Mới đây trong Hoa Hệ Duyên có một thành viên mới, Lưu Nghênh Nhị. Cô ấy bị mẹ kéo đến công ty, trước mặt mọi người mạnh mẽ lên án con gái mình vô dụng mãi không tìm được bạn trai. Bà cũng đưa ra yêu cầu cụ thể cho con rể tương lai: công việc ổn định, thu nhập khá trở lên, có tinh thần cầu tiến, tuổi không được quá chênh lệch với con gái bà, ba mẹ của anh ta cũng phải có lương hưu để không làm phiền con trai.
Tống Cần đưa ra danh sách, sàng lọc từng người một nhưng cuối cùng vẫn không làm bà Lưu hài lòng.
“Mọi người nhìn xem, con bé này chậm chạp như vậy thì lọt được vào mắt ai?” Bà Lưu một mặt phàn nàn về con gái mình, một mặt lại đưa ra nhiều yêu cầu rất khó đáp ứng: “Tất nhiên cậu ta phải có nhà riêng, có xe ô tô, tuổi không nên nhỏ hơn con bé vì như vậy sẽ rất dễ thay lòng, nhưng cũng không nên quá lớn tuổi, tuyệt đối không được có con riêng. Ba mẹ cậu ta cũng phải thuộc tầng lớp hưu trí để không cần con cái phụng dưỡng."
Lưu Nghênh Nhị im lặng ngồi bên cạnh mẹ, vẻ mặt bất lực.
Dường như cảm thấy yêu cầu của mình có chút quá đáng, bà Lưu có chút thỏa hiệp, cười nói: “Tôi cũng không quan trọng vẻ ngoài, chỉ cần dễ nhìn là được.”
Lưu Nghênh Nhị nhướng mi nhưng vẫn không nói gì.
“Cô thích mẫu người thế nào?” Tống Cần tự mình hỏi cô gái.
“Hỏi nó cũng vô ích, người con bé thích không thích nó.” Bà Lưu vạch trần con gái, cười nhạt, khéo léo kể lại: “Con bé vừa mới tốt nghiệp đã thích một đồng nghiệp, nhưng người ta chê nó ngoại hình không bắt mắt, sau đó nó không gượng dậy nổi nữa."
Lưu Nghênh Nhị nghe xong cũng không phản bác một lời.
Tống Cần và bà Lưu nhìn nhau không nói gì, trong lòng có chút chán nản.
Sau đó, bà Lưu thỉnh thoảng nhắn tin WeChat để hỏi Tống Cần đã tìm được ứng viên phù hợp chưa, tuy nhiên, mỗi lần Tống Cần gửi thông tin thành viên nam thì bà luôn tìm ra điểm bà không thích.
Tống Cần một mình đến gặp Lưu Nghênh Nhị, thái độ của cô ấy rất chiếu lệ, nói rằng cứ nghe lời mẹ cô ấy là được, mọi việc cô đều không quan tâm.
“Cảm xúc là việc riêng của cô, cha mẹ nhiều nhất cũng chỉ có thể cho lời khuyên mà thôi. Cô đã trưởng thành rồi, cứ mạnh dạn nói ra suy nghĩ của mình."
Lưu Nghênh Nhị lại nói cô rất bận nên giao mọi quyền quyết định cho mẹ.
Tống Cần không nói nên lời. Cô nghĩ đến cha mẹ mình, họ ly hôn từ rất sớm, vì vậy cô gần như có tự do tuyệt đối trong mọi quyết định. Khi gặp bà Lưu, cô nghĩ không lẽ các bậc cha mẹ đều muốn kiểm soát con cái như vậy?
Cô không biết người khác nghĩ gì, nhưng cô thực sự không hiểu nổi tình cảm gia đình như vậy.
Tan làm về nhà, Tống Cần rót cho mình ly sữa đậu nành, ăn vài chiếc bánh quy, vô tình liếc nhìn cuốn lịch đặt trong góc tủ, cô đếm nhẩm.
Đã năm mươi hai ngày kể từ ngày cô tỏ tình và bị từ chối.
Cuối cùng tâm trạng của Tống Cần cũng tốt hơn.
Thực ra cô chưa bao giờ nghĩ việc buông tay lại khó đến thế. Những ngày đầu, hình ảnh Thẩm Minh Tích luôn hiện lên trong tâm trí cô, xuất hiện khắp nơi, khi cô đánh máy, khi phỏng vấn, khi ăn uống, khi làm việc... Mọi việc còn trở nên khó khăn hơn vào ban đêm, khi cô một mình đối diện với căn nhà lạnh lẽo.
