• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trans: Cam nhiều múi

Beta: Anh Đào

Trợ lý Chu nửa đêm chạy tới nhà Lâm Chính Tắc bị doạ sợ muốn xỉu, ông chủ nhà mình và bạn gái nằm gục ở hai bên bồn cầu không còn sức lực, mặt mày tái mét, xe cứu thương lập tức hú còi hụ hụ chạy đến kéo hai người vào bệnh viện.

Có chuyện gì xảy ra thế?

Tất cả mọi chuyện đều vì Văn Hoa nói cái câu "Món ngon ở sâu trong ngõ hẻm."

Lâm Chính Tắc nằm trên giường bệnh, nhìn chai nước giỏ giọt rồi rơi vào trầm tư, đáng lẽ phải bỏ đi ngay khi nhìn thấy móng tay cáu bẩn của người phục vụ mới đúng...

Bị ngộ độc thực phẩm cũng chẳng phải chuyện ghê gớm, thế nhưng vào ngày hôm sau khi mẹ Lâm gọi video call nhìn thấy hai người mong manh yếu ớt, lập tức ngồi máy bay lao đến.

Lần này mẹ Lâm đã làm tốt công tác ở lại một khoảng thời gian dài, hai chiếc vali lớn, hơn một cái vali rưỡi đựng nguyên liệu nấu ăn, cũng chẳng biết đã qua cửa an ninh kiểu gì.

Văn Hoa đã nghe bạn bè nói văng nước bọt về những mâu thuẫn cùng cảm giác không thuận tiện khi sống với mẹ chồng. Xem trên mạng không ít, nhưng tạm thời cô còn chưa gặp cảnh đó. Tính tình mẹ Lâm thật sự rất tốt, người gần sáu mươi nhưng tâm hồn lại trẻ trung, ngoại trừ ngày nào cũng hối thúc hai người trẻ tuổi về nhà sớm chút, nhưng lúc rảnh rỗi thì rủ con dâu đạt tiêu chuẩn cùng dạo mua hàng taobao.

Bà còn rành rẽ mấy shop hot hơn cả Văn Hoa, hai ba tiệm là cà thẻ một lần, kéo theo Văn Hoa cùng selfie với vách tường sau lưng, lại còn muốn dùng app chỉnh ảnh...

Mẹ Lâm sống chung nửa tháng, Văn Hoa mập lên hai cân thịt. Tài nghệ nấu ăn của mẹ Lâm đúng là tuyệt vời, mấy lần Văn Hoa đăng bài lên vòng bạn bè là có rất nhiều người muốn được trả tiền để đến ăn. Cô cho mẹ Lâm xem mấy câu bình luận này, mẹ Lâm hứng chí không sao tả nổi, hai ngày cuối tuần bèn mời đồng nghiệp của hai người họ đến ăn cơm.

"Phát Phát, tài nấu ăn của mẹ chồng cậu có thể mở livestream đó." Bạn đồng nghiệp vừa ăn như hổ đói vừa nói.

Mẹ Lâm tò mò hỏi live stream là gì, tới tối Văn Hoa chỉ cho bà xem, xem rồi lại xem một hồi Văn Hoa cũng thấy có hứng thú, đăng ký một tài khoản chuẩn bị quay hình cùng nhau thử nghiệm điều mới mẻ.

Nhà ăn của mẹ Lâm chủ yếu là dạy nấu ăn, tập đầu đăng lên chẳng có mấy người xem, bình luận cũng ít, nhưng đều là lời khen ngợi, chẳng qua chỉ có mấy dấu like nhưng cũng khiến cho mẹ Lâm vui cả một đêm.

Văn Hoa ngẫm nghĩ cố gắng đầu tư chút tâm tư vào biên tập, rồi phát động bạn bè trong vòng giúp nâng đỡ, quả nhiên tới tập ba là có danh tiếng rồi, chuyện này đã ổn thỏa. Mẹ Lâm hoàn toàn bị nghiện, ngày nào cũng nghiêm túc cầm Ipad trả lời từng bình luận của mọi người.

"Ây da không được rồi, tin nhắn gửi tới nhiều lắm, mẹ gõ chữ chậm, con trai con đến giúp mẹ trả lời cái nào." Mẹ Lâm gọi Lâm Chính Tắc đang ở trong phòng sách.

