Tang Miêu Lan hỏi tiếp: "Có bằng chứng nào để chứng minh giữa cô và An Nhược Tố đã thỏa thuận với nhau không?"
Từ Tư Tư lắc đầu, "An Nhược Tố cực kỳ cẩn thận nên chỉ gọi điện thoại, tôi bất ngờ nên không kịp chuẩn bị gì, nhưng lúc đi dạo tôi đã nhắc cô ấy về bãi đỗ xe nhiều lần nhưng lại bị từ chối, trong trung tâm mua sắm có camera giám sát có thể chứng minh."
Tang Miêu Lan đã có được đáp án mình cần, "Nguyên cáo đã đặt câu hỏi xong."
Những lời của nhân chứng Từ Tư Tư đã khiến vụ án dần được sáng tỏ, bình luận trên mạng cũng dần nghiêng về một phía, dù sao đến hiện tại những lời mà Tang Miêu Lan và Dư Thu Diệp nói đều có căn cứ, đồng thời không vi phạm pháp luật, nếu tiếp theo bên phía Vệ Thập Mệnh không cung cấp được bằng chứng để bác bỏ và đối chất thì kết quả phiên tòa cơ bản đã xác định rồi.
Dư Thu Diệp ngồi trên ghế nguyên cáo cuối cùng cũng an tâm hơn một chút, có thể nói Từ Tư Tư là nhân chứng duy nhất trong vụ án này, lời của cô ấy rất có giá trị, chỉ cần Từ Tư Tư không lật lọng thì vụ án đã đi đến hồi kết.
Nguyên cáo đã đối chất xong, thẩm phán ra hiệu bên bị cáo có thể đưa ra bằng chứng.
Chu Dịch đang ngồi chờ nghe thấy vậy liền đưa tài liệu mình đã chuẩn bị cho Vệ Thập Mệnh, để một chồng hồ sơ cao ngất lên trên bàn, cao đến tận ngực hắn, nhìn đống hồ sơ này rồi lại nhìn sang tệp hồ sơ của Tang Miêu Lan, mọi người ai nấy đều rất kinh ngạc.
Cùng lúc đó bình luận trên mạng cũng sôi trào.
"Tới rồi! Núi bằng chứng của Vệ đại thần!"
"Mỗi lần nhìn Vệ đại thần đưa ra bằng chứng cứ cảm giác như đang đứng ở thư viện vậy."
"Nói thật, những lời vừa nãy của Từ Tư Tư như đã kết án rồi ấy, nhưng nhìn núi bằng chứng này tôi lại có cảm giác sắp lật ngược tình thế."
"Lầu trên bình tĩnh đi, không phải cảm giác nữa đâu, trước giờ Vệ đại thần chưa từng thua kiện, nhưng sao vụ án này lại khiến người ta khó chịu thế nhỉ?"
Ở phiên tòa thẩm vấn, mặc dù phần lớn người xem đã thấy rồi nhưng vẫn kinh ngạc trước núi bằng chứng của Vệ Thập Mệnh.
Vệ Thập Mệnh đứng trước bàn mở tập hồ sơ đầu tiên ra, "Trước khi đưa ra bằng chứng tôi xin sửa lại những lời mình đã trước đó một chút, đầu tiên, không phải Lương Tân Chi nghi ngờ đứa trẻ một cách vô căn cứ mà là An Nhược Tố nghi ngờ thân phận của đứa trẻ, từ đầu đến cuối Lương Tân Chi đã biết thân phận thật sự của đứa trẻ rồi. Tiếp theo, hợp đồng thỏa thuận mười bốn triệu tệ kia không phải là để mua bán trẻ em mà là một mạng sống, Lương Tân Chi đã đoán trước được cái chết của đứa bé."
Mọi người trong phiên tòa đều ồ lên, nghe Vệ Thập Mệnh nói xong có hơi không hiểu nổi, dưới những lời bàn tán đó thẩm phán liền ra hiệu mọi người trật tự, cả phiên tòa lại lặng xuống.
"Lương Tân Chi để bản gốc hợp đồng thỏa thuận trong một căn biệt thự mà anh ta không thường ở, mà trong hợp đồng đó còn có một cây bút ghi âm ghi lại toàn bộ quá trình ký kết thỏa thuận. Tôi sửa lại những lời mình nói vừa nãy là vì có một số người hy vọng tôi sẽ nói ra những lời như vậy, hiện tại xem ra tất cả những dự đoán của cô cũng chỉ nằm trong lòng bàn tay tôi mà thôi, vậy thì đơn giản rồi, nhanh đi, đừng lãng phí thời gian của nhau nữa."
