• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Quyển sách rác rưởi gì vậy, lục soát tiếp cho ta!”

Trong phủ lại bị lục soát từ đầu đến đuôi. Kh6ong uổng công thời gian gần đây ta quản gia nghiêm minh, đừng nói là chứng cứ phạm tội, thậm chí một đồ vật khả nghi cũng không có.

Phụ thân tuy nói không có ra trận giet giặc như Tổ phụ, nhưng cũng trải qua không ít mưa gió, mắt thấy Ngự lâm quân bắt đầu buông lỏng việc lục soát, liền dựa vào giao tình cũ bước sang dò hỏi Thống lĩnh Ngự Lâm quân: “Hàn đại nhân, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Vi thần tự hỏi bản thân trung thành tận tâm, đừng nói tư thông ngoại địch, kể cả quan viên trong triều vi thần cũng ít khi lui tới, sao lại lục soát phủ của ta?”

Hàn đại nhân thở dài, lặng lẽ nói với phụ thân vài câu.

Nói là lần đó trong phủ chúng ta mất trộm, Nha dịch phụ trách truy tìm tang vật bắt được kẻ trộm, tra khảo một hồi kẻ trộm kia ngoài việc khai nhận đã trộm của chúng ta cái gì, còn nói rằng vô tình nhìn thấy trong phủ chúng ta có một đồ vật khả nghi.

Ta cười nhẹ, khom người thi lễ với Hàn đại nhân: “Đại nhân, thứ kẻ trộm kia nhìn thấy là mấy quyển thoại bản ta mua được từ bên ngoài. Sách kia không dạy người hướng thiện, chỉ một mực dạy người làm điều xằng bậy, còn dịch ra nhiều loại văn tự khác nhau. Tiểu nữ thấy nội dung lệch lạc, nên mua về mấy quyển, để phụ thân xem và bẩm báo lên Triều đình tra cho rõ ràng, không nghĩ rằng vậy mà tạo nên hiểu lầm!”

“Thì ra là thế.”

Hàn đại nhân đã hiểu rõ, ta cũng đưa mấy quyển sách cho hắn mà nói tiếp: “Thoại bản dâm tà, không thể lưu truyền hậu thế. Nếu Đại nhân không tin, có thể lục soát thêm phủ Ninh Viễn hầu, phủ Quy Đức hầu mốt lần xem sao.”

Hàn đại nhân có lẽ cũng thấy thoại bản này không tốt, sắc mặt mơ hồ. Dù sao hắn cũng đã đi một chuyến, quay về cũng phải có cái để ăn nói. Quay đầu liền dẫn người đi lục soát phủ Ninh Viễn hầu và Quy Đức hầu.

Ta đứng ở cửa, nhìn Vệ Cư An, chậm rãi nở một nụ cười.

Vệ gia toàn bộ dựa vào Lão Hầu gia lúc trẻ, thịnh vượng được một thời gian, sau này không có người tòng quân, Ninh Viễn hầu nhận một chức quan nhàn nhã trong triều, khó mà được trọng dụng, bọn họ sớm đã muốn lập công quay quân đội.

Vệ Cư An thi Khoa cử không thành, nên muốn đổi sang làm quan võ.

Hắn nói phủ Tề Quốc công chỉ muốn giữ khư khư vinh hoa phú quý của mình, vậy phủ Ninh Viễn hầu không muốn sao?

Tấm bản đồ phòng thủ toàn thành biên quan, đủ biến cả phủ thành tro.

Thời điểm Vệ gia bị xét nhà giet tộc, bộ giá y của ta cũng được may xong, măc lên người tươi sáng vô cùng, sáng như ngọn lửa thiêu đốt phủ Ninh Viễn hầu.

Lúc thanh đao đặt lên cổ Vệ Cư An, kiệu đón dâu đã đến trước cửa phủ Tề Quốc công.

Không biết hắn dùng biện pháp gì, từ trong biển lửa chạy thoát, trà trộn trong đám hạ nhân, ẩn trong khuê phòng của ta.

“Giang Chỉ, đã lâu không gặp.”

Đã lâu không gặp, Vệ Cư An!

11.

“Thật không ngờ rằng, hai phu thê chúng ta lại gặp lại nhau trong tình cảnh này!”

Đôi mắt Vệ Cư An bị lửa thiêu hỏng một bên, nửa nhắm nửa mở, khuôn mặt trong rất đáng sợ, không còn vẻ anh tuấn của ngày xưa.

Hắn chăm chú nhìn ta, như đang thưởng thức một bức tranh xinh đẹp.

“Người ta nói Nhị tiểu thư Giang gia thông minh mẫn tuệ, gặp nguy không loạn, là ứng cử viên sáng giá cho vị trí con dâu, là trước đây ta đã nhìn lầm ngươi!”

Hắn nói sai rồi, đời trước ta cùng hắn thành hôn nhiều năm, hắn một lòng vì Giang Uyển báo thù, làm gì có thời gian tìm hiểu ta.

Nếu hắn chịu đế ý một chút, sẽ biết ta chưa từng thay đổi.

Nữ nhi của phủ Tề Quốc công từ nhỏ đã thông tập thi thư, được mẫu thân giáo dưỡng, ma ma ân cần dạy bảo, làm sao không thông tuệ hơn người?

Ta nhìn thanh chủy thủ đang để trên cằm, nhớ tới chuyện xưa thật khó hiểu, liền hỏi Vệ Cư An: “Đời trước ngươi lấy cái chết của Giang Uyển, trách tội Giang gia. Đời này ta đã giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện, cho người cùng Giang Uyển bỉ dực song phi, vì sao ngươi còn chưa bằng lòng?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK