Lúc hiểu đến đây, Ngu Thất có hơi không hiểu lắm, dù sao những thứ mà mắt thường nhìn được cũng có hạn. Tinh cầu này có thể tạo ra sự sống cấp cao, phần lớn đều sẽ sinh ra ý thức về tinh cầu để dẫn dắt con đường tiến hóa sự sống. Nhưng ý thức tinh cầu, cho dù là sinh mệnh ở Thời không Hoàn Mỹ cũng không thể cảm giác được, không thể nào dự đoán trước, càng không thể đánh giá.
Loài người còn không thể phát hiện được ý thức của bản thân mình thì làm sao có thể thăm dò được ý thức thế giới cấp cao hơn? Thậm chí là ý thức của vũ trụ?
Hành tinh Thương không có Thiên Đạo, bởi vậy chế định pháp luật là tuyệt đối, nói nôm na là cũng gần như hoàn thiện. Cơ quan chấp hành luật pháp không chịu chi phối bởi người nào, cũng không bị tình người ràng buộc, trải qua một đợt thay đổi hoàn thiện, gần như không có sơ hở.
Sáu mươi năm trước, ngoại trừ thể chế pháp lý quốc gia ra thì còn có văn phòng tư nhân ra đời. Từ án dân sự lúc đầu đến án hình sự về sau, cho đến hiện tại các cơ quan tư nhân toàn quyền quản lý đã càng hoàn thiện.
Có thể cho ra những cơ quan như vậy cũng là nhờ vào sự khắc nghiệt của Học viện Pháp luật ở thế giới này. Những Học viện Pháp luật được thành lập không đơn thuần dựa vào phê chuẩn của quốc gia mà còn phải được Liên Hiệp Quốc thông qua, đồng thời học viên trúng tuyển cũng phải tuân theo những yêu cầu cực kỳ hà khắc.
Trên thế giới này, mặc dù quốc gia khác nhau, văn hóa khác nhau, thậm chí chữ viết cũng khác nhau nhưng luật pháp lại tương đồng, vả lại còn có cơ quan luật pháp độc lập, kết nối hệ thống pháp luật của các quốc gia khác nhau, căn cứ vào cấp bậc của các nhân sự có liên quan để phân chia mức độ bảo mật tài liệu, đây là nền tảng dữ liệu lớn đầu tiên trên thế giới về việc thực hiện chia sẻ thông tin. Nói cách khác, tội phạm xuyên quốc gia sẽ không có chỗ trốn, sau khi luật pháp dùng chung cho toàn thế giới, các cơ quan luật pháp đã kết nối các quốc gia trên thế giới với nhau.
Về phần Học viện luật pháp, nội bộ dựa vào các chuyên ngành khác nhau để phân ra như: Cảnh sát hình sự, pháp y, luật học và nhiều chuyên ngành khác, dù là loại nào thì những người có thể thuận lợi tốt nghiệp mỗi năm đều là những người tài giỏi xuất chúng.
Văn phòng tư nhân thụ lý, xét duyệt, điều tra và kết án đều nhất định phải tuân theo quy tắc luật pháp của Liên Hiệp Quốc. Văn phòng tư nhân không có quyền tự bắt giữ, thẩm vấn và phán quyết, nhân viên tại văn phòng tư nhân bắt buộc phải có bằng tốt nghiệp có liên quan đến Học viện Luật pháp, cuối cùng là phải chịu sự giám sát quản lý trực tiếp của Liên Hiệp Quốc và quốc gia tương ứng...
Cho dù bị ràng buộc bởi vô số điều kiện nhưng văn phòng tư nhân vẫn dần phát triển, đồng thời còn đoạt được chỗ đứng nhất định trong thị trường. Đến bây giờ, số lượng vụ án mà văn phòng tư nhân thụ lý chiếm hơn hai mươi phần trăm, đồng thời còn tăng theo từng năm.
Tuy ủy thác vụ án cho văn phòng tư nhân sẽ có rất nhiều hạn chế, đồng thời còn phải chịu phí thụ lý nhưng vẫn có người giao toàn quyền xử lý cho những văn phòng như vậy. Một là vì một số người không muốn bị chú ý, hoặc muốn âm thầm điều tiết, hai cũng là vì xác suất phá án cực cao của các văn phòng tư nhân.
Giống như hiện tại, chi phí thụ lý của Vệ Thập Mệnh đã bắt đầu từ sáu chữ số, vả lại đây chỉ là mức cơ bản nhất của án dân sự, về phần án hình sự có liên quan đến hồ sơ bí mật thì chi phí thụ lý lên thẳng đến mức bảy chữ số.
Ở nước Thương Tư uy tín của Vệ Thập Mệnh cực kỳ cao, nguyên nhân chủ yếu chính là xác suất phá án của hắn lên đến một trăm phần trăm và chưa bao giờ thua kiện cáo. Đúng vậy, Vệ Thập Mệnh chính là thiên tài hiếm có nắm giữ hai bằng tốt nghiệp luật sư và hình sự, có rất nhiều người muốn biết quá khứ của hắn nhưng cái tên họ Vệ này cũng không hề đơn giản, qua nhiều năm như vậy mà chẳng có ai điều tra được thân phận thật sự của Vệ Thập Mệnh.
Mang theo rất nhiều sự bí ẩn và vinh quang vô thượng, Vệ Thập Mệnh đứng trên đỉnh cao khiến người khác phải ngước nhìn, chỉ là không ai biết được, tại sao một tên đàn ông cuồng công việc này lại nỗ lực như thế, hắn đang muốn theo đuổi và tìm kiếm điều gì?
Vệ Thập Mệnh được ví như người cuồng công việc lúc này đã lái xe đến bệnh viện, thuần thục tránh cánh truyền thông xung quanh rồi đi thẳng vào trong.
Trên tầng cao nhất của bệnh viện là khu vực đặc biệt, được thiết kế dành riêng cho người có thân phận đặc thù hoặc là bệnh nhân ở riêng, có hiệu quả tránh người bên ngoài làm phiền nên tất nhiên là An Nhược Tố sẽ ở đây.
Đẩy cửa phòng bệnh ra, An Nhược Tố nghe thấy tiếng động thì nhìn sang, sau khi thấy rõ người tới đôi mắt cô rất phức tạp, có thất vọng, có hiểu rõ, còn có giải thoát và nhẹ nhõm.
"Vụ án có tiến triển gì không?" An nhược Tố ra hiệu bên cạnh giường có ghế rồi nói.
Người cũng như tên, An Nhược Tố mặc quần áo bệnh nhân nằm trên giường, nhìn nhu mì dịu dàng như tiểu thư đài các, giọng nói cũng nhỏ nhẹ êm dịu như tiếng đàn tranh. Lúc này cô đang rất bình tĩnh, hoàn toàn không giống như người muốn chết, nếu không phải cứ mãi nhăn mày thì nhìn rất giống như người sống an nhàn không có chuyện gì phiền não.
Vệ Thập Mệnh ngồi xuống, vẻ mặt không thay đổi, "Mẹ ruột của đứa trẻ đã xuất hiện rồi."
An Nhược Tố ngẩng đầu lên rồi lại cúi xuống, "Lúc nhận nuôi Nha Nha thì nói là cha mẹ bất ngờ qua đời, trong nhà cũng không còn người thân nào khác. Cũng đúng, trên đời này làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như vậy." Nói xong, An Nhược Tố tự giễu cười một tiếng.
"Lương Tân Chi nói cho cô biết sao?"
"Phải, anh ta nói là bạn học cũ không thường xuyên liên lạc." An Nhược Tố dừng lại một lúc rồi lại hỏi: "Mẹ ruột của đứa bé tên là gì?"
"Dư Thu Diệp."
Vừa nghe thấy tên, An Nhược Tố cũng không hề dao động, hiển nhiên là không quen người này, nhưng sau khi im lặng một lát thì nói tiếp: "Nha Nha tên là Lương Diệp, là Lương Tân Chi đặt, tôi còn thấy không hay lắm nên mới cãi nhau..."
Vệ Thập Mệnh nhìn vẻ mặt bình tĩnh của An Nhược Tố thì không nói gì nữa. Trên đường đến bệnh viện, hắn cũng đã tra được rất nhiều tài liệu. Ví dụ như năm ngoái công ty của Dư Thu Diệp và Lương Tân Chi hợp tác với nhau, ví dụ như địa điểm công tác của Dư Thu Diệp và Lương Tân Chi trùng nhau rất nhiều lần, hơn nữa là năm ngoái Lương Tân Chi còn đưa Dư Thu Diệp đến bệnh viện để kiểm tra trước khi sinh.
Những thứ nhỏ nhặt này không thể thoát khỏi điểm tin nóng của An Đô, chỉ cần chuyện đã xảy ra thì đều sẽ để lại dấu vết, càng xóa đi thì càng nổi bật, manh mối còn sót lại cực kỳ sống động, khi xâu chuỗi những chi tiết này sẽ tạo thành từng câu chuyện khác nhau.
"Loài người sao lại phức tạp đến vậy, một chữ "Chi" làm sao có thể tìm đúng được chân mệnh thiên tử, An Chi Nhược Tố, bây giờ đọc lên chẳng khác nào một câu chuyện cười. Thực ra bao nhiêu chứng cứ chính xác đều không qua được trực giác phụ nữ, lúc anh nói mẹ ruột đã xuất hiện rồi thì có rất nhiều cảnh tượng hiện lên trong đầu tôi. Những lúc Lương Tân Chi bận rộn không về nhà, những cuộc điện thoại, tin nhắn kỳ lạ hay đi ra ngoài đều trùng khớp với thời gian mang thai sinh đẻ."
Vệ Thập Mệnh im lặng không đáp, hắn nghe An Nhược Tố kể lại, cô có thể làm một sợi tóc dính trên quần áo, suy đoán ra được rất nhiều điều, cũng có thể là vì Lương Tân Chi thường xuyên ra ngoài nên mới đoán ra được nhiều như thế.