Giọng nói điềm tĩnh chín chắn của Vệ Thập Mệnh dần lấn át vẻ đắc ý tự tin của Dư Thu Diệp và Tang Miêu Lan, bao gồm cả nhân chứng Từ Tư Tư, nhất thời mọi người đều căng thẳng quan sát từng cử động của Vệ Thập Mệnh.
"Đầu tiên, nguyên cáo nói An Nhược Tố nghi ngờ mối quan hệ giữa Lương Tân Chi và Dư Thu Diệp, bởi vậy chuyển sang căm thù đứa trẻ nhưng những nghi ngờ vô căn cứ này đều bắt nguồn từ những việc làm có chủ đích của Dư Thu Diệp, đây cũng là khởi nguồn của mọi chuyện.
Sau khi ăn chơi tại quán bar, Dư Thu Diệp nghĩ rằng mình đã sắp xếp ổn thỏa khiến Lương Tân Chi nghĩ mình đang mang thai con của anh ta, đồng thời muốn lợi dụng điều này để thay đổi cuộc sống của mình, vì vậy nhiều lần đòi tiền, Lương Tân Chi cũng vung tiền cực kỳ mát tay khiến Dư Thu Diệp thấy có hy vọng, cảm thấy mình có thể leo lên đầu anh ta ngồi."
"Nhưng một tháng sau khi sinh đứa nhỏ, Lương Tân Chi lại đưa ra yêu cầu muốn đưa đứa trẻ về nhà họ An đồng thời đồng ý đền bù, thế là có hợp đồng thỏa thuận mười bốn triệu tệ, nhưng mười bốn triệu tệ này cũng không hoàn toàn thỏa mãn được Dư Thu Diệp, thậm chí đến một ngày nọ trò chuyện với bạn học của mình là Từ Tư Tư mới biết được dường như Lương Tân Chi cũng không hề quan tâm đến đứa bé, lúc này Dư Thu Diệp mới hoài nghi có phải Lương Tân Chi nghi ngờ về thân phận của nó hay không, sợ sẽ mất cả tiền lẫn mạng nên cuối cùng nghĩ tới một cách khiến một mũi tên trúng hai con nhạn, không chỉ thoát khỏi vết nhơ này mà còn có thể giải quyết cả An Nhược Tố."
Dư Thu Diệp ngồi ở ghế nguyên cáo sắc mặt cực kỳ khó coi, cơ thể hơi run lên, không biết là đang giận dữ hay bị hù dọa. Vẻ mặt Tang Miêu Lan bình tĩnh hơn nhiều, cô ta đứng dậy nghiêm túc nói: "Kính thưa thẩm phán, bên tôi nghi ngờ bị cáo đang cố gắng bôi nhọ thân chủ của tôi làm tổn hại đến hình tượng và danh dự của cô ấy, dùng cách này để thay đổi sự thật."
Thẩm phán nhìn về phía Vệ Thập Mệnh, Vệ Thập Mệnh mở thùng hồ sơ thứ hai lấy một xấp ảnh ra, "Những bức ảnh này được tìm thấy trong tin nhắn từ điện thoại của Lương Tân Chi, mặc dù đã bị xóa nhưng vẫn còn khôi phục lại được, hầu hết đều được gửi từ một số điện thoại, có lẽ là để tiện cho An Nhược Tố điều tra nên không đặt mật mã, có thể tra ra được người gửi chính là Dư Thu Diệp.
Trong tấm hình chụp có vết son trên cổ áo sơ mi, vân môi cũng có giá trị tham khảo, có thể tiến hành so sánh ngay tại hiện trường, những bức ảnh mà Dư Thu Diệp âm thầm gặp Lương Tân Chi chưa kịp gửi cho An Nhược Tố thì Lương Tân Chi đã chết rồi, dù vậy nhưng hộp thư rất dễ kiểm tra, sâu trong chiếc ví của Lương Tân Chi có giấu một sợi tóc dài, nang tóc được bảo vệ rất tốt có thể đi xét nghiệm DNA, còn dấu vân tay rõ ràng trên tấm ảnh mà Lương Tân Chi chụp cho An Nhược Tố cũng có giá trị, có cần nói rõ thêm không?"
Vệ Thập Mệnh đưa bức ảnh và vật chứng ra cho thẩm phán, đồng thời đặt trước ống kính.
