"Sao lại là Thu Nguyệt?" Vương phi lầm bầm không thể tin được.
Thu Nguyệt vốn là cung nữ nhị đẳng hầu hạ bên cạnh Thái Hậu, là một tay Thái Hậu bồi dưỡng, vì không yên lòng giao cho những người khác làm nên đã phái Thu Nguyệt đến hầu hạ và chuyên trách việc thuốc thang cho Ngọc Nhi, sao Thu Nguyệt có thể mưu hại Ngọc Nhi chứ?
Chu thái y đã nói, vừa sinh ra Ngọc Nhi đã bắt đầu bị hạ độc, khi đó Thu Nguyệt vẫn chưa vào phủ, hơn nữa, mỗi năm xuân qua thu đến, nha hoàn và bà tử của Noãn Xuân các không biết đã đổi bao nhiêu lần, nếu muốn điều tra chủ mưu thì phải bắt đầu từ đâu đây? Huống hồ, ngày hôm nay Thu Nguyệt lại chết cùng với Phương thái y, nếu như tiếp tục điều tra, e rằng sẽ có thêm nhiều người chết nữa?
Nghĩ tới đây, Vương phi liền rùng mình một cái, không biết kẻ ẩn thân trong bóng tối muốn hại Ngọc Nhi là người phương nào? Trước khi Thu Nguyệt vào phủ, chắc hẳn là do đối phương đã tự mình hạ thủ, có thể ẩn nấp hơn 20 năm, chỉ nghĩ đến liền hoảng sợ ruột gan như muốn nhảy ra ngoài hết rồi, giống như người kia đột nhiên nhảy ra gây bất lợi cho nhi tử bảo bối của bà.
Tôn Thạch Ngọc cũng không ngăn cản Vương gia trảm cả nhà Thu Nguyệt, dù sao thì bây giờ mọi người cũng đã chết rồi, muốn nói cấu kết với ai cũng còn tùy người nói, sự thật có phải như vậy hay không cũng không còn quan trọng, dù sao kẻ chủ mưu muốn hại Tôn Thạch Ngọc, chắc chắn hắn không chỉ có một nha hoàn và một tên thái y.
Với hắn mà nói, người nào muốn hại nguyên chủ cũng không quan trọng, hắn chỉ muốn vạch trần việc trong cơ thể mình có độc, sau đó có thể không cần uống thuốc cản trở việc vận công, hơn nữa chân tướng đã rõ ràng, hắn mới có thể lấy việc giải độc để che giấu chuyện thân thể hắn đã chuyển biến tốt hơn nhờ vào vận nội công, mới có thể xuất hiện trước mặt mọi người với một tư thế khỏe mạnh, ra khỏi Vương phủ để đi thăm dò chuyện bản thân hắn muốn điều tra,
Đêm dần khuya.
"Hài nhi rất mệt, muốn về phòng nghỉ ngơi." Hắn ngước mắt, liếc nhìn Đỗ Phúc Hề một cái, nàng vẫn còn đang trong tình trạng hoảng hốt chưa phục hồi tinh thần vì chuyện Thu Nguyệt vừa tự sát. "Nương tử, nàng không dìu ta trở về phòng sao?"
A Chỉ vội đẩy nàng một cái, nhỏ giọng nói: "Thế tử đang gọi người kìa!" Thấy Đỗ Phúc Hề đã phục hồi tinh thần lại, A Chỉ mới nhỏ giọng nói: "Thế tử muốn người dìu hắn về phòng."
Đỗ Phúc Hề không còn cách nào khác, rõ ràng mình tự đi được, dìu cái gì mà dìu, nàng còn muốn xem Vương gia giải quyết hậu quả như thế nào đó.
Tuy nàng khó chịu nhưng vẫn đến đỡ hắn.
Đi được vài bước, nàng lại nghe Vương gia nói: "Việc này vẫn nên tiến cung bẩm báo với Thái Hậu, lão nhân gia, bà ấy yêu thương Ngọc Nhi nhất, không có lý nào không báo cho lão nhân gia biết..."
Trở về phòng, Bách Hợp cũng đã đưa thuốc tới, bên ngoài viện vẫn còn hỗn loạn, cũng không có ai tới hỏi có muốn truyền bữa tối hay không, Bách Hợp rất chu đáo, đang định hỏi thì Tôn Thạch Ngọc giơ tay lên ra hiệu cho Bách Hợp đi ra ngoài.
Trong phòng không có ai, lúc này Đỗ Phúc Hề nhìn Tôn Thạch Ngọc không chớp mắt nói: "Gia đã sớm biết trong cơ thể có độc rồi đúng không? Vì vậy trước đó mới không uống thuốc."
"Nói bừa cái gì đấy?" Hắn cũng không ngồi xuống, chỉ đứng nhìn chén thuốc kia không có động tĩnh gì, trong mắt tỏa ra một ánh sáng sáng rực. Hắn tin Vương phi, nhưng người ở bên cạnh Vương phi một người hắn cũng không tin được. Nếu như chén thuốc không có vấn đề, thì nó cũng rất có lợi cho việc hắn giải độc, độc trong cơ thể được giải càng sớm, thì hắn càng sớm có thể ra khỏi Vương phủ đi làm những chuyện hắn cần làm.
Đỗ Phúc Hề cũng biết hắn đang hoài nghi về chén thuốc. "Như vậy đi! Sau này, chuyện sắc thuốc, nếu như Gia tin Lục Nhi thì hãy giao cho Lục Nhi đi."
Tôn Thạch Ngọc gật gật đầu, "Cứ làm như vậy đi!"
Hắn biết mạng Lục Nhi là do nàng cứu, e rằng so với những người khác, tiểu nha hoàn đó còn biết cái gọi là "chịu ơn một giọt, báo ơn một dòng".
"Gia đồng ý thật sao?" Đôi mắt Đỗ Phúc Hề sáng lấp lánh, miệng cười toe toét, lộ ra vẻ vui mừng.
Hắn tin người bên cạnh nàng, chính là tin nàng.
Tôn Thạch Ngọc liếc nàng một cái: "Chẳng lẽ là giả?"
Tâm tình Đỗ Phúc Hề rất tốt, sau đó từ trong giỏ trúc trên đầu tủ nàng lấy ra một ít điểm tâm rồi đưa tới trước mặt Tôn Thạch Ngọc: "Cho ngươi."
Hắn nhận xong rồi hỏi: "Đây là cái gì?"
Nàng nở một nụ cười xinh đẹp: "Bánh quy may mắn."
Trong lúc rãnh rỗi không có việc gì làm, nàng đã dạy nhóm người Úy nương nướng bánh quy, dù không có bột hương thảo và bơ sữa tươi, nhưng cũng có đường và bột mỳ, làm xong cũng có năm phần giống, những giấy xăm ở bên trong đều là tự tay nàng viết cả.
Tôn Thạch Ngọc nghe xong thì khóe miệng hơi nhếch lên, ung dung cầm lấy những khối điểm tâm có hình dạng cong cong kỳ quái: "Cái gì mà bánh quy may mắn?"
"Gia ăn rồi sẽ biết, bẻ ra làm đôi, thì ngươi sẽ thấy may mắn thuộc về mình." Đỗ Phúc Hề ra vẻ thần bí nói.
Tôn Thạch Ngọc nghe theo lời nàng bẻ đôi cái bánh ra, thì thấy một tờ giấy xăm, hắn kéo tờ giấy xăm rồi mở ra, trên giấy xăm là một hàng chữ viết tay khéo léo xinh đẹp, viết - sơn cùng thủy tẫn nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn. (sơn cùng thủy tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa cười lại gặp thôn)
Cảm giác trong lòng hắn bây giờ rất lạ, giống như bị một cái gì đó đánh xuống một cái, lồng ngực hắn nóng hổi, căng đầy, tựa như có một cái gì đó bao lấy trái tim hắn, cảm thấy tâm mình hoàn toàn bị mất khống chế, giống như... Thật giống như có người đang khích lệ cổ vũ hắn, kêu hắn không được nhụt chí, toàn thể sự tình sẽ được phơi bày, toàn bộ sẽ được điều tra rõ ràng, để trong lòng hắn dâng lên một cảm giác ấm áp...
Đỗ Phúc Hề nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của hắn liền hỏi: "Sao thế? Không hài lòng chữ viết phía trên đó hả? Vậy thì để ta đi đổi cái khác?"
Tôn Thạch Ngọc nhìn nàng cũng không chớp mắt lấy một cái: "Đây là nàng viết sao?"
Đỗ Phúc Hề xoay vòng vòng ở bên cạnh hắn, rồi nàng cười gật đầu, "Sao vậy? Có phải Gia đang cảm thấy nương tử ta tài hoa hơn người, ta viết rất hay phải không?"
"Là viết rất rất hay." Hắn cười, rồi bỗng đưa tay kéo nàng lại, kéo nàng vào trong ngực hắn.
Nàng vội vàng đẩy hắn ra, nhưng vô dụng, một bàn tay của hắn đã nhanh chóng di chuyển ra sau, cố định đầu nàng, đồng thời môi của hắn cũng lập tức hạ xuống môi nàng, hai cánh môi nóng rực của hắn đã bao phủ lấy miệng nàng, trong chớp mắt đầu nàng trống rỗng, mặc cho hắn tạm thời mút lấy môi nàng.
Tôn Thạch Ngọc đã sớm không còn là Tôn Thạch Ngọc của quá khứ, hiện tại tự nhiên có chút khí phách của kiếp trước, hai tay hắn ôm chặt nàng, trên người nàng giờ toàn là hơi thở nam tính của hắn, đầu lưỡi nóng hổi đang thăm dò bên trong miệng của nàng, quấn lấy lưỡi của nàng, từng đợt từng đợt thiêu đốt nàng, khiến cho cả người nàng khô nóng chỉ có thể bất lực dựa vào ngực hắn và vòng tay hắn.
Sau một hồi hôn nàng đến thần trí mơ màng, hắn bất ngờ buông đôi môi nàng ra, đầu óc Đỗ Phúc Hề vẫn còn đang hoảng hốt, nàng ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn hắn, ánh mắt mê ly, căn bản vẫn chưa hồi phục tinh thần.
Hắn nhẹ nhàng nhíu mày, ánh mắt hết sức buồn rầu. Bản thân cảm thấy có chỗ nào đó không đúng? Bỗng nhiên không muốn dùng thân thể của Tôn Thạch Ngọc làm phu thê với nàng, thậm chí có một ý niệm, muốn cho nàng biết hắn là ai, sau đó mới cùng nàng làm phu thê thật sự...
Đột nhiên hắn buông nàng ra, ánh mắt có chút phức tạp. "Gia đói bụng, kêu người truyền bữa tối đi."
Sau vài giây ngây ngốc, cuối cùng Đỗ Phúc Hề cũng tỉnh táo lại. Đến cùng là cái gì vậy? Sao lại có người như vậy? Lúc đầu thì liều mạng tóm lấy nàng rồi hôn nàng, sau khi khơi lên lửa nóng trong lòng nàng rồi nói buông là buông sao, làm cho lòng nàng rồi loạn, lẽ nào... Là vì hắn đã đáp ứng với nàng khi nàng còn chưa nảy sinh tình cảm với hắn thì không viên phòng, cho nên mới dừng lại sao?
Xem ra hắn cũng là một tên phúc hắc, rõ ràng là cố ý, có nảy sinh tình cảm hay không, chẳng lẽ phải viết rõ ràng trên giấy trắng mực đen mới hiểu? Hắn không thể nhìn tình huống sao? Xác thực là muốn làm nàng tức chết.
"Hừ, bữa tối của ngươi, tự ngươi truyền đi!" Nàng thực sự rất tức giận, cái đồ đầu đất không hiểu phong tình, nàng rầu rĩ không vui liền vén mành đi ra ngoài.
Thấy nàng đi, Tôn Thạch Ngọc liền hỏi: "Nàng đi đâu?"
Hắn là Thế tử, Thế tử đang hỏi, nàng không thể không nghe thấy mà đi ra ngoài như vậy, bên ngoài còn có người ở đó!
Nàng tức giận quay đầu lại trừng mắt với hắn, "Còn có thể đi đâu? Còn không phải đi tiếp sức cho mọi người sao! Không phải đã chết một Thu Nguyệt rồi sao, trước đó Vương gia còn muốn đánh chết rất nhiều người, sĩ khí bên trong viện xuống rất thấp, ngươi làm chủ nhân cũng không nghĩ tới việc này sao?
Tôn Thạch Ngọc lướt qua dáng vẻ giương cung bạt kiếm, không chút quy củ của nàng, chỉ hỏi: "Nàng muốn tiếp sức như thế nào?"
Đỗ Phúc Hề hơi sững sờ, suy nghĩ một chút liền nói: "Bày mấy bàn tiệc, để cho bọn hắn uống thật ngon đè nén nỗi sợ hãi xuống." Nàng tin đồ ăn có thể an ủi được lòng người, kiếp trước, nếu như quay phim chụp ảnh không suông sẻ, những người hâm mộ của diễn viên đó sẽ đưa bữa ăn khuya đến phim trường, làm giảm bớt không khí áp lực.
"Mỗi bàn tiệc hai mươi lượng, còn muốn mấy bàn thì do ngươi quyết định." Tôn Thạch Ngọc chỉ muốn nàng ở lại thêm một lúc.
Thấy hắn chủ động nói chuyện xem như là cầu hòa, lúc này tâm tình Đỗ Phúc Hề mới bình thường trở lại. "Thiếp thay mọi người tạ ơn ân điển của Gia."
Mỗi bàn hai mươi lượng, cũng sẽ ăn được sơn trân hải vị, hắn cũng thật hào phóng.
"Vừa rồi vì sao dừng lại..." Tôn Thạch Ngọc nhìn nàng thật sâu. "Ngày sau sẽ nói cho nàng biết."
Đỗ Phúc Hề vừa nghe liền đỏ mặt, "Cái.., thiếp lại không muốn biết." Nàng hừ một tiếng, vội vàng đi ra.
Ngày hôm sau, sau khi biết được Tôn Thạch Ngọc vừa sinh ra liền bị hạ độc, mà lại chưa tìm được thủ phạm, Hoàng Thượng lập tức phái một đội ám vệ của hoàng gia thuộc hắc kỳ đến bảo vệ hắn, nghe theo lệnh hắn.
Ám vệ giống như tử sĩ, nếu nghe lệnh hắn thì phải hoàn toàn phụ thuộc vào hắn, cũng không chờ đợi mệnh lệnh của hoàng đế nữa, mệnh lệnh này hậu thuẫn cho Tôn Thạch Ngọc vừa kiên cố vừa vững chắc, ban đêm nương tử hắn cũng không cần trông hắn vận công nữa, nhóm ám vệ sẽ làm rất tốt nhiệm vụ.
Hắn suy nghĩ, nếu như lúc này có Dạ Phi hỗ trợ hắn một tay là tốt rồi, nhưng lại không thể được, với Dạ Phi mà nói, hắn là Tôn Thạch Ngọc, là Thế tử cao quý của Vương phủ, Dạ Phi sẽ giúp hắn như thế nào?
Bây giờ, Mạnh Bất Quần đã chiếm vị trí phó soái, kiếp trước sau khi hắn chết, quân Vệ gia như rắn mất đầu, cũng khó tránh việc Mạnh Bất Quần sẽ được nhận lệnh làm chủ soái.
Việc cấp bách bây giờ là hắn muốn tra ra sao Mạnh Bất Quần sao lại giết hắn, là cấu kết với người nào để gây bất lợi cho Vương triều Đại Tuyên, hay là chỉ nhằm vào một mình hắn? Nếu như nhằm vào một mình hắn, thì có người nào ở sau lưng không? Là ai muốn đẩy hắn vào chỗ chết? Rất nhiều khúc mắc cần hắn tháo ra...
"Đón lấy!" Đỗ Phúc Hề vén mành đi vào, khẽ cười duyên dáng, không nói hai lời liền vứt cho hắn một bánh quy may mắn.
Thời gian này, lông mày hắn càng nhíu chặt nhiều hơn trước, không phải hoàng thượng đã phải ám vệ tới bảo vệ hắn sao? Nghe nói võ công của ám vệ cao tường đệ nhất, hơn nữa một đội ám vệ có 20 người, có 20 người ở trong bóng tối bảo vệ hắn, hắn còn có cái gì không yên lòng?