Cô cũng từng một mình bật khóc, không hẳn là vì bị từ chối, mà phần lớn là cảm giác bất lực trước cuộc sống của chính mình. Trong đầu cô lúc đó luôn vang lên một câu hỏi: vì sao mọi thứ đều trở nên quá khó khăn với cô như vậy?
Nhưng sau khi khóc, cô cảm thấy tâm trạng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Tống Cần cũng bắt đầu viết nhật ký, trút mọi suy nghĩ của mình vào trang giấy, hoặc cô sẽ đi tắm hơi giúp tinh thần thư giãn.
Khi cảm thấy trống rỗng, cô sẽ xem phim truyền hình, đọc sách hoặc tìm một mảnh giấy để vẽ nguệch ngoạc, ngoài ra, cô cũng bắt đầu học nấu ăn theo công thức trên mạng, dù không quá ngon nhưng ít nhất đảm bảo an toàn vệ sinh.
Tóm lại, cô không để bản thân chìm đắm trong cảm giác "bị bỏ rơi."
Dần dần, sau nhiều tuần tiêu hóa cảm xúc, tình cảm của cô dành cho Thẩm Minh Tích cuối cùng cũng phai nhạt.
"Em chợt nhận ra mình không thích anh ấy cho lắm. Nút thắt trong lòng cũng bắt đầu nới lỏng, sự tập trung của em cũng bắt đầu phân tán vào những việc khác." Vào giờ nghỉ trưa, Tống Cần thẳng thắn nói với Viện Lâm những điều trong lòng.
Viện Lâm nói: “Tin hay không tùy em, trong thời gian ngắn có thể em sẽ không còn nhớ nổi hình dáng của anh ta như thế nào”.
“Có thể lắm”
Theo thời gian, bạn rất dễ quên mất vẻ ngoài của ai đó nếu không gặp họ.
"Nói cho cùng, có bao nhiêu người có thể ở bên người mình thích? Rất ít. Bản chất con người chính là học cách thích nghi với hoàn cảnh." Viện Lâm nói.
Tống Cần liền đáp: “Công việc thì sao?”
"Công việc cũng vậy. Chịn nghĩ rất ít người được làm công việc họ thực sự yêu thích, mà thậm chí họ còn không biết mình thực sự thích làm gì."
Tống Cần nói: “Em đã cố gắng thích những việc mình làm hàng ngày gần ba năm rồi, nhưng càng ngày càng thấy mệt mỏi. Có quá nhiều chuyện vụn vặt, khó mà quyết định được. Em không đồng ý với việc thúc ép kết hôn của bậc phụ huynh, nhưng nếu nói ra lời đó thì lại đi ngược với lợi ích công ty."
“Chị hiểu.” Viện Lâm nói ngắn gọn.
Tống Cần cười nhạt nói: "Quên đi, em đi làm đây, nếu không lại suy nghĩ lung tung."
Chiều đến, Tống Cần một lần nữa gặp mặt chị Như Như tại Hoa Hệ Duyên.
Chị Hân Nhiên, cố vấn hôn nhân cấp cao do Hoa Hệ Duyên thuê, đã pha sẵn ấm trà thơm nóng cho hai người, mỉm cười dịu dàng và bắt đầu công việc, nói với Như Như: “Trước hết, trong mắt chúng tôi, chị là người phụ nữ xuất sắc, điều này không ai có thể nghi ngờ. Chị làm giám đốc điều hành của một công ty trước ba mươi lăm tuổi, có mức lương hàng năm hơn một triệu nhân dân tệ, sở hữu một ngôi nhà và một chiếc ô tô, cũng là người có ý tưởng và kiến thức sâu rộng. Từ tận đáy lòng, tôi thật sự hâm mộ chị."
Tống Cần yên tĩnh lắng nghe, đây chính là phong cách nhất quán của chị Hân Nhiên, sau những lời giao thiệp tốt đẹp đương nhiên sẽ có một tiếng “nhưng” tàn nhẫn.
“Nhưng mà,” Hân Nhiên đưa tách trà cho chị Như Như, “Thị trường hôn nhân khá thực tế, nam nữ phải trao đổi một cách thẳng thắn những giá trị của bản thân thì mới có thể đến được với nhau thành công. Điều kiện của chị rất tốt, nhưng lại không phải cái mà đàn ông thành công đang tìm kiếm. Đàn ông có sự nghiệp cần gì? Nói thật thì họ cần một người phụ nữ còn trẻ, xinh đẹp, vóc dáng cân đối, hiền lành và giỏi việc nhà. Đừng trách tôi nói thẳng, nhưng đây là sự thật. Họ không coi trọng mức lương của chị, cũng không coi trọng những điều kiện kinh tế của chị, vì bản thân họ cũng đã có thành tựu rồi."