Bác sĩ Lâm đáng thương mất cả đêm để giúp mẹ trả lời tin nhắn bạn trên mạng, mấu chốt là mẹ Lâm quá chân thành, không chịu trả lời chữ cảm ơn đồng nhất cho tất cả, nhất định phải trả lời từng cái một làm sao để người xem cảm nhận được tâm ý.

Văn Hoa nhìn dáng vẻ Lâm Chính Tắc xẹp lép mà cười nghiêng ngả.

"Aiz Văn Văn à, con nói xem live stream kia là gì thế?"

"Chúng ta quay xong video mới đăng lên, live stream giống như video call vậy. Dì bấm on, khán giả xem dì nấu ăn, mình cũng có thể đọc được bình luận vào ngay lúc đó và trả lời cho bọn họ." Văn Hoa nhẫn nại giải thích.

"Vậy không cần trả lời từng cái ha, khi nào chúng ta làm một cái chơi xem sao nhé?"

Văn Hoa ngẫm nghĩ, hiện tại có hơn ba nghìn fans, thế cũng có thể, cứ đăng bài thông báo live stream, chốt là vào trước giờ cơm chiều thứ bảy.

Mẹ Lâm rất phấn khích, theo đó mà chuẩn bị thực đơn, rồi lại lẩm bẩm xem đi mua đồ ăn ở chỗ nào. Lâm Chính Tắc cũng xem như tạm thời được bỏ qua, anh ngồi xuống ôm lấy Văn Hoa hôn hít, "Con dâu thiệt là ngoan à."

Đúng lúc mẹ Lâm từ trong nhà bếp đi ra, Văn Hoa thấy hơi ngại ngùng, mẹ Lâm lại không biết, chọt chọt đầu con trai mình, "Thằng nhóc con mau chóng cưới Văn Văn về cho mẹ, chờ khi mẹ về rồi chẳng có ai quay clip với mẹ, chính mẹ còn không biết cách làm."

"Vậy dì đừng về, ở lại thêm đi ạ." Văn Hoa nói.

Ngày live stream mới sáng sớm mẹ Lâm đã kéo cô dâu tiêu chuẩn thức dậy chuẩn bị, Văn Hoa chưa từng xuất hiện trước ống kính, ăn mặc cũng tuỳ tiện. Lúc mẹ Lâm chuẩn bị thì cô khởi động vào phòng live chờ người trước, chẳng mấy chốc đã có cả trăm người.

Lúc sắp kết thúc, số lượng người xem đã đạt được một nghìn người, còn có người donate. Văn Hoa giải thích cho mẹ Lâm biết là những thứ này đều phải mua bằng tiền. Mẹ Lâm trong ống kính vội vàng phẩy tay nói đừng tốn tiền, người trẻ tuổi kiếm tiền khó khăn, đừng tặng cho bà. Trên màn hình đầy ắp lời khen ngợi mẹ Lâm vừa đẹp, tay nghề nấu ăn cao siêu tính tình lại còn đáng yêu, rồi hỏi bà có con trai không, muốn làm con dâu của mẹ Lâm, mẹ Lâm nói, "Con dâu lớn đang ở quê, con dâu nhỏ đang giúp dì quay video."

Live stream nấu ăn làm thành một bữa ăn trưa, ba người cười cười nói nói, ăn xong thì ngồi trong phòng khách xem tivi, mẹ Lâm lại gọi con trai đọc tin nhắn, Văn Hoa chơi điện thoại một lúc mới đứng dậy đi vào WC.

Văn Hà gửi tin nhắn WeChat, là hình ảnh trang bìa phòng live của cô, lúc bắt đầu live stream thì Văn Hoa đã chia sẻ trong vòng bạn bè.

[Em ở chung với mẹ chồng tương lai rất tốt nha.]

[Sao em không biết gọi điện thoại cho mẹ ruột mình nhiều hơn chút hả.]

[Em có nghĩ tới mẹ nhìn thấy video này sẽ có cảm nhận gì không?]

[Mẹ đã nhìn thấy rồi đó, trong lòng rất khó chịu.]

[Xem ra là do không có cách nào để thân thiết gần gũi với người nhà chứ gì? Em còn thân với mẹ chồng tương lai hơn mẹ ruột mình luôn nha.]

...

Văn Hoa ngồi trên bồn cầu cảm thấy mình chắc sắp bị táo bón tới nơi rồi, tay đặt trên bàn phím, bấm một hàng chữ rồi lại xóa, cuối cùng cũng không gửi đi.

"Con xem cái gì vậy? Cả nửa ngày cũng không có phản ứng." Mẹ Lâm hỏi cậu con trai cả nửa ngày không có phản ứng.

"À, chờ chút ạ." Lâm Chính Tắc cau mày xem trang WeChat được đồng bộ, anh biết mình nên tắt đi, lúc nãy tin nhắn WeChat nhảy ra anh bất cẩn bấm mở ra xem, liếc mắt một cái thì đã đọc được.

Vài phút sau, khung chat đầu bên kia của Tiểu Ma nhảy ra.

Lâm Chính Tắc bấm mở ra, là ảnh chụp những lời khi nãy Văn Hà nói với Văn Hoa, câu cuối cùng, Văn Hoa nói, [Lúc nãy em ghi rất nhiều chữ, em muốn hỏi thử là từ lúc em mười tám tuổi rời khỏi nhà đi học đại học, đã mười năm rồi, em đã nhận được bao nhiêu cuộc gọi điện thoại của nhà mình? Kể từ lúc em sinh ra đời cho tới nay, sắp ba mươi năm rồi, đã nhận được mấy cuộc điện thoại quan tâm hỏi thăm?]

[Chị sẽ mắng em không có tiền đồ chứ gì, em biết chứ, chị đừng có mắng, là em tự ngồi chóc ngóc trong góc tự vả mình.]

Tiểu Ma vẫn mãi không trả lời, tổng thể lướt qua xem cũng có thể nắm được điểm mấu chốt, đều là những vấn đề liên quan tới gia đình.

Anh không thể kiềm chế được mà bấm vào vòng bạn bè của Tiểu Ma, bài đăng mới nhất là hơn hai năm về trước, anh lấy điện thoại của mình nhập số WeChat của Tiểu Ma vào rồi nhắn tin xin add làm bạn.

[Xin chào, tôi là Lâm Chính Tắc, bạn trai của Văn Hoa, tôi có thể nói chuyện với cô được không? Tôi rất lo lắng cho cô ấy.]

*

Văn Hoa không cảm thấy có gì bất tiện khi sống cùng mẹ Lâm, nhưng Lâm Chính Tắc thì cảm nhận được.

Mẹ ruột đến thì bạn gái không cho đụng chạm, ban ngày ở nhà xem tivi ngồi xa nhau giống hệt như dự đại hội các đồng chí đại biểu vậy, buổi tối đi ngủ thì có cảm giác tôn trọng nhau như khách, cho dù có làm tình cũng chỉ được làm một lần, cả quá trình còn bị hối thúc nhanh đi nhanh lên chút, ngoại trừ mấy chữ này thì Văn Hoa không chịu bật ra bất kỳ tiếng nào khác.

Mẹ Lâm thúc giục nhanh chóng kết hôn để được sớm bế cháu một chút, Lâm Chính Tắc nói huỵch toẹt rằng mẹ mà còn ở đây nữa thì không bế cháu được đâu, nên ngày hôm đó mẹ Lâm quyết định đặt vé máy bay về nhà.

Tiễn mẹ Lâm đi rồi thì Văn Hoa về nhà đã bị lột sạch, ngẫm nghĩ thấy anh cũng bị nghẹn nín dữ lắm rồi. Văn Hoa cũng chưa từng thấy qua một Lâm Chính Tắc háo sắc như này, lúc cởi đồ cũng muốn nhịn hết nổi, vừa móc ra đã muốn đưa vào ngay. Văn Hoa nhớ đến chuyện tránh thai nên đưa chân ra chống bụng dưới của anh, bảo anh đi lấy bao.

Gã xấu xa vừa tránh khỏi chân cô là ham hố cắm vào ngay.

"Không mang, sinh con luôn đi." Anh không cởi, chỉ mỗi mình cô là trần trụi, Lâm Chính Tắc nói xong thì bóp đỉnh nhũ hoa của rồi hôn lên, đầu lưỡi bị kéo theo vang lên tiếng mút tắc tắc, cuống lưỡi như muốn bị rút ra.

"Hu hu ~~ đừng mà~ ~ đau~" Không phải không muốn sinh, đau là lưỡi đau, ngực cũng đau.

Hiển nhiên Lâm Chính Tắc hiểu lầm, nắm chân cô giạng ra thật rộng. Văn Hoa bị tách hai chân đau nhăn nhó mặt mày, tiếng rên rỉ mang theo cả mùi vị và ý tứ cầu xin, thật không ngờ nghe vào tai anh lại càng kích thích cơn hứng tình hơn nữa.

