Nếu bỏ qua sự lúng túng trong lòng, thì những tiếp xúc giữa hai người tương đối bình thường.
Dù sao Thẩm Minh Tích cũng là người cô từng tỏ tình, cũng chưa có kinh nghiệm tiếp tục làm bạn với người đã từ chối mình nên không biết phải so sánh thế nào.
Tống Cần cảm thấy bối rồi, sợ mình đã vượt quá giới hạn, sợ mình lại nảy sinh ý nghĩ không thích hợp nên cô luôn tự niệm câu thần chú "anh ấy không thích tôi" mỗi khi hai người đối mặt.
Vài ngày sau, Thẩm Minh Tích gửi tin nhắn Wechat: “Sáng thứ bảy cô có kế hoạch gì chưa?”
Tống Cần đáp: “Ngủ một giấc, ngủ dậy thì học từ vựng, chiều tôi có lớp Anh ngữ."
"Cô muốn đi leo núi với tôi không, chúng ta xuất phát sớm một chút. Sau bữa trưa tôi sẽ đưa cô đến lớp."
Tống Cần ngập ngừng nói: “Tôi nghĩ lịch trình như vậy hơi sát giờ quá, thôi quên đi."
"Được mà."
Không lâu sau, Tống Cần vào vòng bạn bè, cô phát hiện Thẩm Minh Tích chia sẻ bài viết về "Hiệu quả của việc hoạt động thể chất trong việc phòng ngừa bệnh tim mạch." Sau cả "thế kỷ" không đăng gì, Thẩm Minh Tích lại ngoi lên đăng một bài viết dành cho người già như vậy?
Cô không nhịn được, nhắn hỏi anh: "Anh thay đổi thói quen sinh họat từ khi nào?"
"Dậy sớm vận động chắc chắn có ích hơn là ngủ nướng," anh nói.
"Bài đăng này nhằm vào tôi à?"
"Từ "nhằm vào" dùng ở đây không thích hợp, có thể đổi thành "gợi ý" hoặc "lời khuyên.""
Cô không biết phải cãi lại thế nào.
“Đùa thôi, sao tôi lại nhằm vào cô được, chỉ là cuối tuần tôi thường dậy rất sớm.”
“Ừ, tôi cũng không cố ý ngủ nướng.”
"Cô cũng không có ý định đi leo núi với tôi."
Cô lại không nói nên lời.
"Tám giờ hơn rồi, cô có ý định đi ngủ chưa?"
"..."
Tôi cũng không thích ngủ đến thế đâu, Tống Cần tự bào chữa trong lòng.
Nói qua nói lại như vậy một lúc, Tống Cần mềm lòng, đồng ý đi leo núi cùng anh.
“Cô không cần miễn cưỡng, nếu muốn ngủ thì cứ ngủ thêm thôi."
"Không sao, tối thứ sáu tôi sẽ ngủ sớm, sang hôm sau hẳn là tràn đầy năng lượng rồi."
"Vậy thứ bảy tôi đến đón cô nhé?"
"Ừm."
May mắn, thứ sáu cô không phải làm thêm, Tống Cần rời công ty sớm, về nhà ăn cơm rồi đi ngủ, kết quả là cô tỉnh dậy vào nửa đêm. Cô đậy hâm nóng một ly sữa, uống xong lại leo lên giường ngủ tiếp. Khi tỉnh dậy, đồng hồ đã chỉ sáu giờ năm phút.
Không lẽ Thẩm Minh Tích ngủ quên rồi? Cô nghĩ.
May mắn thay, lúc 7h10, Thẩm Minh Tích gửi tin nhắn: “Ở tầng dưới, tôi mua bữa sáng rồi."
Tống Cần nhanh chóng thay quần áo rồi xuống lầu. Thẩm Minh Tích đưa cho cô bánh mì dăm bông và một ly sữa nóng.
“Còn cái này nữa.” Thẩm Minh Tích đưa một cái hộp khác cho cô.
Tống Cần mở ra, là một hộp hoa quả cắt sẵn gồm táo, cam, chuối, thanh long và kiwi.
“Anh tự chuẩn bị à?” Cô nhìn với vẻ tán thưởng.
"Ừm, tối hôm qua tôi mua một ít trái cây, sáng nay cắt ra, tương đối tươi."