Tống Cần thận trọng nhìn chị Như Như, thấy chị ấy vẫn kiên nhẫn lắng nghe, trên mặt không có biểu cảm gì đặc biệt.
“Nói trắng ra, tôi rất coi trọng lợi thế của chị.” Hân Nhiên không hề tắt nụ cười, nhẹ nhàng nói tiếp: “Chị luôn nhấn mạnh điều kiện tài chính của mình, nhưng điều đó lại không giúp chị tìm ra người phù hợp.”
“Cứ nói thẳng ra giải pháp đi.” Chị Như Như đặt tách trà xuống, trực tiếp hỏi.
“Tôi nghĩ chị nên hạ thấp yêu cầu của mình một cách phù hợp, chẳng hạn như chọn người có điều kiện tài chính và trình độ học vấn thấp hơn chị một chút. Ngoài ra, chị có thể cố gắng khiến bản thân trở nên mềm mại hơn, bắt đầu từ kiểu tóc và trang phục, sau đó là giọng nói cho đến dáng đi..."
Hân Nhiên chưa kịp nói xong thì chị Như Như đã đứng dậy, lạnh lùng nói: "Xin lỗi, tôi không muốn thay đổi bản thân."
Trên mặt Hân Nhiên không có một tia xấu hổ, nụ cười vẫn ôn hòa, ân cần nói: “Đương nhiên, đây chỉ là gợi ý của tôi thôi, có chấp nhận hay không là tùy chị.”
“Tôi không nghĩ mình cần những lời khuyên nhạt nhẽo như vậy.” Chị Như Như đeo kính râm, quay mặt nói.
Tống Cần đích thân tiễn chị Như Như ra bãi đậu xe, trên đường đi cô không quên nói: “Em cũng nghĩ chị không cần phải thay đổi bản thân để lấy lòng ai cả”.
“Em nói ra điều này không phải là không thích hợp với công việc của mình sao?”
"Đây là những gì em thực sự nghĩ, vì em coi chị như một người bạn."
“Vậy để chị nói cho em biết, sau này chị sẽ không tham gia nữa." Chị Như Như nhún vai, cả người lộ ra vẻ lạnh lùng: “Ban đầu chị đến đây để báo hiếu cha mẹ, nhưng bây giờ nghĩ lại, thật sự là ngược đãi bản thân. Để báo hiếu với cha mẹ thì có nhiều cách, chị đã mua cho họ một căn nhà khang trang cho họ dưỡng già, phụng dưỡng họ rất tốt, không cần phải miễn cưỡng bản thân chuyện hôn nhân nữa."
Chị Như Như nói xong, uể oải vẫy tay chào tạm biệt rồi lên xe chậm rãi rời đi.
Tống Cần không nói gì. Cô trở lại Hoa Hệ Duyên, khi đi ngang qua phòng trà, Tống Cần nghe thấy hai nhân viên của nhóm khác nói những lời khó nghe về chị Như Như, bất giác cau mày.
Ngồi vào bàn làm việc, Tống Cần ngơ ngác một lúc, cảm giác vô vị lại ập đến.
Gần đây cô luôn cảm giác như vậy ở nơi làm việc.
Cô lắc đầu, không nghĩ ngợi nữa mà nhanh chóng bắt tay vào làm việc trước mắt.
Khi chuẩn bị tan sở, Tống Cần nhận được tin nhắn từ Hiểu Gia, nói rằng cô ấy đang ở quán cà phê bên cạnh, hỏi cô có thời gian không.
Tống Cần cảm giác Hiểu Gia không phải gặp cô để chia sẻ chuyện vui.
Không ngờ, khi Tống Cần nhìn thấy Hiểu Gia, tình trạng của Hiểu Gia lại tệ hơn cô tưởng, mặt cô ấy sưng tấy, dưới mắt có quầng thâm rõ ràng, như thể cô ấy đã mất ngủ nhiều ngày.
"Anh ấy đột nhiên phớt lờ chị, chị cũng không biết tại sao." Ánh mắt Hiểu Gia rất lo lắng.
“Bao lâu rồi?” Tống Cần hỏi.
"Đã sáu ngày rồi, anh ấy không trả lời tin nhắn của chị. Tối qua, chị xúc động gửi cho anh ấy một tin nhắn dài nhưng anh ấy không hề trả lời." Hiểu Gia đưa điện thoại di động cho Tống Cần xem.
Tống Cần nhìn qua thì thấy Hiểu Gia gửi tin cho Trình Tiểu Uy vào lúc 11 giờ 5 phút tối, sáu đoạn văn dày đặc trông như một bài văn.
Đầu tiên, Hiểu Gia hỏi Trình Tiểu Uy gần đây có chuyện gì xảy ra không, nếu có chuyện gì xảy ra, có thể chia sẻ cùng nhau. Anh ta không trả lời. Hiểu Gia lại nhắn tin hỏi xem mình có nói gì sai khiến anh ấy không vui không, nếu có thì nói thẳng để cô sửa. Trình Tiểu Uy vẫn không trả lời. Hiểu Gia không bỏ cuộc, viết thêm ba đoạn văn bày tỏ suy nghĩ của mình, tuy không phải là lời tỏ tình trực tiếp nhưng bất kỳ người bình thường nào cũng có thể cảm nhận được điều cô ấy muốn bày tỏ.
Dù Hiểu Gia có nói gì, Trình Tiểu Uy cũng không hề phản hồi, khiến cô ấy cảm giác như mình đang đấm vào hư không.
Hiểu Gia vội vàng nói với Tống Cần: "Chị nhớ có một đêm, khi đang nói chuyện thì anh ấy đột nhiên tạm biệt vì có việc bận. Lúc đó chị còn đùa rằng anh ấy có lẽ là người bận rộn nhất thế giới. Có khi nào Tiểu Uy không hài lòng với câu nói của chị không?"
Tống Cần nghe không nổi nữa, ngắt lời suy đoán của cô ấy, nói ra suy đoán của mình: “Chắc anh ta đã gặp được người mình thích rồi.”
Hiểu Gia nhìn Tống Cần với vẻ mặt ngơ ngác.
Tống Cần nói thẳng: “Hiểu Gia, anh ta không thích chị, chị có làm bao nhiêu cũng vô ích. Từ đầu đến cuối anh ta chưa bao giờ chủ động, thái độ cũng ngày càng xa cách. Bây giờ anh ấy đột nhiên phớt lờ chị thì chỉ có hai lý do, một là anh ấy đã quyết định từ chối hoàn toàn bằng sự im lặng, hai là anh ấy đã gặp được người mình thích nên không còn muốn liên lạc với chị nữa."
Hiểu Gia choáng váng một lúc lâu, suy nghĩ đông cứng.
Tống Cần cảm thấy lời mình nói có phần tàn nhẫn, cô nhìn Hiểu Gia với ánh mắt thương hại, nhưng cô không muốn đưa Hiểu Gia trở lại cuộc sống bình thường.
"Em khuyên chị hẹn mặt trực tiếp, chị cũng cố gắng rồi nhưng anh ấy liên tục từ chối." Hiểu Gia tuyệt vọng nói: "Em nghĩ xem, lúc đầu Tiểu Uy rất nhiệt tình trả lời tất cả các câu hỏi của chị bất kể giờ giấc, vì vậy chị đã tưởng anh ấy cũng thích mình."
“Đó chỉ là sự khởi đầu thôi.” Tống Cần nói.
"Vậy là lúc đầu anh ấy thích có thích chị, nhưng sau đó thấy chị quá phiền?"
"Em không biết lúc đầu anh ta đối với chị là loại tình cảm gì, chuyện này cũng không quan trọng. Vấn đề là hiện tại anh ta đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc với chị, cho nên từ nay trở đi chị cũng đừng tự hành hạ mình nữa." Tống Cần nhìn Hiểu Gia hốc hác, nói thêm: "Chị rất tốt bụng, vui vẻ và đáng yêu, đừng tự đánh giá thấp bản thân mình."
Hiểu Gia mím môi không nói gì, trong mắt hiện lên vẻ bối rối.
"Chị ngồi đây đợi em tan làm, lát nữahai chúng ta đi ăn tối nhé." Tống Cần nhìn điện thoại, quả nhiên đồng nghiệp đang tìm mình.
"Bây giờ em phải lên làm việc, nhưng sẽ không lâu đâu, chị đợi một chút nhé."
Hiểu Gia gật đầu, Tống Cần đứng dậy ôm vai cô ấy rồi bước nhanh đi về văn phòng.
Không ngờ, sau khi Tống Cần quay lại quán cà phê thì không thấy Hiểu Gia nữa, cô lập tức gửi WeChat cho Hiểu Gia, cô ấy nói không muốn ăn nên xin phép về nhà trước.
Hai ngày sau, Hiểu Gia cho Tống Cần câu trả lời, đúng là Trình Tiểu Uy đã có bạn gái.
"Chị sợ anh ấy xảy ra chuyện nên xin nghỉ nửa ngày đến trường học anh ấy xem thử. Chị thấy anh ấy đi cùng một nữ sinh, hai người vui vẻ ăn cơm trong căn-tin, gương mặt rất rạng rỡ, còn dịu dàng lau tay cho cô gái kia, nhìn là biết họ mới yêu nhau không bao lâu."
“Chị theo họ ra khỏi căn-tin đến tận ký túc xá. Sau đó Tiểu Uy lên lầu, cô gái kia đứng ngoài cổng chơi điện thoại. Một lúc sau thì anh ấy đi xuống, đưa cho cô gái kia một cái hộp. Không thể tin được, đó chính là bức tranh ghép hình phiên bản giới hạn chị tặng anh ấy."
"Trên đường về chị đã khóc rất nhiều, không hiểu tại sao anh ấy lại làm như vậy với chị. Cuối cùng, không thể kìm được nữa, khi về đến nhà, chị lập tức gửi cho anh ấy một tin nhắn với nội dung: "Tôi thấy anh đưa món quà tôi tặng anh cho một người khác," không ngờ anh ấy trả lời ngay trong vài giây, chỉ bốn chữ rất lạnh lùng: "Chị theo dõi tôi?"
"Chị liền giải thích lý do đến trường anh ấy, chị nói rất nhiều, nhưng anh ấy chỉ nhắn lại: "Sau này đừng làm những việc như thế này nữa." Tim chị như bị bánh xe cán qua vậy”.
"Cô gái đó rất xinh đẹp, ăn mặc thời thượng, chị soi gương và cảm thấy mình thua kém quá xa."
"Nhưng nếu thích cô ấy tại sao Tiểu Uy không tự mình mua một món quà khác tặng cô ta mà lại lấy món quà của chị? Anh ấy nghèo túng đến mức như vậy sao? Gần đây bố mẹ chị thấy chị suy sụp nên rất lo lắng, chị còn phải nói dối là do công việc đang gặp khó khăn."
Tống Cần đọc từng dòng một, càng đọc càng thấy khó chịu.
“Có cần em qua chỗ chị không?” Cuối cùng, Tống Cần gửi lời nhắn chân thành.
“Không, chị cũng lải nhải với em quá lâu rồi, lúc này chỉ muốn tìm em để trút tâm sự một chút thôi. Chị cảm thấy mình vừa xấu xí vừa ngu ngốc."
Tống Cần an ủi cô ấy rất lâu, mãi đến tận khuya mới bỏ điện thoại xuống.
Cuối cùng, Hiểu Gia hình như đã ngủ, cũng không có tin nhắn mới xuất hiện, Tống Cần nhìn đồng hồ đã gần hai giờ sáng.
Những ngày tiếp theo, Tống Cần đều dành thời gian trò chuyện với Hiểu Gia, chỉ cho cô ấy cách buông bỏ, trước tiên là phải ăn uống đầy đủ, đi ngủ sớm và dậy sớm, vận động nhiều nhất có thể để phòng ngừa bệnh tật. Thứ hai, cô ấy nhất định phải tập trung vào công việc. Hơn nữa, tích cực tìm những điều thú vị để đánh lạc hướng sự chú ý của mình, chẳng hạn như viết, vẽ, đọc sách và chơi game. Ngoài ra, Hiểu Gia nên tâm sự với bố mẹ để gia đình cùng nhau giúp cô vượt qua nỗi buồn này.
Hiểu Gia tuy bất đắc dĩ nhưng cuối cùng cũng làm theo lời khuyên của Tống Cần, kể lại sự việc cho bố mẹ, tưởng sẽ bị mắng nhưng mẹ thì ôm khóc, còn bố thì an ủi.
"Khóc xong cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, bớt tuyệt vọng hơn, mặc dù nỗi đau vẫn còn." Hiểu Gia nói.
“Phải có thời gian mới buông bỏ được hoàn toàn.” Tống Cần động viên cô ấy: “Chị thử viết nhật ký đi, chuyện vui chuyện buồn gì cũng ghi lại, đừng giữ trong lòng."
Hiểu Gia đồng ý, quyết định tiến về phía trước từng chút một.
Một đêm nọ, Hiểu Gia gửi tin nhắn cho Tống Cần, nói rằng cô ấy cảm thấy rất khó chịu, khó có thể nhịn được nữa, phải tìm Trình Tiểu Uy để hỏi rõ tại sao lại đưa món quà của cô ấy cho người khác.
"Vì chị đã tặng anh ta rồi, việc tặng nó lại cho ai là quyền của anh ta." Tống Cần nói, "Đừng suy nghĩ nữa, chẳng có ý nghĩa gì cả."
Hiểu Gia vẫn muốn nói chuyện với Trình Tiểu Uy một lần cuối.
"Chị đã vượt qua rồi, còn muốn quay đầu làm gì. Nghe lời em, cứ nhủ thầm trong lòng là anh ta không thích chị, sau đó dành tâm trí cho việc khác."
"Nhưng chị thấy rất khó chịu." Hiểu Gia oà khóc ở đầu bên kia điện thoại.
Tống Cần kinh ngạc, hóa ra tiếng khóc của một người lại có thể đau lòng đến thế, có lẽ tiếng khóc của chính mình trong phòng tắm lúc trước cũng giống như vậy.
Sau đó, cô nghe thấy tiếng bố mẹ của Hiểu Gia trong điện thoại, họ lớn tiếng hỏi cô ấy có chuyện gì. Hiểu Gia nhanh chóng kìm nén tiếng khóc, nhưng nghe càng đau lòng hơn trước.
Tống Cần tiếp tục giữ điện thoại.
Cô trò chuyện với Hiểu Gia được một tuần, cô ấy không còn khóc nữa nhưng vẫn mất ngủ. Một tuần nữa trôi qua, Hiểu Gia bình tĩnh nói với Tống Cần rằng cô đã xóa mọi thứ về Trình Tiểu Uy.
"Anh ấy đăng một bức ảnh của cô gái kia lên WeChat đứng trước một máy gắp thú trong trung tâm thương mại, kèm lời chú thích "nàng tiên nhỏ này là ai?" Chị sau đó đã xoá WeChat của anh ta rồi."
Mãi đến hôm nay, Tống Cần mới biết được rằng trong hai tuần qua, Hiểu Gia đã bí mật liên lạc với Trình Tiểu Uy một lần cuối, hèn mọn hỏi xem hai người có thể tiếp tục làm bạn bè bình thường không, đương nhiên Trình Tiểu Uy không trả lời.
"Lần này thực sự kết thúc rồi." Hiểu Gia nói thêm, giống như kết thúc một đoạn độc thoại, "Chị đã hoàn toàn chấm dứt quá trình tự ngược bản thân,"
Tống Cần im lặng, như thể lời của Hiểu Gia là dấu chấm hết cho mọi thứ cay đắng trong mối tình đơn phương này.
Ngày tháng còn dài ở phía trước.
Trưa hôm đó, Tống Cần ra ngoài mua cơm thì tình cờ gặp hai mẹ con Lưu Nghênh Nhị ở tầng dưới công ty.
Hai người tranh luận bằng thổ ngữ mà Tống Cần không hiểu lắm.
Đột nhiên, mẹ Lưu cao giọng, gay gắt nói bằng tiếng phổ thông: “Sao mẹ có thể sinh ra loại người như con chứ? Kiếp trước mẹ đã phạm tội gì mà kiếp này phải chiều theo con? Mẹ không muốn nghe, con cũng đừng về nhà tìm mẹ."
Lưu Nghênh Nhị chỉnh lại quần áo, quay người lại đối mặt với Tống Cần, ánh mắt chạm nhau. Tống Cần cười ngượng nghịu nhưng vẫn rất lịch sự.
Không ngờ Lưu Nghênh Nhị, người vốn luôn sống nội tâm, lại nói với Tống Cần: “Hôm nay tôi đến đây để hủy bỏ hợp đồng thành viên”.
"Sao thế ạ?" Tống Cần có chút kinh ngạc, nhìn thời gian trên điện thoại, "Chưa đến giờ làm việc buổi chiều, chúng ta qua bên kia uống một tách cà-phê nhé."
Tống Cần mời Lưu Nghênh Nhị đẩy tách cà phê qua, vô tình chạm vào ngón tay lạnh ngắt của cô ấy. Nhìn khuôn mặt tái nhợt, căng cứng của Lưu Nghênh Nhị, cảm thấy tinh thần cô ấy không được tốt nên nhẹ nhàng hỏi: “Cô có gì không hài lòng với công ty à?"
Lưu Nghênh Nhị cầm ly cà phê nóng bằng cả hai tay, mạnh mẽ nói: " Tôi không thích xem mắt, nó khiến tôi mbối rối đến nghẹt thở."
“ Tôi hiểu rồi.” Tống Cần thông cảm.
“Thành thật mà nói, hiện tại tôi cũng chưa có ý định kết hôn, cũng không có đủ tự tin để chung sống lâu dài với người khác”.
“Tại sao?” Tống Cần thấy cô ấy dừng lại, đúng lúc hỏi nguyên nhân.
“Chắc có liên quan đến gia đình tôi. Bà, dì, chị hai và mẹ tôi đều đã ly hôn. Tỷ lệ ly hôn cao như vậy thì sao tôi còn tin vào hôn nhân. Nhìn vào ba mẹ tôi, hai người như kẻ thù, mẹ tôi luôn mắng bố tôi là đứa trẻ mãi không lớn. Thực tế, tôi đặc biệt thông cảm với bố, bà ấy quá độc đoán, luôn muốn người khác sống theo ý mình, sống với bà ấy quả thật rất ngột ngạt."
Tống Cần chăm chú lắng nghe.
"Bà ấy nói đàn ông không đáng tin cậy, đồng thời lại thúc giục tôi kết hôn, quá mâu thuẫn. Thực ra, tôi biết tất cả những gì bà ấy làm chỉ là để đảm bảo sự an toàn cho chính mình khi về già, như vậy quá ích kỷ.” Lưu Nghênh Nhị cụp mắt nhìn tách cà phê nóng, mặt lạnh lùng nói: “Dù sao bây giờ tôi cũng không có ý định kết hôn. Mẹ dùng mạng sống của bà ép tôi đến đây, hai tuần vừa qua tôi cũng đã gặp mặt bốn người, không ai thích tôi."
Lưu Nghênh Nhị nhấp một ngụm cà phê, cau mày nói tiếp: “Điều trớ trêu là bây giờ ngày nào bà ấy cũng ngủ ngon nhưng tôi lại không ngủ được. Mỗi lần có buổi gặp mặt là tôi lại thấy sốt ruột như ngồi trên đống lửa, tôi cảm thấy rất ám ảnh."
“Thì ra là vậy.” Tống Cần trả lời.
Lưu Nghênh Nhị nhướng mắt nhìn Tống Cần, "Có phải cô thấy tôi rất giả tạo đúng không? Gần ba mươi tuổi còn nói không muốn kết hôn..."
“Tôi không nghĩ vậy, và tôi cũng không nghĩ cô là phụ nữ lớn tuổi. Nói thật, phụ nữ thời nay ba mươi tuổi cũng không có ý định lấy chồng là chuyện vô cùng bình thường."
“Cô thật sự nghĩ như vậy sao?” Lưu Nghênh Nhị nói với vẻ mỉa mai: “Hay là cô đang an ủi tôi?”
"Không, tôi không có ý khuyên cô tiếp tục. Nếu cô muốn hủy hợp đồng, tôi sẽ không ngăn cản." Tống Cần cẩn thận lựa lời, "Mỗi người đều có những suy nghĩ khác nhau ở mỗi giai đoạn của cuộc đời, cô có quyền làm những gì mình cho là tốt nhất cho bản thân. Kết hôn hay không, kết hôn vào lúc nào, kết hôn với ai, tất cả đều do chính cô quyết định chứ không phải vì muốn làm hài lòng gia đình."
“Cô thực sự nghĩ việc tôi không muốn kết hôn bây giờ là bình thường sao?” Lưu Nghênh Nhị băn khoăn.
Tống Cần mỉm cười, bình thản nói: "Có gì bất bình thường đâu? Dù sao thì cũng không có giới hạn độ tuổi kết hôn. Người ta cuối cùng đều sống vì mình, quan trọng là phải yêu bản thân mình hơn là tỏ ra "bình thường" trong mắt người khác? Tôi tin rằng cô cũng hiểu điều này."
Lưu Nghênh Nhị không ngờ Tống Cần lại nói như vậy, sau một lúc lưỡng lự hỏi: “Nếu cả đời tôi không lấy chồng thì sao?”
"Đó cũng là sự lựa chọn của cô." Giọng điệu Tống Cần trở nên vui vẻ, nói ra cảm xúc thật của mình: "Quan trọng là cô có cảm thấy viên mãn và hạnh phúc hay không. Nếu cô cho rằng yêu và hôn nhân là một điều rất hạnh phúc thì hãy dũng cảm tìm kiếm. Nếu cô nghĩ mình có thể hạnh phúc mà không cần tình yêu hay hôn nhân, thì cô không cần lo lắng người khác nói gì”.
“Vậy chiều nay tôi có thể hủy tư cách thành viên được không?” Lưu Nghênh Nhị xác nhận.
“Được chứ.” Tống Cần nhìn đồng hồ nói: “Khi đến giờ làm việc tôi sẽ giúp cô làm thủ tục.”
Tống Cần lúc này không ngờ những lời mình nói với Lưu Nghênh Nhị sẽ gây ra hàng loạt rắc rối cho mình sau này.
Bốn ngày sau, bà Lưu đến Hoa Hệ Duyên khiếu nại, bà tức giận nói rằng hôm trước con gái Lưu Nghênh Nhị bị xe điện tông gãy cổ tay.
Tống Cần lúc này mới biết chuyện gì xảy ra.
Lưu Nghênh Nhị nói với mẹ mình không muốn kết hôn hay yêu đương mà chỉ muốn ở một mình, bà Lưu liền mắng con gái bằng những lời lẽ khó nghe. Cuộc cãi vã trở nên căng thẳng, Lưu Nghênh Nhị không khoan nhượng, nhanh chóng thu dọn vali đi ra khỏi nhà, bà Lưu tức đến mức phát điên. Không ngờ, sau khi Lưu Nghênh Nhị rời khỏi nhà không lâu, bà nhận được điện thoại của hàng xóm nói Lưu Nghênh Nhị bị xe đụng dưới cổng tiểu khu, hung thủ đã bỏ chạy.
Bà Lưu rất cần người để xả nỗi tức giận này, trước khi tìm ra thủ phạm gây thương tích cho con gái, bà đã đến gặp Tống Cần, trong mắt bà, Tống Cần chính là thủ phạm gây ra thảm họa này, bà cho rằng người làm mai như cô lại đi khuyến khích người ta sống độc thân, đưa ra những lời khuyên độc hại khiến con gái bà từ bỏ xem mắt.
Ngày nào bà Lưu cũng đến Hoa Hệ Duyên để yêu cầu giải thích, yêu cầu xin lỗi và bồi thường tài chính, cuối cùng công ty phải đồng ý.
Nữ quản lý phụ trách quan hệ công chúng đã đưa Tống Cần đến tận cửa xin lỗi bà Lưu và cùng nhau thương lượng bồi thường tài chính, cuối cùng đạt được con số mà đôi bên chấp nhận được.
Điều khiến Tống Cần giật mình chính là khi cô đến thăm, Lưu Nghênh Nhị nói: "Cô can đảm thật, mẹ tôi từng nói sẽ không để yên nếu cô dám bước qua cửa nhà tôi."
Bà Lưu lạnh lùng nói với con gái: “Bây giờ con có biết nỗi khổ của việc độc thân chưa? Về già mà sống một mình thì có chết trong nhà cũng không ai biết."
Tống Cần im lặng, trái tim như rơi xuống vực.
Bà Lưu liếc Tống Cần một chút, khinh thường nói: “Trong đầu cô đang suy nghĩ lộn xộn cái gì? Bản thân mình không tìm được người như ý, sau đó lại khuyên con gái tôi nên sống độc thân. Cô nghĩ đi, tôi còn chưa kiện công ty cô vi phạm đạo đức là may cho cô rồi."
Nữ quản lý khuyên bà Lưu bình tĩnh, giải thích đây chỉ là hiểu lầm và không ai muốn Lưu Nghênh Nhị phải bị thương như vậy.
Tống Cần im lặng nhìn Lưu Nghênh Nhị, thấy tay phải cô ấy bó bột, tay trái cầm thìa, nhàn nhã ăn lê cắt lát trong bát, như không liên quan gì đến mình. Giây tiếp theo, Lưu Nghênh Nhị quay lại, nhìn Tống Cần với ánh mắt khinh thường và nở nụ cười độc ác, như muốn nói: "Thấy chưa? Bà ta có thể mắng chửi người khác không biết mệt."
Tống Cần bỗng cảm thấy khó chịu, có lẽ vì cả ngày chưa ăn gì nhiều, cảm giác buồn nôn ập đến.
Sau khi rời đi, Tống Cần cảm thấy choáng váng, ngồi trên ghế đá một lúc mới bình phục.
Ít lâu sau, đến giữa tháng, Tống Cần nộp đơn xin nghỉ việc, đương nhiên cô không được cấp trên giữ lại, nhanh chóng hoàn thành bàn giao công việc, mặc kệ phải bồi thường hợp đồng, cô chỉ muốn rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.
Ngày cô đi, đồng nghiệp mời cô ăn tối, khi Tiểu Uông khuyên cô đừng buồn, cô thản nhiên nói: “Có gì mà buồn, tôi cũng chờ ngày ngày nhiều năm rồi."