Hô hấp của Tang Miêu Lan khựng lại, cô ta thật sự không ngờ Vệ Thập Mệnh lại có thể điều tra ra được những thứ này, sắc mặt Dư Thu Diệp càng khó coi hơn, từng vật chứng đều được bày ra trước ống kính khiến cô ta cảm giác như tấm rèm che đã bị giật xuống khiến cô ta bại lộ thân phận trước mặt mọi người, đương nhiên còn xen lẫn sự lúng túng và xấu hổ.
Quần chúng hóng drama sợ ngây người, ai nấy đều cảm thán đây chính là thực lực của Vệ đại thần.
Tang Miêu Lan hít một hơi thật sâu mới bình tĩnh lại được, "Cho dù vậy cũng chỉ chứng minh được phẩm hạnh của thân chủ tôi, không thể chứng minh cô ấy có liên quan đến vụ án được."
Thẩm phán kịp thời lên tiếng: "Mời nguyên cáo ngồi xuống."
Tang Miêu Lan ngồi xuống ghế, biết rõ lúc bị cáo đưa ra bằng chứng nguyên cáo không có quyền phản biện, đây là phiên tòa thẩm vấn chứ không phải là nơi để tranh cãi, nhưng câu nói của cô ta cũng khiến nhiều người tỉnh ngộ, quả thực những lời mà Vệ Thập Mệnh nói chỉ chứng minh được vấn đề phẩm hạnh của Dư Thu Diệp chứ không thể chứng minh cô ta có liên quan đến án mạng lần này.
Vệ Thập Mệnh vẫn bình tĩnh mở thùng hồ sơ thứ ba ra, vừa mở vừa nói: "Nhưng từng thứ trong này đều dẫn đến việc thân chủ của tôi sinh lòng nghi ngờ Lương Tân Chi, hiển nhiên là Dư Thu Diệp biết, thân chủ của tôi có bệnh sạch sẽ rất nghiêm trọng không thể chữa được nên đương nhiên sẽ chú ý đến những chi tiết nhỏ này, mà những chi tiết ấy tất nhiên sẽ khiến cô ấy và Lương Tân Chi nảy sinh mâu thuẫn, lúc này mới có thể để cô ta tìm thấy sơ hở."
Hắn mở thùng hồ sơ thứ ba: "Đây là những ghi chép về Dư Thu Diệp và Từ Tư Tư cùng với biến động số dư gần đây, dùng tài khoản nước ngoài và mạng lưới quốc tế tra ra được, kèm theo đó là giấy chứng nhận của Tổ chức Tài chính quốc tế cho thấy Dư Thu Diệp đã chuyển hai mươi triệu tệ vào tài khoản nước ngoài của Từ Tư Tư trước khi sự việc xảy ra, sau đó lại chuyển thêm ba triệu. Quan hệ của hai người ở trường rất bình thường, tháng 4 năm nay bạn bè họp lớp, từ đó quen thân với nhau, tháng 5 chuyển khoản, tháng 7 sự việc xảy ra, trong tháng 7 lại chuyển thêm một lần nữa. Ngoài ra, từ hồ sơ bệnh án của Từ Tư Tư cho thấy cô ấy mắc bệnh mất ngủ và có xu hướng tách rời các mối quan hệ xã hội, trạng thái tinh thần rất không ổn định, tôi nghi ngờ Từ Tư Tư mắc bệnh tâm lý nghiêm trọng, thậm chí là bệnh tâm thần."
Từ Tư Tư như bị ba chữ bệnh tâm thần kích thích, cô ấy quay phắt sang nhìn Vệ Thập Mệnh: "Đừng nói bậy! Tôi không bị bệnh tâm thần! Chỉ là mất ngủ mà thôi, dựa vào đâu mà nói tôi bị tâm thần chứ!"
Vệ Thập Mệnh nhìn Từ Tư Tư điên loạn thì vẫn bình tĩnh như chỉ đang kể lại một câu chuyện nào đó: "Cho nên cô cực kỳ không thích thân chủ của tôi đưa cô đến gặp chuyên gia tâm lý, đồng thời còn phát điên lúc phát hiện An Nhược Tố liên lạc với viện tâm thần, một khi thần kinh căng thẳng tột độ sẽ làm ra những chuyện mà cô cũng không thể tưởng tượng nổi."
"Tôi không có! Anh đừng vu oan cho tôi! Là anh vu oan tôi! Tôi không bị bệnh tâm thần! Tôi chỉ bị mất ngủ thôi, mất ngủ là phạm pháp sao?"
Vệ Thập Mệnh cũng không thèm để ý đến Từ Tư Tư đang nổi điên mà tiếp tục đọc hồ sơ: "Những thứ này đều là ghi chép lịch sử lên mạng của Từ Tư Tư trong nửa năm qua, bắt đầu từ tháng 2 đã tìm hiểu rất nhiều về một viện điều dưỡng tâm lý nước ngoài, mà viện điều dưỡng này cần rất nhiều tiền, người bình thường khó mà vào được, kinh tế của Từ Tư Tư không thể gánh vác nổi, vả lại vì để giữ bí mật công việc nên viện điều dưỡng không được công khai bởi vậy rất khó tiếp cận. Từ Tư Tư thầm nghĩ An Nhược Tố muốn đưa cô ấy vào trong đó nên bắt đầu thù hằn, cộng thêm việc hai người lớn lên cùng nhau nhưng lại có gia cảnh khác nhau, dưới áp lực dồn dập như vậy dẫn đến việc Từ Tư Tư cùng chung thuyền với Dư Thu Diệp, nhưng Từ Tư Tư đã nghĩ nhiều rồi, viện điều dưỡng này là do thân chủ của tôi lựa chọn để điều trị bệnh sạch sẽ của mình, đồng thời đã trao đổi sang năm lúc đứa bé được một tuổi sẽ vào đó chữa trị ngay."
Từ Tư Tư vốn đang tức giận nghe xong lập tức ngẩn người nhìn sang An Nhược Tố, mà An Nhược Tố vẫn cứ bình thản như vậy, làm như không nhìn thấy ánh mắt của Từ Tư Tư.
Vệ Thập Mệnh lật đến trang tài liệu cuối cùng: "Cô ghét bỏ những người nghĩ mình mắc bệnh tâm thần như vậy tại sao lại đi khám bệnh tâm thần thế?" Vệ Thập Mệnh trải giấy ra trước ống kính, trên đó ghi rõ kết quả giám định tâm thần của Từ Tư Tư, kết luận cuối cùng là mắc chứng rối loạn phân ly*, "Căm ghét bệnh tâm thần đến vậy nhưng lại muốn dùng nó để thoát tội, không thấy mâu thuẫn à? Tiếc là bản thỏa thuận này vô hiệu, cơ quan giám định mà cô tìm cũng không đủ tư cách! Cô không thể thoát tội, từ nay về sau sẽ không thấy mặt trời nữa đâu."
*Rối loạn phân ly: là những rối loạn tâm thần liên quan đến sự mất kết nối và ngắt quãng giữa những suy nghĩ, ký ức, môi trường xung quanh.
Quả thực Từ Tư Tư mắc bệnh tâm lý nghiêm trọng nhưng vẫn chưa đến độ bị tâm thần. Lúc này cuối cùng cô ấy cũng nhận ra kế hoạch và âm mưu không một kẽ hở của mình đã bị Vệ Thập Mệnh nhìn thấu từ sớm, những suy nghĩ của bọn họ hắn đã đoán được hết rồi, còn bọn họ chỉ như đám tôm tép tự lừa mình dối người, tự biên tự diễn, "Thám tử Vệ đừng quên tôi chỉ là người bị sai khiến! Tôi chỉ nghe theo người khác sai bảo, không thể bị tử hình được, tôi lại còn ra tự thú."
"Không, người bị sai khiến cũng là phạm tội, có thể cân nhắc mức phạt tiêu chuẩn, vả lại cô không phải là tự thú mà là ngụy tạo chứng cứ!" Dưới ánh mắt bất an của Từ Tư Tư, Vệ Thập Mệnh mở thùng hồ sơ thứ tư ra, còn chưa mở mà Từ Tư Tư cảm giác như mình không thể thở được nữa, cứ vậy mà nhìn thùng hồ sơ như nặng ngàn cân đè lên người mình.
"Đây là báo cáo khám nghiệm tử thi của Lương Diệp tức đứa trẻ sơ sinh bị chết nóng. Qua hai lần khám nghiệm tử thi, phát hiện trong thận đứa bé có thuốc ngủ Zolpidem, sau khi tiến hành xác định và so sánh với thuốc ngủ của Từ Tư Tư có thể chắc chắn rằng cùng một lô sản xuất, thông qua điều tra từ phía bệnh viện, người duy nhất sử dụng loại thuốc ngủ này và có cơ hội tiếp xúc với đứa bé chỉ có thể là Từ Tư Tư. Mất ngủ có phạm pháp không? Hôm nay tôi nói cô nghe, vật chứng đầy đủ trước mặt rồi! Phạm pháp!"