Ta nghe tiếng gọi liền quay lại, lại nhìn thấy tỷ tỷ song sinh của Vệ Cư An tên là Vệ Tư Vi đang cùng mẫu thân của nàng ta là Ninh Viễn Hầu phu nhân khoan thai đi tới.
Trên cổ tay đeo triền ti kim xuyến chói mắt.
Ta lắp bắp kinh hãi, không thể tưởng tượng được nàng ta lại là người đẩy ta ở kiếp trước.
Khi ta vào cửa đã đối xử với nàng ta như tỷ muội thân sinh, phàm là đồ vật bên nhà ta đưa đến, nếu nàng ta thích ta đều hào phóng tặng nàng.
Thì ra ta lại nuôi dưỡng một con sói mắt trắng ngay bên cạnh mình.
Thấy ta không nói lời nào, Vệ Tư Vi còn nghĩ rằng ta không nhận ra nàng ta, liền cười nói: “Lần trước ở phủ Quy Đức Hầu, chúng ta đã gặp nhau, nhị tiểu thư mau quên thật?”
Ta năm ngoái đã cập kê, chuẩn bị thành thân nên không còn xã giao bạn hữu như trước nữa.
Cho nên nếu không ra ngoài, ta thường ở bên mẫu thân, không nói nhiều, không hành động bất cẩn, không gặp người khác tránh lời lẽ đàm tiếu, làm sao còn nhớ đã gặp nàng ta khi nào?
Huống chi kiếp trước, ta và mẫu thân là khách quý, luôn đi bên cạnh Xương Ấp bá phu nhân không có gặp qua Vệ Tư Vi, cũng không kết thù với nàng ta. Vô duyên vô cớ vì sao nàng ta lại đẩy ta xuống nước?
Ta suy nghĩ trong lòng, cả gan mà suy đóán.
Vệ Cư An cùng Giang Uyển tự định chung thân, phủ Ninh Viễn Hầu không đồng ý, để tránh gây thêm rắc rối, mọi người trong phủ đều để ý đến nhất cử nhất động của hai người bọn họ.
Hôm nay tham dự yến tiệc, Ninh Viễn Hầu không đến, Ninh viễn Hầu phu nhân lại dẫn theo Vệ Cư An tới, nói vậy chắc hẳn đã biết rõ kế hoạch của Vệ Cư An cùng muội muội.
Bà ta không ngăn chặn kế hoạch của Vệ Cư An và muội muội. Nhưng lại tương kế tựu kế trong lúc yến tiệc chọn ra một vị hôn thê cho nhi tử mà có thể khiến cho tên dưới phủ Ninh viễn Hầu đều hài lòng.
Mà ta chính là sự lựa chọn đó.
Thế nên hai người này luôn đi theo phía sau ta và mẫu thân, khi thứ muội rơi xuống nước, bọn họ sẽ nhanh chóng đẩy ta xuống theo.
Nhớ tới khi ta rơi xuống nước, trên bờ có người hô to: “Giang tiểu thư bị rơi xuống nước rồi, y phục màu lam chính là Giang tiểu thư!”
Nàng ta cố tình che giấu việc ta là Giang nhị tiểu thư, nhằm đánh lạc hướng đệ đệ của mình, khiến Vệ Cư an cứu nhầm người.
Về việc Giang Uyển sống hay chết, họ không quan tâm. Dù sao Vệ Cư An cũng đã là ân nhân cứu mạng của Giang gia ta. Không ai trách hắn vì sao lại không cứu được Giang Uyển.
Sau đó, bởi vì hôn sự của ta và Vệ Cư An, Vệ gia khởi tử hồi sinh, Vệ Tư Vi cũng như ý nguyện mà gả vào hào môn thế gia.
Các người tính toán tốt thật, làm phủ Tề Quốc Công ta nhà tan cửa nát.
Ta lạnh lùng liếc Vệ Tư Vi một cái, chặn ý tứ muốn thân thiết cùng ta lại: “Thứ lỗi mắt ta vụng về, không nhận ra cô nương!”
“Cô…” Vệ Tư Vi cứng họng, chắc là không nghĩ rằng Giang nhị tiểu thư ôn hòa lại không nể mặt nàng ta như vậy.
Nàng ta xấu hổ cắn môi. đang định nói gì đó thì Hầu phu nhân phía sau đã lên tiếng giúp: “Tiểu thư là quý nhân hay quên, không nhận ra tiểu nữ cũng không sao, sau này thường xuyên qua lại, tự nhiên sẽ nhớ rõ.”
Vừa nói vừa kéo Vệ Tư Vi qua giới thiệu: “Đây là tiểu thư nhà chúng ta tên là Vệ Tư Vi, xét về tuổi tác chỉ lớn hơn Giang tiểu thư đây 2 tuổi, hiện giờ cũng đang ở tại thâm khuê (ở nhà chưa xuất giá). Nếu Giang tiểu thư có rãnh rỗi, có thể đến phủ Ninh Viễn Hầu của chúng ta tìm tỷ tỷ tâm sự.”
Ta không trả lời, Ninh Viễn Hầu phu nhân nổi tiếng khôn khéo. Ta làm con dâu của bà mấy năm, bị bà ta lừa mà đem hồi môn trợ cấp Hầu phủ.
Bà ta nói chuyện không thừa chữ nào, từng câu từng chữ đều tính kế, người bình thường làm sao là đối thủ của nàng.