“Anh cắt khéo quá.”
“Tôi thực sự cắt hoa quả rất giỏi."
Cô không biết trái cây anh mua ở cửa hàng hoa quả nào, nhưng đúng là rất ngọt.
Hai người cùng nhau đi đến núi Thanh Trúc nằm ở ngoại ô thành phố, lái xe mất hơn một tiếng đồng hồ.
Dù sao hôm nay hai người cũng gặp may, có lẽ vì dậy sớm, trên đường cao tốc không nhiều xe cộ, giao thông rất thông thoáng.
Tống Cần ngủ thiếp trên xe, vì vậy tinh thần cô cũng sảng khoái hơn một chút.
Mất hơn 20 phút hai người mới leo lên tới sườn núi, sau đó nhìn thấy mọi người đang xếp hàng mua vé đi cáp treo lên đỉnh núi.
“Chúng ta đi cáp treo nhé?” Tống Cần nói, “tôi sẽ mua vé.”
Không phải cô không có sức để leo tiếp, nhưng cô cảm thấy hoài niệm, muốn quay lại cảm giác như học sinh trung học đi cắm trại.
“Tôi đi mua vé.” Thẩm Minh Tích nói: “Hôm nay không đến phiên cô bỏ tiền."
Tống Cần cởi ba lô, đặt lên đầu gối, nhìn xuống núi như một đứa trẻ đi du xuân.
“Của cô.” Thẩm Minh Tích đưa cho Tống Cần một miếng sôcôla đen.
Tống Cần cũng lấy trong túi ra một gói mận khô đưa cho anh.
Thực sự nhìn hai người không khác gì học sinh trung học đi cắm trại.
Sau khi Tống Cần ăn xong sô-cô-la, cô chợt thấy ánh mắt Thẩm Minh Tích dán chặt vào mặt mình.
"Anh đang nhìn gì vậy?"
“Trông cô trẻ quá.” Anh nói.
“Ý anh là gì?” Cô nhất thời không hiểu.
"Giống như một học sinh trung học cơ sở."
"Tôi không dám nhận lời khen này đâu. Tôi năm nay hai mươi tám tuổi, già hơn một học sinh trung học cơ sở hơn mười tuổi." Cô mỉm cười: "Có lẽ vì tôi đang mặc bộ đồ thể thao này, nhìn giống đồng phục môn thể dục của học sinh."
“Không.” Anh nghiêm túc nhìn cô, “Tôi đang nói khuôn mặt của cô, trông trẻ trung giống như một cô gái mười tám tuổi.”
Cô sửng sốt một lúc, không biết nên phản ứng thế nào, sau đó chỉ vào đỉnh núi phía xa, ra hiệu cho anh nhìn.
Đó là khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm hoi, nhưng không ngờ, cáp treo đột ngột dừng lại, loa thông báo rằng hệ thống điện xảy ra trục trặc, nhưng mọi việc trong tầm kiểm soát, hy vọng hành khách ổn định chỗ ngồi.
“Đây là lần đầu tiên tôi gặp phải tình huống như vậy.” Tống Cần không khỏi có chút lo lắng, “hy vọng sẽ không sao.”
“Không sao đâu, sẽ sớm ổn thôi.” Thẩm Minh Tích từ từ nhắm mắt lại như đang muốn ngủ một chút.
Mọi người đều trong tâm trạng chờ đợi.
Tống Cần không có tâm tình để chụp ảnh, quay đầu nhìn lại, cách đó mười mét cũng có một toa cáp khác, tiếng trên loa không ngừng trấn an hành khách. Trong lòng Tống Cần cảm thấy hơi yên tâm.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy Thẩm Minh Tích nhắm mắt lại, cô không khỏi có chút lo lắng, từ từ di chuyển đến ngồi cạnh anh, quan sát thật kỹ thì phát hiện dường như không có gì khác thường, ngoại trừ lông mi của anh hơi động, cô ghé sát một chút, chợt nhận ra hơi thở của anh nhanh hơn bình thường.
Cô hỏi rất nhẹ nhàng: “Anh có thấy khó chịu ở đâu không?”
Anh không trả lời.
Cô dùng tay chạm vào mu bàn tay anh. Bàn tay anh lạnh ngắt.
Cô ngồi gần anh hơn, nghiêng vai lại gần: "Anh dựa vào vai tôi nghỉ một lát đi."
