"Hóa ra anh ấy thật sự có bạn gái rồi, là cô gái hôm trước đến nhà."
"Tôi không thích cô ấy lắm, tôi nghĩ XYC cũng không thích cô ấy, có bạn gái và những thứ đó chắc là cái cớ của anh ấy, có lẽ là anh ấy tránh anh trai tôi nên mới nói dối tôi như vậy, ừm, đúng, chắc chăn là vậy!"
"Tôi quyết định sẽ tỏ tình với anh ấy!"
"T-T Bị từ chối rồi."
"Muốn khóc."
"Đột nhiên cảm thấy sống không có ý nghĩa gì."
Chính câu cuối cùng này đã trở thành ngòi nổ khiến Úc Khanh tìm đến.
Úc Khanh truy hỏi Hứa Yến Xuyên tại sao không nói chuyện Úc Du Du và anh ta.
Hứa Yến Xuyên có vẻ khó nói.
Anh ta nhíu mày.
"Cậu bảo tôi phải nói thế nào?"
Anh ta bực bội xoa xoa khóe môi tím tái.
"Chẳng lẽ tôi phải đi tìm cậu, nói rằng, này cậu, em gái cậu thích tôi, nhưng tôi không thích cô ấy à?
"Hơn nữa tôi còn có Chu Chu nữa, cậu muốn Chu Chu nghĩ sao?"
Khi bị nhắc đến, tôi bất ngờ, không hiểu tại sao anh ta lại đột ngột nhắc đến tôi.
Nhưng Hứa Yến Xuyên lại kéo tay tôi, giải thích với vẻ bực bội.
"Tôi đã hứa với Chu Chu, không muốn cô ấy phải lo lăng về những chuyện lộn xộn này.
"Tôi tưởng rằng mình đã từ chối Du Du, mọi chuyện sẽ kết thúc, ai ngờ lại phát triển thành thế này."
Nói xong, anh ta nhăn nhó xoa xoa trán.
Nhớ lại, hồi đó Hứa Yến Xuyên thực sự rất thích tôi.
Dù chúng tôi là bạn học thời trung học, nhưng chỉ đến khi đại học chúng tôi mới chính thức quen nhau.
Thời đi học, tôi chỉ tập trung vào việc học.
Với Hứa Yến Xuyên, tôi từng cho rằng chúng tôi là đối thủ cạnh tranh.
Bởi vì mỗi lần thi xếp hạng, anh ta luôn bám sát điểm số của tôi, như thể ngày nào đó tôi không chú ý, anh ta sẽ giành lấy vị trí đầu tiên của tôi.
Vì vậy, tôi đầy thù địch với anh ta, cơ bản là không để ý đến.
Cho đến khi lên đại học, anh ta thấy một đàn anh trong trường tỏ tình với tôi, thì anh ta mới vội vàng bày tỏ tình cảm với tôi.
Tôi vẫn nhớ hôm đó Hứa Yến Xuyên hơi lúng túng, ngập ngừng nói với tôi.
"Chu Chu, ban đầu anh muốn từ từ, để em từ từ chấp nhận anh."
"Nhưng bây giờ, anh phát hiện mình không thể đợi được nữa! Anh sợ người khác sẽ cướp em đi, sợ sau này em sẽ không còn nhìn anh nữa."
Lúc đó ánh mắt anh ta đầy chân thành và nghiêm túc.
Vì thế, sự chân thành này đã chạm đến trái tim tôi, và tôi nhận lời tỏ tình của anh ta.
Sau khi ở bên Hứa Yến Xuyên, mọi người đều nói rằng
Hứa Yến Xuyên rất yêu tôi.
Bởi vì anh ta đối xử với tôi rất tốt, dù là trong cuộc sống hay cm xúc,anh taln kip thi quan tâmđn cảm nhận của tôi.
Ở bên anh ta, tôi thực sự cởi mở hơn nhiều so với lúc trước.
Tôi biết Hứa Yến Xuyên trông rất đẹp trai, học giỏi, là nhân vật nổi bật trong trường.
Có không ít cô gái thích anh ta.
Trong số đó cũng không thiếu những người dễ thương, chủ động, kiên trì theo đuổi.
Tôi cũng đã gặp vài lần, nhưng Hứa Yến Xuyên tự xử lý rất tốt.
Vì vậy, với Úc Du Du, tôi cũng không để tâm lắm.
Bởi vì tôi cũng xuất sắc, không kém gì Hứa Yền Xuyên, thậm chí nói ra, còn có triển vọng và lợi thế hơn anh ta.
Tôi luôn tự tin về bản thân.
Úc Du Du chỉ là một học sinh trung học, lại còn là em gái của bạn chúng tôi.
Tôi không nghĩ mình cần phải nhạy cảm đến mức phải thù địch với một cô bé.
Hơn nữa, thường ngày Úc Khanh cũng luôn than phiền rằng Úc Du Du khó quản lý, lúc bảo cô ta hôm qua va chạm với giáo viên, lúc lại cãi nhau với bạn học, không ít lần làm phiền anh ta.
Tôi từng an ủi anh ta.
"Tuổi trẻ nổi loạn là như thế, ngày xưa cậu và Yến Xuyên không phải cũng là kẻ thù sao, giờ lại trở thành bạn bè rồi đấy."
Vì vậy tôi cũng cho rằng đây chỉ là một tiểu tiết nhỏ trong cuộc sống của chúng tôi.
Nhưng tôi không ngờ, chính tiểu tiết tưởng chừng không đáng kể ấy, lại trở thành một cái gai ghim trong cục gỗ.
Bề ngoài không thấy ảnh hưởng, nhưng bên trong lại như giun bám xương.