"Thực ra điều khiến tôi nhận ra được là đột nhiên anh ta thay đổi thái độ, cho dù có giấu kỹ thế nào thì anh ta cũng sợ tôi sẽ biết được sự thật rồi làm hại Nha Nha, vậy nên những hành động và lời nói đều vô thức truyền đạt những thông tin này. Chúng tôi đã quá hiểu về nhau, chỉ cần một giọng nói, một ánh mắt, nhìn thì có vẻ hoàn hảo không một kẽ hở nhưng thực chất chỉ là bịt tai trộm chuông mà thôi."
Đứa bé mà An Nhược Tố và Lương Tân chi nhận nuôi chính là con riêng của Lương Tân chi và Dư Thu Diệp, Lương Tân Chi đạt được thành tựu như hôm nay chính là nhờ sự giúp đỡ của nhà họ An, anh ta không thể lật mặt được, cũng không thể cho Dư Thu Diệp một thân phận chân chính, dù vậy anh ta vẫn muốn cho đứa bé một danh phận đường hoàng, vậy nên mới nhận nuôi đứa trẻ này đưa về nhà họ An.
Chỉ là Lương Tân Chi không hiểu rõ phụ nữ, cũng không hiểu được bản thân mình. An Nhược Tố rất thích đứa bé, mà kiểu thích này lại khiến anh ta sợ hãi bất an, cuối cùng trở thành gánh nặng. Không lúc nào là anh ta không lo lắng sợ An Nhược Tố phát hiện ra chân tướng, dần dà càng vạch ra nhiều vấn đề hơn, huống chi xem ra Dư Thu Diệp cũng không thật sự buông tay, ít nhất thì cái chết của đứa bé đã nói rõ có người không cam lòng với tình trạng hiện tại, muốn phá vỡ sự cân bằng để đạt được thứ gì đó.
Cuối cùng An Nhược Tố thở dài một tiếng, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, trời xanh rộng lớn khôn cùng, ánh nắng dịu nhẹ, "Lúc anh muốn nhìn rõ tất cả thì mọi thứ sẽ rõ ràng thôi."
"Sao cô lại nhảy lầu?" Vệ Thập Mệnh vẫn bình tĩnh như cũ.
An Nhược Tố cảm thấy thú vị, cô quay sang nhìn Vệ Thập Mệnh, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Thám tử Vệ, hình như tôi đã hiểu được tại sao anh đẹp trai như vậy mà vẫn còn độc thân."
Vệ Thập Mệnh nhíu mày: "Xem ra cô cũng không cần an ủi đâu."
An Nhược Tố nhún vai, "Quả thực không cần mà, dù sao người bị lừa gạt thê thảm nhất không phải là tôi, nhiều năm vậy rồi mà không có con, người bị vô sinh cũng không phải là tôi."
Vệ Thập Mệnh: "..." Lượng tin tức có hơi lớn quá rồi.
An Nhược Tố vén chăn lên chậm rãi bước xuống đi đến cạnh cửa sổ sát đất. Dưới ánh mặt trời, cả người cô nhìn hơi mờ ảo như thể sắp tan biến dưới ánh mặt trời ấm áp. Cô quay lưng về phía Vệ Thập Mệnh, giọng nói dịu dàng mềm mại vang lên: "Về phần nhảy lầu, có người nào đó để gì trong khu biệt thự kia, có lẽ là mấy loại như loa phát thanh, nửa đêm đột nhiên tiếng khóc của Nha Nha vang lên, lúc đó tôi không hiểu là cảm giác gì mà cả người có hơi mơ hồ, âm thanh đó rất thê thảm rồi dần yếu đi giống như ghi lại âm thanh trong xe ngày hôm đó, cuối cùng khi tiếng khóc biến mất, tôi cũng rơi xuống rồi..."
"Biết đâu chừng người phát đoạn ghi âm đó muốn tôi tự sát, tiếc là chưa hiểu tôi hoàn toàn, sao tôi lại lựa chọn kiểu nhảy lầu như vậy được, lúc tôi rơi xuống đã tỉnh rồi, túm được vật giảm xóc." An Nhược Tố đưa tay lướt qua cửa sổ, viết ra hai cái tên vô hình: Lương Tân Chi, Dư Thu Diệp.
Biết đã có được thứ mình cần, Vệ Thập Mệnh cũng không dừng lại lâu, hắn tạm biệt An Nhược Tố, chuẩn bị quay về khu biệt thự mà An Nhược Tố đã nhảy lầu, tìm đoạn ghi âm mà cô đã nhắc đến.
Cửa phòng bệnh khép lại, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân rời đi của Vệ Thập Mệnh. An Nhược Tố vẫn không quay lại, ngón tay chậm rãi lướt trên mặt kính thủy tinh, ngón trỏ gạch chéo hai cái tên mà cô vừa viết, chỉ là đôi mắt phản chiếu trên cửa kính đã không còn cảm xúc gì, giống như một sa mạc hoang vu khô hạn không có sự sống.