Anh lặng lẽ tựa đầu vào vai cô.
Trên người anh thoang thoảng mùi hương ngọt ngào, hình như đến từ trái mận khô cô vừa đưa cho anh, cộng thêm mùi nắng trên quần áo anh, sảng khoái và sạch sẽ. Tống Cần im lặng ngồi bất động, để Thẩm Minh Tích dựa vào vai cô nghỉ ngơi.
“Tôi đi cùng anh,” cô nói, “Chúng ta rất an toàn.”
“Ừ.” Anh nhắm mắt lại, nhìn như đang ngủ.
Tống Cần nhìn những ngọn núi xanh tươi tĩnh lặng phía xa, rồi nhìn lại đài quan sát bằng tầm nhìn ngoại vi, cô có cảm giác mình đang hoà mình vào thiên nhiên, đứng từ trên cao nhìn xuống trái đất xinh đẹp phía dưới, rất kỳ diệu.
Trọng lượng đè nhẹ trên vai vậy mà mang lại cho cô một cảm giác an tâm.
Con người quả thực là loài động vật luôn cần có bạn đồng hành.
Sự cố cáp treo không kéo dài lâu, đoàn người lại tiếp tục di chuyển.
Một lúc sau, họ lên đến đỉnh núi, đứng cạnh nhau ngắm cảnh, mọi lo lắng và mệt mỏi dường như không còn tồn tại. Hai người đứng đó rất lâu, mãi đến khi chỗ đình nghỉ chân chật kín người, Tông cần và Thẩm Minh Tích miễn cưỡng tìm một băng ghế ngồi tạm.
Thẩm Minh Tích kể với Tống Cần rằng trước đây anh mắc chứng sợ không gian kín, nhưng đã nhiều năm trôi qua, anh tưởng mình đã khỏi. Nguyên nhân của chứng sợ không gian kín là vì năm bảy tuổi, anh bị mẹ bỏ quên trong xe hai lần, cảm giác không thể hít thở đó ám ảnh anh đến tận bây giờ.
“Nhưng tôi cảm thấy an toàn khi tựa vào vai cô.” Anh nhìn xuống cái bóng của chính mình, bình tĩnh nói.
Tống Cần lén nhìn anh. Đôi chân Thẩm Minh Tích rất dài, anh mặc một chiếc quần thể thao màu xanh nước biển, không có chút mỡ thừa nào, nhìn trẻ trung như một thiếu niên.
Cô chợt thấy có lỗi với anh.
"Tôi cũng cảm thấy an toàn khi ngủ trên ghế sofa nhà cô ngày hôm đó." Anh nói.
“Bởi vì chúng ta là bạn bè nên có thể dựa vào nhau trong những thời điểm quan trọng.” Cô nói: “Nếu cảm thấy mệt mỏi, bây giờ anh có thể dựa vào vai tôi.”
Cô nghĩ anh sẽ nói "hiện tại thì không cần" nhưng cô nhanh chóng nhận thấy vai trái của mình chìm xuống, Thẩm Minh Tích nghiêng người sang.
Thật khó để diễn tả tâm trạng của cô lúc này, rất mâu thuẫn, cô muốn ngửi mùi hương của anh, nhưng cô cũng sợ phải ở gần anh như vậy.
Nhịp tim của cô hơi nhanh, cũng cảm thấy hơi lo lắng.
Một lúc sau, anh nói: “Tôi cũng có những người bạn khác bên ngoài, nhưng tôi hiếm khi có cảm giác như thế này”.
Tim cô đập rất mạnh, sợ anh nghe thấy nên thấp giọng trả lời: “Có phải cảm giác được che chở như mẹ và con không?”
Anh nghe vậy, từ từ ngồi thẳng dậy, nhìn vào mắt cô, nghi ngờ nói: "Cô nói cái gì vậy? Hoàn toàn không giống."
Tống Cần cũng biết mình không có điểm gì chung với mẹ anh, nhưng luôn có cảm giác anh coi cô như một chỗ nương tựa.
"Có vẻ như vừa rồi tôi khen cô trẻ trung là điều vô ích."
“Ừ, nghe thật giả dối.” Cô lén trợn mắt, “Nếu người khác nói lời này, tôi sẽ cảm thấy ớn lạnh.”
"Tôi nói thì cô không thấy ớn lạnh sao?
Cô không trả lời.
"Nếu cô nghĩ vậy thì tôi sẽ không nói gì nữa."
Cô lặng lẽ liếc nhìn anh. Anh đang chống tay lên chân, người hơi ngả về phía sau, ánh nắng chiếu xuyên qua làn da khoẻ khoắn của anh.
Anh duỗi đôi chân dài, lắc lắc chai nước trong tay, thấy cô không trả lời, anh tự nhủ: “Thật ra tôi cũng không biết trong mắt con gái thì điều gì là sến súa, tôi chưa từng nghĩ qua."
Tống Cần nói: "Không phải hồi cấp hai anh từng thích một cô gái sao? Không thể nói là không có chút kinh nghiệm nào."
“Tôi tốt nghiệp cấp hai đã hơn mười năm rồi, gần như quên mất chuyện đó rồi.” Anh nói: “Hơn nữa, kể từ sau đó tôi cũng chưa từng có cảm giác thích ai."
"Thật sao? Sau đó anh không còn thích ai nữa à?" Sự tò mò của Tống Cần lại nổi lên.
"Cô có tin không?"
“Lời này của đàn ông làm gì dễ tin như vậy.” Cô nói đùa với anh.
Thẩm Minh Tích bật cười, một lúc sau mới nói: "Cô nói đúng, trường hợp này phần lớn đàn ông sẽ nói dối. Nhưng tôi thì không. Khi tôi nói không thì thực sự là không."
Tống Cần đang định nói người đàn ông nào cũng tự nhận mình khác người, nhưng chưa kịp nói thì anh đã thêm một câu: “Sao tôi lại phải nói dối cô?”
Cô chậm rãi hỏi: "Tại sao tôi luôn cảm thấy anh không thiếu kinh nghiệm trong lĩnh vực này vậy? Ý tôi là trước đây chưa từng có người phụ nữ nào theo đuổi anh à?"
“Hai năm đầu đại học, tôi khá nổi tiếng. Có thời gian gần như ngày nào cũng có người đến xin số điện thoại của tôi nhưng chẳng có ai khiến tôi thích cả. Giờ nghĩ lại, tôi thấy một số người trong số họ có tính cách khá tốt, nhưng tôi cũng lười biếng xã giao nên không dành thời gian để tiếp xúc và tìm hiểu họ. Có thể điều đó liên quan đến tính cách của tôi. Tôi là một người rất chậm nhiệt, không thể cho họ điều họ cần."
"Con gái ở độ tuổi đó cần gì?"
“Tim đập nhanh, cảm xúc sôi nổi của tuổi trẻ.”
"Nói như thể khi đó anh không phải người trẻ tuổi vậy."
“Tôi luôn duy trì thói quen của người già từ khi còn nhỏ. Tôi làm bài tập về nhà rất sớm, đi ngủ trước chín giờ và dậy lúc sáu giờ để nghe radio và đọc báo buổi sáng. Tôi không thức khuya khi ở ký túc xá đại học, ngay cả trong tuần thi tôi cũng không bao giờ ngủ sau mười giờ. Tôi không thích chơi điện tử, không thích lái xe, chưa bao giờ hút thuốc, cũng chỉ đến quán bar một lần, nói chính xác là tôi thậm chí còn chưa trải qua giai đoạn nổi loạn, nếu gặp khó khăn, tôi sẽ ở một mình." Anh chậm rãi tiếp tục, "Tôi dường như không đặc biệt bị ám ảnh bởi bất cứ điều gì. Dù sao thì tôi cũng là một người rất nhàm chán."
Hiếm khi anh nói về bản thân mình nhiều như vậy, Tống Cần cảm thấy hơi ngạc nhiên.
“Thật ra tôi biết phần lớn các cô gái xin số điện thoại của tôi đều chỉ nhìn vào ngoại hình của tôi, nếu thật sự thân thiết với tôi, có lẽ họ sẽ không chịu nổi quá một ngày. Lúc tôi học đại học, ở ký túc xá có 4 người, 3 người còn lại đã có bạn gái. Tôi luôn độc thân. Người khác cho rằng tôi có yêu cầu cao nhưng thực ra tôi không có yêu cầu gì cụ thể cả".
“Vậy lúc này anh đã xác định được mình thích kiểu người như nào chưa?” Tống Cần hỏi.
"Tôi chưa từng nghĩ tới vấn đề này." Anh dừng lại một chút rồi nói: "Đây không phải là mua hoa hay mua đồ tạp hóa, cô không cần phải xác định trước mình muốn gì."
Tống Cần mở chai nước khoáng, uống một ngụm, rồi nói: "Mỗi người sẽ thích mọt kiểu người khác nhau. Có người thích mẫu lạnh lùng quyết đoán, có người mẫu hiền lành ôn nhu, cũng có người thích người nhút nhát hoặc nghiêm túc già dặn."
“Đây là cô đang an ủi tôi à?” anh hỏi.
"Là lời chân thành của một người bạn thôi," cô nói.
Đúng lúc điện thoại của Tống Cần reo lên, thấy là mẹ gọi, cô nhấc máy nghe.
"Mẹ cô muốn gửi đồ ăn cho cô à?" Bởi vì khoảng cách rất gần nên anh có thể nghe rõ.
“Ừm.” Cô nói: “Bà ấy muốn gửi đến một túi hạt dẻ bà ấy mới nướng.”
“Mẹ cô có thúc giục cô tìm bạn trai không?” Anh đột nhiên hỏi.
Chủ đề này hơi đột ngột, Tống Cần giật mình rồi lắc đầu, thành thật nói: “Mặc dù có chút lo lắng nhưng bà ấy cũng không dám nói rõ ràng với tôi, gần đây bà ấy chỉ khuyến khích tôi kết bạn thêm thôi. Thực ra, cha mẹ ngày nay càng ngày càng thông minh hơn, biết dù có giục giã bao nhiêu cũng vô ích, nên tốt nhất là im lặng chờ xem con mình sẽ làm gì tiếp theo. Tôi cũng chỉ vờ như không biết sự lo lắng của mẹ tôi là được."
Anh suy nghĩ một chút, không nói thêm gì nữa, nhìn đồng hồ rồi nói: “Đi thôi, tôi đưa cô đi ăn trưa, buổi chiều còn phải đưa cô đến lớp.”
“Được.” Tống Cần đứng dậy vươn vai.
Họ ăn trưa tại một nhà hàng dưới chân núi rồi đi bộ ra bãi đậu xe.
“Tống Cần.” Anh nói: “Tôi có chuyện muốn nói với cô.”
“Cái gì?” Bị gọi thẳng tên, Tống Cần hơi giật mình.
“Nếu mẹ cô thúc giục cô tìm bạn trai, hãy bảo bà ấy kiên nhẫn chờ.”
“Anh có ý gì?” Tống Cần bối rối không hiểu ý anh, đành phải đoán: “Anh định giới thiệu người cho tôi à?”
Thẩm Minh Tích dừng lại, hơi nhíu mày nói: “Sao cô có thể hiểu theo nghĩa như vậy được?"
“Vậy thì tôi nên hiểu nó như thế nào?”
"Ý tôi là, nếu cô đợi thêm một chút nữa, có thể sẽ có."
"Tôi không hiểu." Cô hỏi, "Cái này chỉ cần nằm trên sofa vừa ăn vừa xem điện thoại thì sẽ xuất hiện người mình tìm à?"
Anh không trả lời thẳng mà chỉ chăm chú nhìn vào mắt cô, sau đó nói với giọng nhưn người lớn tuổi nói với một đứa trẻ: “Cô với bà ấy thế này, hiện tại cô đang ở cùng một người đàn ông, cảm thấy rất ổn, nếu mẹ cô định giới thiệu bạn trai cho cô thì cứ thẳng thắn từ chối."
"Anh đang dạy tôi nói dối à?" Tống Cần tò mò không biết tại sao anh lại đặc biệt chú ý đến sự thúc giục của mẹ cô về chuyện kết hôn.
Anh vẫn nhìn cô, nhưng ánh mắt trở nên bình tĩnh hơn, rồi nói: “Đây không phải là nói dối, bên cạnh cô quả thật có một người như vậy, không đúng sao?”
"..."
Cô dường như hiểu được một chút, nhưng dường như lại không hiểu gì cả.
"Quên đi, tôi đưa cô đến lớp." Anh không nói nữa, đi thẳng về phía xe của mình.