Úc Du Du sinh con xong rơi vào trầm cảm sau sinh.
Đứa trẻ lại vì cô ta trong thời kỳ mang thai để cho Hứa
Yến Xuyên ghen, mà vô tình uống phải rượu người khác đưa, nên sinh ra đã bị dị tật bẩm sinh.
Để chữa bệnh cho con, họ đã tiêu hết toàn bộ tiền tiết kiệm.
Úc Du Du khóc lóc quay về tìm cha mẹ, đi tìm Úc Khanh.
Nhưng họ đã bị tổn thương sâu sắc, và đã cắt đứt liên lạc.
Họ biết rằng, nếu lần này lại nuông chiều Úc Du Du, thì sau này sẽ thành vực sâu không đáy, cả nhà sẽ sụp đổ theo cô ta.
Hứa Yến Xuyên không còn cách nào khác phải ra ngoài làm việc cật lực.
Anh ta đã nghĩ đền chuyện ly hôn, nhưng làm sao Úc Du Du có thế đồng ý.
Ngày không nhảy xuống, cô ta đã chuẩn bị sẽ dựa vào anh ta suốt đời, hút m.á.u anh ta, c.h.ế.t cũng phải kéo theo người đàn ông phụ bạc này xuống địa ngục.
Trong khoảng thời gian đó, Hứa Yến Xuyên đã đến tìm tôi một lần.
Anh ta cúi người ngồi trên con đường tôi phải đi qua khi về nhà.
Vì khu tôi ở khá đắt đỏ, anh ta không có thẻ và quyền hạn để vào.
Anh ta trông mệt mỏi, gương mặt cũng già đi nhiều.
Những tia nhiệt huyết tuổi trẻ ngày nào, đã biến mất không còn dưới sự mài mòn của cuộc sống và tinh thần.
"Chu Chu..."
Anh ta gọi tên tôi, mắt đỏ hoe.
Tôi lùi lại một bước, cảnh giác và giữ khoảng cách với anh ta.
"Anh đến làm gì?"
Hứa Yến Xuyên há miệng, nhìn thấy tôi tránh né, vẻ mặt có chút tổn thương.
"Chu Chu, em có thể... giúp anh không?"
"Có thể xem lại bảy năm quen biết của chúng ta, cho anh một cơ hội nữa không?"
"Anh đang nghĩ gì thế?"
Thật là buồn cười.
"Nhưng Chu Chu, anh thực sự không còn cách nào khác, anh quá mệt mỏi rồi!"
"Em không biết đâu, Úc Du Du điên rồi, hàng ngày cô ta không phải là giám sát thì cũng là theo dõi anh, còn ôm con và cầm d.a.o dọa anh."
"Anh không ngờ mọi chuyện lại trở nên như thế này, anh hối hận lắm, anh thực sự rất hối hận!
"Anh muốn ly hôn, nhưng không thể ly hôn được, tòa án đủ thứ lý do không chấp thuận ly hôn, hàng ngày cô ta bám lấy anh, tiền anh kiếm được cô ta đều chuyển đi, quá ngột ngạt, bây giờ anh thực sự không dám về nhà!
"Chu Chu, nể tình cảm ngày xưa của chúng ta, chúng ta từng yêu nhau, có thể không..."
Anh ta không nên nhắc mới tốt, nhắc một cái tôi lại nhớ ra.
"Nhưng không phải anh thích vậy sao?"
Tôi lạnh lùng cắt ngang lời anh ta.
"Đây không phải là lựa chọn của anh sao?
"Hứa Yến Xuyên, anh đã chọn sự trẻ trung của cô ta, đã tận hưởng vẻ đẹp của cô ta, tất cả những điều này là do anh tự chuốc lấy.
"Tôi không phải chủ trạm cứu trợ, đừng đền đây xin xỏ."
Nói xong, tôi quay lưng vào cổng khu dân cư.
Anh ta không cam lòng kêu gọi ở phía sau, cuối cùng vẫn bị bảo vệ ngăn ở cửa.