Văn Hoa bị ép giạng chân giống hệt vũ công ballet, bị anh đẩy vào rút ra dữ dội, cả người toàn là dấu hôn do anh mút để lại.

"Không cho anh bắn vào trong!" gậy th*t bên trong thân thể cô biến hóa góc độ đâm chọc khuấy đảo, Văn Hoa lại nhắc nhở trước khi bị làm cho ngất xỉu.

"Muốn đi mà, cục cưng sinh cho anh một bé con, một em bé đáng yêu như em vậy." Lâm Chính Tắc bắn vào trong cô, vừa ôm cô thật chặt và nói cho cô nghe.

Làm xong mới cởi đồ ra, suốt cả buổi chiều Văn Hoa được "yêu" hoàn toàn triệt để, trong cơ thể chứa toàn bộ tinh dịch do anh bắn ra, ở hõm eo, trước ngực cũng thế, drap giường không thể nhìn và nằm ngủ nổi. Lâm Chính Tắc bế cô đi tắm xong thì vào phòng của khách ngủ, cô đã không thể nào mở mắt nổi nên mặc kệ anh dời mình tới lui.

"Anh đã làm hết phần yêu đương của năm nay rồi!" Trước khi chìm vào giấc mơ, Văn Hoa nghiến răng nghiến lợi nói.

"Tình yêu anh dành cho em không bao giờ cạn kiệt." Lâm Chính Tắc thì thầm.

Văn Hoa không nghe thấy, nhưng cô đã nằm mơ, nhìn thấy một mình cô tản bộ trong công viên, khi đi ngang qua một mảnh vườn hoa cô nhìn thấy Tiểu Ma mười tám tuổi, cô ấy cột mái tóc đuôi ngựa mỉm cười vẫy tay gọi cô. Văn Hoa chạy tới ôm chầm Tiểu Ma, chuyện này thật kì lạ, bọn họ quen biết nhau bao nhiêu năm vậy nhưng chưa bao giờ ôm nhau, trong mơ Văn Hoa ôm cô ấy thật chặt, Tiểu Ma ho khụ khụ đẩy cô ra rồi nói "Nhẹ tay chút."

Văn Hoa muốn hỏi rất nhiều chuyện, nhưng Tiểu Ma đột nhiên nói với vẻ kinh ngạc, "Này, mẹ nó, cậu có em bé rồi?"

"Em bé?"

Cũng không phải là vậy, cô thế mà đang đẩy một chiếc xe em bé. Tiểu Ma bế một đứa bé từ trong xe đẩy, gương mặt xinh xắn đẹp đẽ cực kỳ dễ thương, mắt to lông mi dài chìa tay ra muốn cô bế.

Văn Hoa bế trong tay, ánh mắt không dời đi, Tiểu Ma đứng cạnh bên mỉm cười, "Nhìn đôi mắt to này, đây là con gái rượu của tớ nha, nào, cho mẹ nuôi hôn cái nào."

Văn Hoa còn muốn nói gì đó thì đã không còn nhìn thấy Tiểu Ma nữa. Cô hoảng loạn tìm kiếm, không tìm thấy, lại gục đầu, em bé biến thành một bộ xương khô, Văn Hoa hết toáng lên tỉnh giấc.

Mở to mắt nhìn bên cạnh mình không có ai, cửa phòng ngủ đang mở, có âm thanh từ nhà bếp truyền tới.

Cô nhớ đến một thí nghiệm đã thực hiện từ rất lâu, nhắm mắt lại thả lỏng cơ thể tưởng tượng bên cạnh mình có một đứa bé, đứa bé này giống hệt như trong giấc mơ của cô, ánh mắt âm u lạnh lẽo, cơ thể chằng chịt vết thương nhìn cô chằm chằm, đứng ngay bên cạnh cô không nhúc nhích. Văn Hoa cũng không động đậy nổi, nỗi sợ hãi ngập trời bao vây cả người cô.

"Lâm Chính Tắc." Văn Hoa đi chân trần vào nhà bếp tìm anh.

Lâm Chính Tắc ngoảnh lại nhìn thấy thần sắc cô không tốt cho lắm, đang định hỏi cô bị làm sao, cô đã bổ nhào ôm chặt lấy anh, thật lâu sau mới lên tiếng, "Mua thuốc giùm em... được không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK