• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Sầu Riêng

Beta: Anh Đào

Đồng nghiệp sắp kết hôn, hầu như toàn bộ người trong công ty đều đến tham dự, cô dâu xinh đẹp trẻ tuổi, chú rể có tài có tiền, đám cưới cực kỳ hoành tráng, lần đầu tiên trong đời Văn Hoa được ngồi trên chiếc Lincoln dài đến thế này. Cô chạm vào ghế da thật dưới mông, nghĩ đến khi nào đến lượt chiếc Lincoln ngắn đây?

Văn Hoa nhớ lần đầu tiên cô tham dự hôn lễ là đám cưới của chị gái Văn Hà, khi đó cô còn là học sinh cấp ba. Lúc cô dâu đi ra ngoài mẹ Văn đã khóc, mẹ khóc đến mức nước mắt giàn dụa, khi xe cưới chạy đi cũng là lúc bố Văn lặng lẽ lau nước mắt.

Không biết khi cô lấy chồng bố có len lén lau nước mắt như vậy không nhỉ?

Chắc là không đâu.

Mấy năm trước khi cô còn chưa căng thẳng với bố mẹ, lúc nói chuyện nhắc đến việc cô lấy chồng, bố mẹ Văn thường nói mời họ hàng thân thích một bữa cơm là được, không cần mời bạn bè đồng nghiệp đâu, người ta đều còn trẻ, có mời đi ăn cũng không đi.

Văn Hoa nghiêng đầu nhìn tên đạo sĩ đẹp trai ngồi bên cạnh, cô bỗng cô cảm thấy đồng cảm khi nghĩ đến câu "Có thể giận tới tổ tiên cũng không tệ" của anh.

Rượu trong tiệc cưới rất ngon, sau đó mỗi người còn được tặng một chai mang về, Văn Hoa định chờ Lâm Chính Tắc cùng uống, cô không chờ được anh tới, tự mình uống cạn mấy ly trước.

Văn Hoa uống say sẽ nói nhiều hơn bình thường, cô luyên thuyên hết chuyện trên trời dưới đất với Lâm Chính Tắc.

Chuyện sau đó ra sau cô không nhớ nổi nữa, hôm sau tỉnh dậy đã là buổi trưa đầu óc lơ mơ, đang nghĩ nghĩ không biết có nên ngủ tiếp hay không đây? Bỗng điện thoại vang lên, là mẹ Văn.

Sau khi cúp điện thoại, Văn Hoa cảm thấy có lẽ cô vẫn chưa tỉnh, người mẹ săn sóc ân cần vừa rồi là mẹ ruột của cô sao? Thật kỳ lạ, mẹ hỏi cô có đau đầu không, có cảm thấy khó chịu không, còn dặn dò cô uống chút gì đó sẽ cảm thấy đỡ hơn. Cả quá trình Văn Hoa đều trong tình trạng choáng váng đáp lại mẹ, não ngừng hoạt động, cô cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Có chỗ nào không đúng nhỉ? Giọng điệu nói chuyện này không ổn. Văn Hoa biết quá rõ, mấy năm nay hai mẹ con bọn họ nói chuyện điện thoại chẳng khác gì cảnh tượng vừa cố gắng tỏ ra thân thiết vừa nghiêm túc như trong livestream, lúc cúp điện thoại còn nhẹ nhõm hơn cả nghệ sĩ ra thông báo.

Nhưng hôm nay thì khác, những điều đó khiến cho cô không thể đoán ra được cảm xúc, có lẽ nên gọi là cố tình lấy lòng, chủ động cúi đầu.

Lúc cô đang đau đầu không biết làm sao thì Lâm Chính Tắc đi vào. Nhìn thấy cô đã tỉnh thì anh ngồi xuống bên cạnh cô, cười hỏi cô có sao không, có đói hay không.

"Tối qua em đã làm gì sao?"

"Ừ." Lâm Chính Tắc cẩn thận quan sát cô một lúc, trên mặt anh là biểu cảm do dự không biết có nên nói ra không, cuối cùng cũng chỉ nói một câu em xem WeChat của em đi.

Khung chat tin nhắn là của cô với Văn Hà, bên trong có một cuộc điện thoại dài ba phút xen kẽ một vài tin nhắn. Đầu Văn Hoa vang lên một tiếng, cũng không muốn biết nội dụng cuộc điện thoại đó là gì, cùng với đó là những tin nhắn trả lời chất trước đó của Văn Hà.

Chẳng qua những chất vấn đó cũng là những thắc mắc đã in sâu trong lòng cô bao năm nay.

Văn Hoa em có từng oán hận vì sự lạnh nhạt hời hợt của bố mẹ không?

Vâng, khi cô còn nhỏ cô đã nghe quá nhiều cuộc tranh luận của ông nội, bà ngoại, cô, dì về việc bố mẹ kiếm tiền vất vả thế nào, vì để có tiền mua sữa bột cho cô đã cực khổ ra sao. Cô không dám oán giận bọn họ nữa, cuối cùng lý luận của riêng bản thân cô khiến cô thấy thoải mái hơn những lời cằn nhằn của họ hàng về sự biết ơn.

Kể từ khi cô bắt đầu có nhận thức, cô đã quen với vai trò của bố mẹ như những người đôi lần gặp mặt, phải gọi là họ hàng dưới danh của bố mẹ, lúc gặp mặt phải hiểu chuyện lễ phép ngoan ngoãn không có tiếp xúc tay chân.

Cô còn nhớ khi còn nhỏ mỗi lần bố mẹ đến thăm cô, cô đều cảm thấy rất khủng hoảng, cảm giác phá vỡ nếp sống đã thành thói quen là như thế nào? Cô còn chưa học hết quyển sách tiếng Hán thì đã hiểu ra.

Cô biết sống chung trong một thời gian ngắn ngủi sẽ khiến chúng ta mê muội, cô thấy cô bé đó mỗi kỳ nghỉ đông hay kỳ nghỉ hè đều không thể dẫn bố mẹ đến khoe với bạn bè thì trưng ra vẻ mặt tiếc nuối. Sau đó cô thấy bọn họ rời đi, cô thấy phiên bản khi còn bé của mình lặng lẽ rơi nước mắt, bởi vì trong lòng cảm thấy khó chịu, đau lòng nên nước mắt lập tức chảy ra.

Nhiều lần như vậy đã trở thành thói quen, nhưng một khi phá vỡ thói quen đó thì lại không dễ chịu chút nào, quá trình hình thành thói quen càng trở nên đẫm máu hơn, quá trình này cuối cùng khắc họa Văn Hoa thành một hình tượng máu lạnh không ngừng bị phàn nàn.

Vì vậy cô không hiểu, mỗi lần bị Văn Hà quở trách cô đều không hiểu, cô vẫn luôn cho rằng việc không quấy rầy lẫn nhau là sự ngầm hiểu ăn ý giữa cô và người nhà. Không ngờ cô sai rồi, là cô đã sai cô không thể thay đổi được bọn họ và cô cũng không muốn thay đổi, bây giờ cô cũng bắt đầu có chút không muốn nhẫn nhịn nữa.

Nhưng mẹ Văn lại ra một chiêu trước, gọi điện lấy lòng cô.

Văn Hoa để cho ký ức của quá khứ và hiện tại luân phiên tranh đấu trong tâm trí, cô có vui không?

Không hề, cô cảm thấy rất phiền lòng, sau khi cô uống rượu trút giận xong thì đổi lại được sự hốt hoảng và cố gắng lấy lòng trong phút chốc của người nhà, một người luôn mang hình tượng ngoan ngoãn trầm lặng đột nhiên nổi giận, hiệu quả sẽ luôn kéo dài một lúc, nhưng sức mạnh của thói quen quá lớn. Giờ đây cô mới biết, trong khoảng thời gian ba mươi năm qua, khoảng cách giữa bọn họ đã xa đến mức nào, cô biết sự an toàn và thoải mái quan trọng như thế nào trong các mối quan hệ.

Không ai muốn thay đổi, không ai có thể để cho khuôn mẫu lối sống cá nhân của mình bị phá vỡ, vì vậy những lời phàn nàn thời thơ ấu giờ đây đã trở thành sự thấu hiểu và chấp nhận. Cô chấp nhận khoác lên hình tượng bị chỉ trích, chấp nhận rằng những mong đợi mà người khác áp đặt lên cô sẽ không thành hiện thực được.

Đây rõ ràng là một điều rất đơn giản, không phải sao?

Văn Hà thường nói, tình cảm gia đình là dựa vào tình cảm để giữ liên lạc, chính em là người không quan tâm đến gia đình mà giờ lại còn trách gia đình không liên lạc với em?

Đúng, quá đơn giản, ngay cả học sinh tiểu học cũng hiểu được đạo lý đó, bạn cho tôi một quả táo, còn tôi cho bạn một quả lê.

Nhưng xin lỗi, cô chưa bao giờ nhận được một quả táo, vì vậy cô sẽ giữ thật chặt quả lê trên tay mình.

Tiểu Ma luôn bất bình giùm cô, có những lúc cô ấy đột nhiên gửi cho cô tin nhắn WeChat với nội dung "Vừa rồi tớ nhìn thấy chị gái của cậu ở trung tâm thương mại, giờ tớ lao vào đánh chị ta nhé?"

Bản thân thật sự quá xấu xa rồi, Văn Hoa tự giễu cười một tiếng, cũng không ai xấu xa hơn cô được.

Cô cảm thấy bản thân nên thay Lâm Lâm đi thi vào học viện điện ảnh, ngoài miệng thì nói cái gì không muốn dạy hư trẻ con. Văn Hoa à, không ai xấu xa hơn đứa trẻ chôn vùi dưới đáy lòng của mày đâu.

Trước những lời buộc tội, đứa trẻ hư đó luôn nhẫn nhịn một cách mù quáng. Đứa trẻ hư nắm trong tay câu trả lời và giữ chặt chúng, đứa trẻ hư làm mọi thứ mà chúng ghét, đứa trẻ hư đó sau khi uống rượu say thản nhiên đối mặt với lời chất vấn lần thứ mười nghìn lần "Em thật sự không có lương tâm", nó trả lời:

[Đúng vậy, là em không có lương tâm.]

[Mấy chục năm nay em không nhận được cuộc điện thoại hỏi han nào từ gia đình, em tưởng đó là cách sống chung của nhà chúng ta chứ.]

[Sao thế? Hóa ra không phải vậy sao? Nhưng đến tận bây giờ vẫn không có ai nói cho em biết điều đó.]

[Mẹ chồng có tốt hay không thì em không biết, nói cho cùng thì cũng chưa chắc sẽ trở thành mẹ chồng của em. Nhưng việc quan tâm đến những người lớn tuổi, em vẫn nên dùng cách quan tâm đối với người nhà để quan tâm họ, em nên trả lễ lại chứ không phải sao?]

[Tại sao lúc chị tức giận thì hở chút lại nói cái gì mà đừng liên lạc nữa, máu mủ tình thân có thể cắt đứt chỉ bằng một câu nói, trên đời này cũng chưa có nhiều vụ án kết thúc nhanh đến như vậy. Nếu đã không muốn liên lạc thì đừng gửi WeChat, cần gì phải tự làm khó mình như vậy?]

Đứa trẻ xấu xa tối hôm qua còn làm chuyện xấu hơn, cô khóc lóc thảm thiết, ôm Lâm Chính Tắc nói điện thoại di động là phát minh tồi tệ nhất của thế kỷ hai mươi mốt. Cô nói cô không muốn dùng điện thoại nữa, đứa trẻ nhỏ xấu tính không muốn dùng nữa thì lập tức mở cửa sổ ném điện thoại ra ngoài.

Đúng lúc Lâm Chính Tắc đi vào phòng, trên tay anh cầm một ly nước, anh thấy cô đứng lên thì mỉm cười cho cô một cái ôm.

"Ông xã ơi~"

"Ừ."

"Có phải em không nên nắm điện thoại di động của anh không?"

"Ừ."

*

Ngày hôm sau là ngày mùng hai tết, Văn Hoa và những người bạn nhỏ nhà họ Lâm cùng nhau tụ tập lại trong sân để chơi pháo bông, mẹ Lâm ở trong phòng bến chuẩn bị đồ ăn ngon, Lâm Chính Tắc thì đang cùng anh trai Lâm Chính Khải đứng ở trên lầu nhìn vợ của mình nói chuyện gia đình sự nghiệp.

Văn Hoa chui vào giữa đám trẻ con thường rất được hoan nghênh, cô không biết chăm sóc những người bạn nhỏ, lúc nào cũng tranh đua cao thấp với đám con nít, không ngờ cô lại được đám trẻ yêu thích.

Từ sau khi bà nội qua đời, Văn Hoa đã rất nhiều năm không có một cái tết vui vẻ như vậy. Lâm Chính Tắc đứng ở trên bàn công nhìn cô vui đùa với đám trẻ con, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp.

Trước giờ giao thừa, Văn Hoa cùng mẹ Lâm chụp một bộ ảnh đặc biệt bữa cơm tất niên rồi đăng lên. Sau lượt thích từ Weibo được tích dấu V của Lâm Chính Tắc, đến sáng ngày hôm sau đã có hơn năm trăm nghìn lượt thích.

Năm nay cô không trở về nhà, bởi vì bố Văn về quê ông nội đón tết, Văn Hà và hai đứa nhỏ cũng bị bệnh, không tiện đưa về, gửi lại cho mẹ Văn chăm sóc cháu. Đêm ba mươi lúc gọi điện video, phía bên kia màn hình có vẻ vắng vẻ lạ thường, nhưng bố Văn lại rất vui, ông vui khi thấy cô đã về nhà chồng tương lai.

Sau khi bắt máy, mẹ Văn liên tục hỏi khi nào cô mới đưa Lâm Chính Tắc về nhà, cô giả ngu nói không phải đã về một lần rồi sao.

Sau tết xảy ra hai chuyện lớn, chuyện đầu tiên là tên cặn bã Trịch Lạc cuối cùng cũng làm tổn thương Trần Tử Ngang, chuyện thứ hai là trong lúc an ủi Trần Tử Ngang đầu óc cô úng nước thế nào nhường luôn căn nhà trọ của mình cho cậu.

Tất cả chuyện này sao lại xảy ra chứ? Văn Hoa đã không còn tâm trí nào để đi chửi bới tên cặn bã kia, bây giờ cô có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Cô phải nhanh chóng thuê một căn nhà khác.

Lâm Chính Tắc đang vô cùng không đồng ý với cô chuyện lần này, anh kiên quyết phản đối.

"Không được, lỡ như anh đuổi em ra khỏi cửa, chẳng lẽ em phải ra cầu ngủ à?" Văn Hoa chất vấn.

"Anh? Đuổi em ra khỏi cửa?" Lâm Chính Tắc tức giận hít một hơi thật sâu, từ khi hai người ở bên nhau đến giờ chỉ có anh không dám về nhà, làm gì có chuyện anh đuổi Văn Hoa ra ngoài.

"Ha ha, ý của em là lỡ như chúng ta cãi nhau, em nhất định phải đập cửa một cái thật mạnh mới nghênh ngang bỏ nhà đi." Văn Hoa giải thích.

Đáp lại cô là một chuỗi âm thanh à à, Văn Hoa thức thời ngậm miệng.

Cô biết cô không nên len lén tìm nhà, nhưng cô đã biết mình phải làm gì, sau đó cô tải app thuê phòng trọ về máy, tự mình tìm tòi thông tin cho thuê phòng.

Sau lưng cô có tiếng hít thở nặng nề vang lên, Văn Hoa nghiêng đầu nhìn lại thì thấy gương mặt tức giận của Lâm Chính Tắc, cô mở miệng muốn giải thích nhưng không nói được gì, cô không thể làm gì khác hơn, chỉ biết cúi đầu không nhìn anh. Cô không nhìn anh, anh cũng không nói chuyện, bước chân của anh dần biến mất trong tầm mắt của cô, mấy giây sau cô nghe thấy tiếng đóng cửa ban công rầm một cái từ phía bên ngoài.

Đây coi như chính thức cãi nhau nhỉ, Văn Hoa ôm gối ngồi trên sofa trong phòng khách im lặng. Lâm Chính Tắc đã đứng bên ngoài được một lúc lâu, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng bật lửa.

Lâm Chính Tắc lúc này có một chút chán nản cũng có một chút tức giận, nhưng anh không còn cách nào khác, cho dù anh có tức giận đi thế nào chăng nữa cũng chỉ có thể trốn trên sân thượng hút điếu thuốc. Anh không muốn sầm cửa bỏ đi, anh không thể bỏ cô lại một mình ở nhà được.

"Nếu chúng ta còn yêu nhau, thì anh sẽ là người bạn đời của em, anh và em sẽ có một mái ấm chung. Nếu một ngày chúng ta không còn yêu nhau nữa, thì em sẽ là bạn thân nhất của anh và anh sẽ mãi ở bên cạnh em. Cho dù là kết quả nào đi chăng nữa, em cũng sẽ không mất đi anh, đây là lời cam kết của anh, còn lại em tự chọn đi.” Sau khi Lâm Chính Tắc nói xong, anh đứng dậy đi tắm, không nhìn cô.

Văn Hoa ngồi trong phòng khách hồi lâu, lâu đến nỗi xung quanh trở nên yên tĩnh không một tiếng động.

Cô nhớ rất nhiều năm trước có một người con trai cô rất thích nhưng lại từ chối đẩy người ta ra, khi đó cậu ta uống say hỏi cô cái gì đó?

“Tôi thà duy trì một tình bạn lâu dài còn hơn là một tình yêu thoáng qua.” Đây là câu trả lời của cô.

Cuối cùng thì cậu ta không có được tình yêu, cô cũng không giữ được tình bạn của bọn họ.

Tối nay Lâm Chính Tắc đã cho cô câu trả lời thứ hai, tình yêu và tình bạn đều cho cô hết.

Cứ như vậy đi, Văn Hoa tự nhủ siết chặt nắm đấm, tin tưởng tình yêu và tình bạn của người đàn ông này một cách tuyệt đối.

Văn Hoa đứng dậy đi vào phòng ngủ, Lâm Chính Tắc đã nhắm mắt ngủ, anh nằm quay lưng về phía cô, ngược lại với hướng nằm bình thường của anh.

Cô cởi áo khoác ngồi lên giường rồi bò qua người anh chui vào trong ngực anh, một lúc lâu sau, anh thở dài ôm lấy cô.

Hai người không ai ngủ được, Lâm Chính Tắc biết rất rõ tâm trạng của Văn Hoa còn buồn bã khó chịu bản thân hơn cả anh vừa rồi tức giận. Anh thở dài một tiếng, cho nên sau khi nói những lời kia xong anh không dám nhìn cô, vì chỉ cần nhìn thấy ánh mắt áy náy tự trách của cô anh sẽ không kiềm chế được ôm lấy cô.

"Được rồi, ngủ đi." Vạt áo trước ngực anh ướt một mảng, anh chỉ có thể cam chịu lau nước mắt cho cô, kéo cô vào trong lòng.

"Em thật tệ." Cô nói.

"Đúng vậy, em biết còn cố ý chọc tức anh, thật sự rất đáng ghét." Anh nói.

Nước mắt của cô rơi càng nhiều.

"Hay là... Anh cũng chọc tức em đi, đề ra một luật lệ nào đó?"

Cô nói rất chân thành, Lâm Chính Tắc cảm thấy hơi đau đầu, buông cô ra, bất lực vuốt ve cái trán của cô nói: "Đề ra luật lệ gì đó thì bỏ đi, có thêm một người như em nữa chắc anh sống đến được bốn mươi tuổi là cùng."

*

Trần Từ Ngang gửi tin nhắn WeChat cho cô, trước đó cậu đã đặt phòng ở khu nghỉ dưỡng hai ngày một đêm trong kỳ nghỉ lễ để đi chơi với Trịnh Lạc, bây giờ không đi được nên hỏi cô có muốn đi không. Chỗ đó là một khách sạn mới toanh, nằm ở trên sườn núi, view rất đẹp, ngay cả không phải là ngày lễ cũng rất khó đặt phòng.

Cuối tuần, trên đường Lâm Chính Tắc lái xe đưa cô đến khách sạn, phong cảnh thoải mái tươi mới dọc đường khiến lòng người cảm thấy thư thả, cô hạ cửa kính xuống châm một điếu thuốc cho anh.

"Em cũng muốn hút." Văn Hoa xin anh.

"Được thôi." Lâm Chính Tắc đồng ý, anh cũng không phản đối phụ nữ hút thuốc, với lại chưa nói đến cơn thèm thuốc của Văn Hoa không tính là nghiện được, bình thường dường như cô rất ít khi hút thuốc.

Văn Hoa cảm thấy cảnh tượng trước mắt này phải hút một điếu mới cảm nhận hoàn toàn được, khi thì nhìn xuống dưới chân núi khi thì nhìn mặt biển phía xa xa, khung cảnh tráng lệ luôn khiến cho cô cảm thấy vừa vui vừa hận, nói trắng ra thì cô nhìn thấy cảnh này trên phim nhiều rồi...

"Ê, hình như đó là xe của Trịnh Lạc." Văn Hoa nhìn một thấy một chiếc xe quen thuộc phóng nhanh vượt qua xe bọn họ, cô không nhìn thấy rõ biển số xe.

Lúc vào làm thủ tục nhận phòng cô xác nhận đúng là người quen thì vội vàng hỏi Trần Tử Ngang, [Em cũng đến à?]

[Em đang làm thêm giờ ạ]

Văn Hoa liếc nhìn Trịnh Lạc đang ngồi chơi điện thoại cách đó một khoảng xa, cô quay lại hỏi lễ tân, "Không phải chỗ các cô không nhận khách không đặt phòng trước sao? Làm sao vị khách bên kia mới đến mà đã đặt được phòng?"

"Chỗ chúng tôi không phải không nhận khách không đặt phòng trước, nếu như có phòng trống chúng tôi sẽ sắp xếp cho khách, vị khách bên kia là đúng lúc hôm qua có người trả phòng sớm đã đặt phòng luôn." Nhân viên ở quầy lễ tân nói với cô.

Lâm Chính Tắc quay qua, nhìn thấy nụ cười không có ý tốt của cô, anh đanh định nói cô đừng nhiều chuyện thì cô đã đi qua bên kia rồi.

"Trùng hợp quá nhỉ Trịnh Lạc, đang chờ ai à?" Văn Hoa ngồi xuống ghế đối diện Trịnh Lạc, cô ngồi vắt chéo chân cười tủm tỉm hỏi anh ta.

Trịnh Lạc thấy cô thì thoáng sững người, anh ta không để ý đến cô xoay người rời đi. Văn Hoa và Lâm Chính Tắc cùng đuổi theo anh ta chen chúc vào trong thang máy, lúc ấn tầng của mình còn cố ý nói lớn, "Haiz, chỗ này lãng mạn quá, rất thích hợp để đi hẹn hò, nếu không phải nhờ có Tiểu Ngang Ngang thì chúng ta không đặt được phòng ở đây đâu?"

"Ê Trịnh Lạc, sao cậu lại ở đây?" Văn Hoa vẫn chưa từ bỏ ý định đâm chọc người trước mặt, Lâm Chính Tắc yên lặng che miệng cô lại.

Thang máy tinh một tiếng, cửa mở ra, Trịnh Lạc đi ra ngoài, lúc quay mặt lại thì thấy mặt anh ta đen xì, "Ông đây đến đi dạo đấy, cậu quản được sao?"

Mặc dù Lâm Chính Tắc vẫn luôn nhắc nhở cô đừng nhiều chuyện, nhưng cô vẫn thêm mắm thêm muối vẽ ra một hình tượng cảm động lãng tử quay đầu, giải thích một lượt cho Trần Tử Ngang nghe.

"Em có nghĩ đến chuyện nếu như em gọi Trần Tử Ngang đến, mà Trịnh lạc thật sự chỉ đến đây để giải sầu, không có ý định quay lại với Trần Tử Ngang thì cục diện này phải giải quyết thế nào chưa?" Lâm Chính Tắc hỏi cô.

Văn Hoa bị hỏi tỉnh cả người, đúng là tình trạng hiện tại của Trần Tử Ngang khiến cô lo lắng, lần trước lúc hẹn cậu ra ngoài ăn cơm, cậu ta đã gầy đi trông thấy, tiều tụy không còn nhìn ra dáng vẻ thường ngày nữa.

"Em đó, bốc đồng!" Lâm Chính Tắc gõ đầu cô một cái.

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Văn Hoa bắt đầu cảm thấy hối hận.

"Có thể làm sao bây giờ, em cũng gọi cậu ta đến rồi, đến rồi tính tiếp." Lâm Chính Tắc vỗ vỗ đầu cô chuẩn bị sắp xếp đồ dùng.

"Không phải, ý của em là chúng ta phải làm thế nào đây." Văn Hoa ấp úng nói, "Chuyện đó, anh cũng biết mà, không còn phòng nữa, nếu Trần Tử Ngang đến nghỉ dưỡng thì phải ở đâu?"

Lâm Chính Tắc kéo vali vừa mở ra, đứng dậy ngồi lên giường, trong lòng có một dự cảm không lành.

"Phòng này vốn dĩ là của người ta đặt... Thì ông bà xưa có câu thà hủy một ngôi miếu." Văn Hoa không dám nói tiếp, bởi vì sắc mặt Lâm Chính Tắc đã rất tệ.

Hai người ăn trưa xong thì Trần Từ Ngang đến khách sạn. Văn Hoa gọi điện cho Trịnh Lạc nói cô nhiều chuyện đã gọi Trần Từ Ngang đến, bây giờ em ấy không có chỗ ngủ, cậu có thể cho em ấy ngủ bên phòng cậu một đêm không.

Trịnh Lạc cười xấu xa hai tiếng nói, ngủ bên phòng các cô đi.

Vì vậy sau Văn Hoa bị Lâm Chính Trạch đè lên giường tét mông, hai người lái xe trở về thành phố.

"Thật ra, chúng ta không phải về đâu, Trần Tử Ngang chỉ cần ngủ trên ghế sofa là được, hơn nữa em chắc chắn là tên Trịnh Lạc đó chỉ mạnh miệng thôi, nhiều lắm thì sau một đêm hai người sẽ chung phòng một ngày thôi." Văn Hoa nói khi xe lái ra khỏi khách sạn.

“Em nghĩ anh sẽ để người đàn ông khác nhìn thấy em khi ngủ?” Lâm Chính Tắc bình tĩnh nói.

“Wow, bác sĩ Lâm thật độc đoán, đẹp trai chết mất.” Văn Hoa giả bộ ngượng ngùng.

Lâm Chính Tắc chậm rãi quay đầu qua liếc cô một cái, "Haha, em nghĩ nhiều rồi, khi ngủ em thường thích nhảy thoát y, em không biết sao?"

"Cái cái cái gì cơ? EXCUSE ME?"

“Em tự nghĩ đi, đã bao nhiêu lần em ngủ quên trong bộ đồ ngủ hoàn chỉnh, nhưng khi tỉnh dậy thì trần truồng hả.” Lâm Chính Tắc nhắc nhở cô, khóe miệng không không kìm chế được nhếch lên.

"Đó không phải là do anh cởi à?!"

"Anh? Hai lần đầu tiên nhìn thấy em như vậy anh còn nghĩ anh đã tìm môt cô gái lưu manh làm bạn gái."

"Không thể nào, tuyệt đối không thể, chắc chắn là anh bịa ra!"

Lâm Chính Tắc cho cô một ánh mắt em biết mà, Văn Hoa bỗng nhớ ra, nhiều năm trước đây có một lần được nghỉ lễ, anh trai của Tiểu Ma dẫn bọn cô đi cắm trại, buổi tối cô và Tiểu Ma nằm cùng nhau trong một cái lều, buổi sáng hôm sau trên người cô không mặc quần. Tiểu Ma nói với vẻ mặt không thốt nên lời, "Con mợ nó cái tật xấu gì thế này, hơn nửa đêm cậu nhắm mắt đá lung tung, sống chết đòi cởi quần."

Bên trong xe im lặng một lúc lâu, chỉ có Lâm Chính Tắc thỉnh thoảng không kiềm chế được bật cười thành tiếng.

"Lúc ngủ em còn làm gì?"

"À, để em nghĩ xem, em còn nói mớ." Lâm Chính Tắc cười đến mức cả người run cả lên.

"Em nói gì..."

"Có một lần nữa đêm em làm anh tỉnh, em nói em phải về hành tinh của em, nói lát nữa chúng ta gặp lại. À, đêm hôm trước em đã nói rằng Trump không tốt, kém hơn nam thần Obama của em, còn nói Obama ly dị thì em sẽ cưới ông ấy."

“Anh đang nói đùa thôi, thật sự đang nói đùa thôi đúng không." Văn Hoa cảm thấy cả người không được khỏe, cô đúng thật là có một thời gian bị Obama ám ảnh, năm bầu cử đầu tiên cô còn chép lại bài phát biểu nhậm chức của Obama, cả ngày lôi ra đọc thuộc lòng. Đến mức mà mẹ Văn cảm thấy cô đã được khai sáng và bắt đầu tiến bộ hơn rồi.

"Em có muốn nghe lại không?" Lâm Chính Tắc nói rồi lấy điện thoại ra đưa cho cô.

"Mở khóa!” Văn Hoa nghiến răng nghiến lợi.

Một phút sau, trong file ghi âm trong điện thoại vang lên một giọng nói, cô lầm bầm một lúc rồi nói, "Lâm Chính Tắc, em yêu anh ~"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK