
Cho Ấn Thiếu Thần uống thuốc xong, Minh Hi liền đẩy Ấn Thiếu Thần ra, đứng dậy hoạt động thân thể, theo bản năng oán giận: “Thật khó hầu hạ.”
Nói xong tiến vào nhà vệ sinh.
Bên trong nhà vệ sinh cũng sạch sẽ đến kỳ cục, đồ vật đều được bày biện cực kì chỉnh tề, chắc là đã có người đến dọn dẹp.
Cô rửa tay rồi nhìn vào gương sửa lại tóc, liền thấy trong phòng tắm treo một thứ quen thuộc.
Cô quay lại nhìn thấy một con thỏ bông nhỏ treo trên giá móc khăn, hình như là do Minh Hi tặng cho Ấn Thiếu Thần.
Khi ở trên sân trượt patin, cô đã có ấn tượng khá tốt về Ấn Thiếu Thần khi Ấn Thiếu Thần tự giúp mình.
Hiện tại nhìn thú bông, cô đột nhiên cảm thấy có chút khổ sở.
Con thỏ bông đã được giặt sạch nhưng nó vẫn chưa khô hoàn toàn.
Cô lại nhìn quanh một vòng, thấy trong giỏ quần áo có vài bộ quần áo hơi ẩm, chắc đó là bộ quần áo mà Ấn Thiếu Thần đã mặc ngày hôm qua, chúng để ở đây để khi giặt sau khi trở về, trở về không giặt nên ném vào đây.
Chỉ có con thú bông này là được Ấn Thiếu Thần giặt.
Không thể nào, ở trong nước mò tìm lâu như vậy mà vẫn còn tâm trạng để giặt sạch con thú bông sau khi trở về à?
Minh Hi nhanh chóng cảm thấy cái ý tưởng này hết sức hoang đường.
Chắc là nó đã được giặt từ trước rồi nhỉ?
Rửa tay sạch sẽ đi ra, cô đứng ở bên giường giúp Ấn Thiếu Thần đắp chăn: "Tôi đã làm hết sức mình rồi, tôi về nhé."
Kết quả là Ấn Thiếu Thần người vẫn đang mê man lại giống có thể nghe rõ ràng, đột ngột bắt lấy tay cô, suy yếu mà nói: “Đừng để tôi…… một mình……”
Ấn Thiếu Thần sợ hãi cô độc.
Bởi vì từ nhỏ đã phải ở một mình.
Ở trong trí nhớ thời thơ ấu của Ấn Thiếu Thần, mẹ anh ốm nặng, cha anh bận chăm mẹ và bận công việc, luôn không có ai cùng ở nhà với anh.
Sau đó người hầu trong nhà dường như là bị gia tộc cực phẩm của anh mua chuộc, ngược đãi Ấn Thiếu Thần, Ấn Thiếu Thần khi còn nhỏ không năng lực phản kháng, nói cho người trong nhà, trong nhà cũng chậm chạp không xử lý.
Đây có lẽ cũng là lý do tại sao Ấn Thiếu Thần có tính cách trầm mặc ít nói nhưng luôn thích sống trong oanh vát quán.
Anh không muốn về nhà, cũng không muốn ở một mình.
Thực ra đây là một người yếu đuối.
“Cậu nói câu này với Đường Tử Kì thì tốt rồi, chắc chắn cô ấy sẽ bị đau lòng, cậu nói với tôi cũng vô dụng thôi, chỉ cần cậu không chết, cô đơn hay không tôi đều không quan tâm.”
Đối Minh Hi mà nói, Ấn Thiếu Thần là tai hoạ ngầm, là nguy cơ, là nam chính trong sách.
Nếu nam chính gặp tai nạn, thế giới trong sách thiếu đi trọng tâm và có thể sụp đổ.
Nhưng Ấn Thiếu Thần ở trong mắt Minh Hi cũng không được tính là bạn bè, ai nguyện ý làm bạn cùng ác ma chứ?
Cô sẽ cảm thấy loại nữ phụ độc ác như là Minh Nguyệt, Phùng Mạn Mạn đều thực đáng yêu, nhưng không thể đánh giá cao Ấn Thiếu Thần.
Đối với một người một lòng muốn xử lí mình, cô không có một chút thương xót nào.
Mạnh mẽ rút tay mình ra, Minh Hi trực tiếp rời khỏi phòng, không có một chút lưu luyến nào, cô cảm thấy mình đã làm hết khả năng của mình.
Đóng cửa phòng lại, tắt đèn, xuống lầu kêu Lý Thúc đi, hai người cùng nhau rời đi.
Cô còn phải đi về đọc sách nữa.
*
Ấn Thiếu Thần từ trên giường ngồi dậy, liền cảm thấy đầu cực kì đau.
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, đã mười hai giờ trưa.
Ngủ sâu đến vậy sao?
Xoay người lại liền nhìn thấy trên tủ đầu giường có một hộp thuốc, thuốc bị vứt lung tung lộn xộn, đây là chuyện anh sẽ không bao giờ làm.
Anh duỗi tay lấy từng thứ thuốc lại xem thử, phát hiện người này cho anh uống tận bảy loại thuốc trị cảm, vài loại thuốc có trợ thành phần gây buồn ngủ.
Thuốc không mạnh mới là lạ!
Đương nhiên, anh sẽ không biết rằng Minh Hi thực sự chỉ cho anh uống thành công hai loại, mở nhiều như vậy là để thử xem cái nào tốt hơn.
Nếu nói Ấn Thiếu Thần thật sự uống hai loại thuốc thì cũng là một loại bị nhét vào bình thường, một loại là tan trong miệng Ấn Thiếu Thần.
Hiện tại Ấn Thiếu Thần hoài nghi mình đã uống lộn thuốc nên mới choáng váng đầu óc như vậy.
Nghiến răng tức giận, anh tìm điện thoại dưới gầm giường và cầm lên, lúc nhìn vào màn hình khóa thì thấy anh vẫn đang gửi tin nhắn cho Minh Hi.
Nhìn lịch sử trò chuyện, lại nhìn đồ vật trên tủ đầu giường, anh bắt đầu ngồi ở trên giường tĩnh tâm, nhớ lại chuyện hôm qua.
Nhưng mà nghĩ nửa ngày cũng không nhớ nổi gì cả. Lúc bệnh mơ mơ màng màng đã làm gì?
Ngồi một hồi anh liền cảm thấy đau đầu, cũng không biết là do cảm nặng hay uống thuốc quá nhiều.
Đi vào nhà vệ sinh một chuyến, sau khi đi ra thì nằm xuống một lần nữa, cầm di động có chút khó hiểu.
Đêm qua đã nghĩ gì, sao lại nhắn tin cho Minh Hi?
Nếu trong tình huống này,anh thường sẽ kêu Thiệu Dư tới đây, hoặc là dứt khoát gọi 120 cấp cứu, sao lại nghĩ đến việc gọi cho Minh Hi chứ?
Bệnh đến choáng váng sao?
Ấn Thiếu Thần nằm trên giường không tới mười phút thì không nằm được nữa, đứng dậy dọn dẹp tủ đầu giường, lại đi vào nhà vệ sinh giặt quần áo.
Sau khi đã giặt sạch, anh đứng bên bồn rửa mặt và nhìn con thú bông đang phơi trong nắng.
……
……
Mẹ nó.
Cái này gọi là gì đây?
Danh Sách Chương: