• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Chickenliverpate

Vương phi nén lệ, xúc động nói: "Vương Gia có lòng."

"Nói gì vậy?" sắc mặt Vương Gia bỗng chốc ảm đạm, đôi mắt anh tuấn cũng trở nên ẩm ướt. "Bảo vệ nàng và Ngọc Nhi là trách nhiệm của Bổn vương, hiện tại Ngọc Nhi bị người ta hạ độc mà ta cũng không biết, thật uổng công Bổn vương làm phụ thân!"

"Vương Gia, trước hết hãy để Chu thái y kê đơn thuốc giải độc đã!" Vương phi nhắc nhở. "Việc cấp bách bây giờ là mau chóng giải độc trên người  Ngọc Nhi."

Vương Gia hướng Chu thái y khẽ chắp tay một cái: "Làm phiền Chu thái y rồi."

Chu thái y cũng khom người đáp lễ: "Không dám nhận, hạ quan sẽ kê một đơn thuốc, mặc dù Thế tử tích độc đã lâu, nhưng bách đan giải độc của tổ tiên hạ quan vẫn có thể cứu được, sau này chịu khó điều dưỡng tốt một chút là có thể khôi phục tráng kiện, xin Vương Gia, vương phi đừng hoang mang lo lắng."

Nghe Chu thái y nói có thể cứu chữa, Vương phi liền thở phào nhẹ nhõm, bà vội vàng phân phó Bách Hợp đi theo lấy đơn thuốc, rồi tự mình sắc thuốc mang tới, không được để qua tay người thứ hai.

Bên phía Vương gia cũng không để mình rảnh rỗi, vẻ mặt ông trầm xuống, phân phó thị vệ vương phủ bắt hết tất cả nô bộc ở Noãn Xuân các lại, ông muốn tự mình nghiêm thẩm!

Chỉ trong phút chốc, cả vương phủ đều thần hồn nát thần tính, người người đều cảm thấy lo lắng, chuyện Thế tử bị hạ độc từ khi còn ẵm ngửa cũng được truyền ra.

Chu thái y xin cáo từ, đại tổng quản tự mình tiễn ra cửa, Bách Hợp đi theo lấy đơn thuốc, thị vệ vương phủ cũng đã bắt toàn bộ nha hoàn ma ma của Noãn Xuân các đến tiền sảnh, tổng cộng có năm mươi sáu người, bao gồm chưởng sự Liễu ma ma và nhất đẳng đại nha hoàn cũng đều bị bắt lại, chỉ có nha hoàn và ma ma hồi môn của tân nhiệm thế tử phi Đỗ Phúc Hề là không có trong hàng ngũ này.

Trong khi Vương Gia thẩm vấn những người có liên can thì vương phi cũng một mực kiên trì muốn quan sát, Trúc Ảnh theo bồi bên cạnh, trước đó đã mang đến một cái ghế dài cho bà ngồi, không ngờ ngay cả Tôn Thạch Ngọc cũng xuống giường, từ từ đi ra ngoài.

Đỗ Phúc Hề vừa nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, tự nhiên cũng khẩn trương nối gót theo sau, nàng cũng muốn biết là ai đã hạ độc lên người Tôn Thạch Ngọc, trong đầu bất ngờ hiện lên gương mặt ngạo nghễ mỹ lệ của Nghiêm trắc phi.

Cái gọi là giết người phải có động cơ, như vậy Nghiêm trắc phi chính là người có động cơ lớn nhất, nếu Tôn Thạch Ngọc chết, Tôn Như Tư sẽ được ngồi lên vị trí Thế tử, là người có lợi nhất.

Nhưng nếu nàng nghĩ ra được, tất nhiên người khác cũng sẽ nghĩ ra được, dù sao Nghiêm trắc phi cũng là quận chúa tôn quý của Ninh Vương phủ, bà ta có ngu đến mức để cho mình bị người khác hoài nghi hay không?

Về phần Hà di nương, nàng dám cam đoan đó là chuyện không có khả năng, không nói Hà di nương dành cho Vương phi tình cảm thâm sâu như thế nào, đối với vương phi thập phần cung kính, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện tổn thương vương phi đến bậc này, cho dù bà ấy dám làm, sau khi Tôn Thạch Ngọc chết, phía trên vẫn còn một Tôn Như Tư đè nặng, sẽ không tới phiên Tôn Thiểu Kiều làm Thế tử, huống chi thân phận của bà ấy thấp kém chỉ là một di nương, không thể có suy nghĩ không an phận đối với thế tử vị. Cứ phân tích như vậy một lúc, nàng vẫn nghĩ không ra ai là nghi phạm, không khỏi nhìn về phía Tôn Thạch Ngọc.

Vương Gia thấy hắn ra ngoài, cảm thấy rất đau lòng nên dịu dàng dỗ dành: "Ngọc nhi, sao con lại ra đây? Nơi này gió lớn, còn vào bên trong phòng nằm nghỉ đi, lát nữa sẽ có người mang thuốc đến cho con uống, nghỉ ngơi một chút, phụ vương hứa với con, nhất định sẽ tìm ra hung thủ đã ám hại con, mặc kệ chuyện này liên hệ đến bao nhiêu người, mặc kệ người đó là ai, ta quyết không buông tha!"

Đỗ Phúc Hề chợt giác ngộ, thì ra hắn không chỉ là mụ bảo, mà còn là ba bảo! Nhìn bộ dáng Vương Gia che chở cho hắn, thật coi hắn như đứa nhỏ mà.

Tôn Thạch Ngọc không thèm để ý tới bài diễn thuyết từ phụ vừa rồi của Vương Gia, hắn lạnh lùng nghiêm túc nói: "Phụ vương, từ nhỏ hài nhi đã được phụ thân của Phương thái y, Phương lão thái y chẩn bệnh, sau khi Phương lão thái y qua đời đã giao lại cho Phương thái y tiếp tục điều trị, hai người bọn họ đều là thần thủ của thái y viện, lại đều không chẩn ra trong cơ thể hài nhi có tích độc, cùng cho rằng tất cả đều do trước đây thân thể hài hi yếu ớt rối loạn, nội tạng bị thương tổn từ trong bụng mẹ, chưa bao giờ đề cập tới việc trúng độc, về tình về lý đều không thể nào nói nổi, hài nhi cho rằng nên mời Phương thái y đến đây để làm rõ." Đỗ Phúc Hề nhìn hắn bằng ánh mắt bội phục, sao nàng không nghĩ đến Phương thái y nhỉ, coi như hắn thông minh.

Vương Gia nói: "Đó là dĩ nhiên!"

Vì gấp gáp muốn tra rõ chân tướng, Vương gia đã lập tức phái thị vệ trưởng cầm danh thiếp của ông đi mời Phương thái y, rồi lại lo lắng thân thể Vương phi không chịu nổi, nên đã phân phó hạ nhân pha một ly trà định thần, sau đó lại sợ bà ngồi không được thoải mái, liền phân phó đổi một cái ghế khác, ở trên ghế có lót một miếng đệm dày cho bà tựa, những điều này đều lọt vào mắt Đỗ Phúc Hề, mặc dù Vương Gia có trắc phi và di nương, nhưng yêu nhất vẫn là Vương phi.

Nhưng mà, nếu ông đã yêu Vương phi như vậy, hà cớ gì muốn lấy thêm trắc phi, nạp thêm di nương? Haiz, quả nhiên nam nhân trong thiên hạ đều hợp thành một loại, bất luận từ cổ chí kim, đối với bọn họ, nữ nhân càng nhiều càng tốt, nếu đã là chế độ tam thê tứ thiếp, lý nào lại không cần?

Nàng không khỏi nhìn về phía Tôn Thạch Ngọc, mặc dù lúc này hắn đối xử với Liên di nương rất không kiên nhẫn, nhưng sau này thì sao? Sau này không phải hắn cũng sẽ giống như Vương gia, muốn lấy trắc phi còn muốn nạp thêm thiếp? Nếu mình nói với hắn mình không cho phép, nói không chừng hắn sẽ nhìn nàng giống như  một bà nương điên khùng!

Nghĩ tới đây, nàng không khỏi nhìn hắn chằm chằm, mày ngài nhíu lại trông vô cùng bất mãn.

Tôn Thạch Ngọc bị nàng nhìn đến chẳng hiểu ất giáp gì cả, không biết trong đầu nàng lại đang suy nghĩ cái gì, trừng hăng say đến như vậy, không sợ con mắt cũng lọt ra ngoài luôn hay sao?

Lại nói, trong viện lúc này không khẩn trương nhất chính là hai người bọn họ rồi, bởi vì bản thân Tôn Thạch Ngọc cũng không phải là Tôn Thạch Ngọc chân chính, đối với chuyện bị hạ độc chỉ muốn tra rõ ràng, cũng không có nhiều cảm giác phẫn hận, mà Đỗ Phúc Hề nhìn mọi chuyện cứ như xem "Bao công thẩm án", chuyện cũng chẳng liên quan đến nàng, nàng chỉ muốn biết hung thủ là ai.

Nửa canh giờ trôi qua, thị vệ trưởng cuối cùng cũng trở lại, nhưng không có Phương thái y đi cùng.

Sắc mặt Vương Gia trầm xuống: "Phương thái y đâu?"

"Hồi bẩm Vương Gia, trên đường về nhà, Phương thái y đã bị cướp giết chết, lúc này Thuận Thiên phủ doãn đang điều tra, vẫn chưa tìm được người nào khả nghi."

"Cái gì?" Vương gia và Vương phi đều biến sắc, những người bên cạnh cũng run run rẩy rẩy, tất cả đều mang vẻ mặt kinh hoảng.

Tôn Thạch Ngọc cười lạnh: "Nói như vậy, chính là chết không đối chứng rồi."

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã nhận được tin tức, rồi nhanh chóng ám sát Phương thái y, bên trong thần thông bên ngoài quỷ quái phải nói là đã hợp tác không một khe hở, nếu không phải linh hồn hắn xuyên vào người Tôn Thạch Ngọc, trong lúc vận dụng nội lực đã phát hiện ra có gì đó không bình thường, e rằng vĩnh viễn cũng sẽ không biết được trong vương phủ có người muốn hại Thế tử, mà ngay cả Tôn Thạch Ngọc cho đến chết cũng không biết mình bị hạ độc, chỉ cho là thân thể mình yếu ớt dẫn đến bệnh chết.

"Lớn mật!" Vương Gia tức giận. "Đến tột cùng là người nào dám làm ra những chuyện mất hết nhân tính này dưới mắt Bổn vương, hôm nay nếu không bắt được hung thủ, Bổn vương tuyệt đối không bỏ qua!"

Tất cả những người ở bên trong tiền sảnh đều run lẩy bẩy, chỉ có Đỗ Phúc Hề là âm thầm vỗ tay tán thưởng, quá khí phách! Xem ra mặc dù Tôn Thạch Ngọc yếu ớt, nhưng Vương Gia vẫn thương yêu trưởng tử này nhất.

Nàng nhìn về phía Tôn Thạch Ngọc, vốn tưởng rằng hắn sẽ có biểu hiện xúc động, nhưng ai ngờ sắc mặt hắn lạnh lùng như sương giá, không thể nhìn ra được hắn đang suy nghĩ cái gì.

"Đưa toàn bộ thuốc thang thường ngày Thế tử vẫn uống đến Thái y viện kiểm nghiệm!" Vương Gia tức giận hừng hực, ra lệnh một tiếng liền có tả hữu thị vệ lập tức thi hành.

"Đưa toàn bộ những nô bộc này ra ngoài đánh chết!" Vương Gia không kềm được lửa giận hạ lệnh.

Mệnh lệnh này khiến Đỗ Phúc Hề sợ hết hồn. Đánh chết toàn bộ? Đây không phải là không nói phải trái sao? Nàng nhìn thấy Liễu ma ma sợ đến tay chân mềm nhũn quỵ người xuống, Thiêm Hương, Thu Nguyệt và mấy đại nha hoàn nhất đẳng thì mặt cắt không còn giọt máu, một số bà tử la lên thất thanh: "Vương Gia tha mạng", mấy tiểu nha hoàn sợ quá chịu không nổi đa trực tiếp bất tỉnh.

Nàng không khỏi nhíu mày. Vương Gia như vậy cũng quá cẩu thả, có đạo lý nào vừa mở miệng liền muốn đánh chết toàn bộ chứ, như vậy chẳng phải là chết không đối...... Nàng bỗng dưng rùng mình, ánh mắt bất ngờ giao nhau với Tôn Thạch Ngọc, nhìn thấy hắn mang biểu tình sáng tỏ, điều này khiến cho nàng buồn bực, không hiểu rốt cuộc hắn đã biết được cái gì?

"Khoan đã." Thấy bọn thị vệ sắp sửa kéo người xuống đánh chết, Tôn Thạch Ngọc lên tiếng: "Phụ vương sợ là đã tức giận công tâm rồi, như vậy làm sao có thể tra ra hung thủ?"

Giọng nói khiến lòng người lạnh lẽo đó trầm thấp nhưng tràn đầy uy nghiêm không thể khinh thường, mặc dù có khẩu lệnh của Vương gia, nhưng bọn thị vệ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ: "Ngọc Nhi nói không sai, không thể đánh chết toàn bộ được." Vương phi cũng không đồng ý phương pháp liều lĩnh đó.

"Huống chi trong đó còn có nhiều người đã nhìn Ngọc Nhi lớn lên, lẽ nào thật sự hại Ngọc Nhi?"

Liễu ma ma ngồi bệt dưới đất khóc nức nở: "Đúng vậy! Vương phi nói rất đúng, nô tỳ tuyệt đối không có lòng hại Thế tử, Thế tử quanh năm đau yếu, trong lòng nô tỳ cũng đau hơn bất cứ người nào!"

"Nô tỳ cũng nhất quyết không có! Tỳ nô tuyệt đối không dám độc hại Thế tử!" Thiêm Hương quỳ xuống đất dập đầu, sau đó Nghênh Mai cũng quỳ xuống, những người khác cũng đồng loạt quỳ xuống, trong miệng đều là những câu đoại loại như: "Nô tỳ không có, cầu xin Vương Gia tra rõ".

Trên mặt Vương Gia thoáng hiện lên sự ngoan độc dữ tợn không dễ dàng nhận ra.

Tất cả đều bị Tôn Thạch Ngọc thu vào trong đôi mắt sắc bén sâu không thấy đáy, hắn lại nói: "Đây đều là gia nhân của vương phủ, cứ bắt người nhà của bọn họ lại, nếu vẫn không nói ra sự thật thì cứ từ từ dụng hình giày vò người nhà của bọn họ, chặt tay hay là chặt chân, cho đến khi có người nói ra chân tướng mới thôi." Đây là phương pháp bức cung tù binh trong quân ngũ ở kiếp trước, cho nên hắn chưa bao giờ cho là có gì không đúng.

Vậy mà vừa dứt lời, Vương gia giật mình, Vương phi cũng kinh sợ đến sửng sốt: "Ngọc Nhi, con...con...."

Bọn họ chấn kinh không thốt nên lời, tất cả đều nghĩ-- sao ngươi lại có thể nghĩ ra phương pháp tàn nhẫn như vậy? Đây thật sự không giống ngươi!

Sau khi kinh ngạc đi qua, trong ánh mắt Vương Gia thoáng qua một tia ngoan tuyệt: "Đây cũng là một biện pháp, có lẽ gây khó dễ người nhà bọn họ, bọn họ nhất định không thể không tuân theo, nếu không chịu nhận tội, vậy hãy để cho người nhà bọn họ chịu nỗi khổ lăng trì, cắt từng tấc từng tấc thịt, để cho bọn họ muốn sống không được muốn chết cũng không xong, nếu không muốn người thân chịu khổ hình như vậy, tốt nhất mau bước ra gánh tội......"

Đỗ Phúc Hề càng nghe càng kỳ quái, sao Vương Gia lại giống như đang uy hiếp người khác.....

Bất ngờ, một nha hoàn đang quỳ trong đám người ngã xuống, chung quanh lập tức hỗn loạn, tiếng thét chói tai nổi lên bốn phía.

"Là Thu Nguyệt!" Liên Nhị kinh hoàng hét lên.

Thị vệ vội vàng đi qua kiểm tra, lật thân thể nàng lên để dò xét hơi thở: "Vương Gia, nha hoàn này cắn lưỡi tự sát, đã tắt thở."

Đỗ Phúc Hề kinh ngạc, Thu Nguyệt là người phụ trách thuốc thang cho Thế tử, cũng là đại nha hoàn nhất đẳng của Noãn Xuân các, thường ngày thận trọng, ít nói, cũng đã từng nói qua với nàng nếu thuốc của thế tử có vấn đề gì thì đi tìm nàng ấy, nàng lập tức cảm thấy rất hài lòng thái độ không đùn đẩy trách nhiệm của nàng ấy, không ngờ nàng ấy lại tự sát......

Cắn lưỡi tự sát, lại có loại dũng khí này, nhất định rất đau...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK