• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau nửa đêm, mưa mỗi lúc một to, từ mưa phùn lất phất chuyển sang mưa to tầm tã.

Trần Quần vác Nhạc Mông vào phòng ngủ dành cho khách. Sau khi được Trần Tửu đút thuốc giải rượu, cô ấy nằm nhoài ra ngủ vùi.

Thoắt cái chỉ còn lại hai người đối mặt nhau không nói gì.

Trần Tửu nằm trên sô pha, rượu kia tác dụng chậm, cô híp mắt, đầu óc cứ váng vất suốt. Nhưng lại không ngủ được, cứ lẩm bẩm mãi như đang nói chuyện phiếm. Trần Quần nghe rất nghiêm túc, thỉnh thoảng còn đáp lại mấy câu.

“… Lúc ấy thầy Ngụy dẫn chị chạy trốn, chắc em không biết anh ta dẫn chị đi thế nào nhỉ?” Trần Tửu vừa nói vừa co hai chân lại.

Trần Quần lắc đầu, khẽ đáp: “Em biết.”

Trần Tửu không nghe rõ, ý thức hỗn loạn, kể tiếp: “Thầy Ngụy cầu hôn chị.”

Trần Quần cứng đờ người, nhíu mày hỏi: “Hả?”

“Hôm nay em cũng nhìn thấy, cảnh tượng hoành tráng như vậy…” Cô nói, trở mình, giọng hơi ú ớ, “Anh ta đã ly hôn… Anh ta nói muốn cưới chị, bởi vì anh ta cảm thấy ngoài bố mẹ ra thì anh ta là người thân thiết với chị nhất trên đời. Thật ra thì anh ta yêu chị thật đấy, từ rất nhiều năm trước chị đã biết anh ta yêu chị rồi.”

Trần Quần cầm ly nước ấm, ngồi bên cạnh cô, sô pha lún xuống một khoảng. Cô liếc mắt nhìn anh đến lộ cả nọng cằm.

“Anh ta yêu chị như vậy mà còn lấy người khác?”

“Vì chị từ chối anh ta.” Trần Tửu cười khúc khích, co đôi chân trắng nõn lên sô pha. Dưới ánh đèn, chúng càng thêm loá mắt.

Trần Quần kìm chế rung động trong lòng, hỏi cô: “Vì sao?”

“Anh ta xem thường chị.” Trần Tửu nói.

Trần Quần quay đầu, nhìn cô với vẻ thắc mắc.

Trần Tửu dùng tay chống người dậy, gối đầu lên vai Trần Quần, lim dim mắt.

Mùi rượu xộc vào mũi Trần Quần khiến anh thoáng thấy mình cũng hơi say, lại nghiêng đầu nhìn, khuôn mặt cô quá đỗi diễm lệ, bỗng khiến tim anh lỗi nhịp vài lần.

Cô quả đúng là ly rượu ngon, vừa chạm đã say lòng người.

Trần Tửu lải nhải: “Anh ta cảm thấy chị đã bị lão già kia chà đạp. Lúc còn ở trong thôn, anh ta từng nghe thấy rất nhiều tin đồn, tuy không nói ra miệng nhưng trong lòng đã tin chắc, cứ đinh ninh chị là vợ bé của lão già kia… Thế mà là người thân thiết nhất của chị ư…”

Trần Quần siết chặt cái ly đến khi bị nước làm phỏng, tay anh run lên, cái ly rơi xuống đất vỡ toang.

Anh vô thức muốn xoay người dọn dẹp nhưng bị Trần Tửu ngăn lại.

Cô giống như con lười treo trên người anh, cứ bám lấy anh một cách vô lý, dùng ngón tay nâng cằm anh lên, kéo anh gần lại mãi, đến tận khi chóp mũi hai người dán vào nhau, nghe thấy nhịp thở của nhau.

“Chúng ta mới là người thân thiết nhất trên đời…” Cô dùng đôi mắt lờ mờ vì say nhìn người nọ với ánh mắt dịu dàng, nói năng lộn xộn, chẳng rõ thật lòng hay giả ý.

“Ngoài em, chị chẳng tin ai cả… Chị cũng không tin anh ta, chị không lấy anh ta…”

Trần Quần thà rằng cô say, bởi câu nói này quá xuôi tai. Anh không muốn cười nhưng khoé môi cứ như có suy nghĩ riêng, thoát khỏi khống chế và sức hút Trái Đất mà khăng khăng vểnh lên.

Trần Tửu mơ màng muốn ngủ, Trần Quần định nhổm dậy thì cô lại tỉnh, tiếp tục bám riết anh không buông. Cuối cùng anh hết cách, một tay đỡ cô, tay kia cầm cây lau nhà dọn dẹp.

Sau khi dọn xong mớ hỗn độn lại đi rót nước ấm cho cô. Cô vừa thấy nước là sợ, đang định đẩy ra, nhác thấy người trước mặt là anh mới chịu ngoan ngoãn uống.

Vừa uống vừa lẩm bẩm “khát chết đi được”.

Rốt cuộc Trần Tửu cũng ngủ say.

Trần Quần mệt đến mướt mồ hôi, hơi chật vật, nửa dựa vào mép giường, cách Trần Tửu rất xa.

Anh không muốn đi tắm, có lẽ vì quá mệt, anh cũng mơ màng thiếp đi.

Trong mơ có rất nhiều người nói chuyện, lúc là Lý Đức Phú giơ gậy lên đánh anh, mắng anh rằng “thằng con khốn hôm nay lại làm biếng”, lúc là Ngụy Kim Hà nhéo tai ấn đầu anh vào nước đá, vừa ấn vừa cười chói tai… Thoắt cái lại là Trần Húc lạnh nhạt, ngẩng cái đầu nhỏ nhìn anh bằng nửa con mắt đầy vẻ khinh thường…

“Đồ nhà quê ở đâu ra không biết.”

Hết cảnh này đến cảnh kia liên tục tái hiện, lần nào cũng tra tấn cùng cực.

Cứu tôi với.

Đầu anh đẫm mồ hôi, hãm sâu trong cơn ác mộng, gào thét không ra tiếng… Cứu tôi với, ai cứu tôi với…

Cứu tôi.

Trong cơn ác mộng cuối, anh bắt đầu lảo đảo chạy băng băng, lướt qua bụi cỏ, qua cánh đồng, qua đám mạ non mọc ven đường, chạy còn nhanh hơn cả gió núi.

Dưới trời xanh vô tận, sóng vàng vô tận.

Đường dài vô tận, tuyệt vọng vô tận.

Anh đuổi theo một chiếc xe.

Chưa chạy được bao xa đã thở hồng hộc, bắp chân căng cứng, mồ hôi rơi nhoè mắt, anh không chạy nổi nữa.

Ngay lúc này, sự sợ hãi dâng lên đỉnh điểm, anh hoảng hốt gào chói tai:

“Chị! Chị, chị định đi đâu!”

“Đừng đi mà, đừng đi, đừng bỏ em lại!”

“Chị đừng bỏ em lại, chị dẫn em theo với… Đừng đi…”

Nhưng cố gắng bao nhiêu cũng không đuổi kịp chiếc xe mỗi lúc một xa kia.

Cát bụi tung mù, cô biến mất tăm.

Lý Diệp Tử đi rồi.

Anh không biết phải làm gì, tuyệt vọng quỳ dưới đất, sức lực biến đâu mất, rồi anh nằm xuống, trở mình đối mặt với trời xanh.

Xanh vô tư lự.

Cơn đau trên đùi khiến cả người anh run lên, anh nhớ trước kia Ngụy Kim Hà ấn anh xuống, dùng gậy gai đánh mà cũng không đau đớn như lúc này.

Đau như trái tim bị róc mất một miếng.

Anh biết, chỉ cần bây giờ anh chạy về báo cho bố mẹ, báo họ biết rằng gã thầy giáo họ Triệu kia đã bỏ Lý Diệp Tử vào vali mang đi thì không chỉ Lý Diệp Tử không đi được mà kiếp này gã họ Thiệu kia cũng phải táng thân chốn này.

Nhưng mãi đến khi sắc trời từ xanh chuyển sang đen, anh vẫn nằm yên dưới đất không nhúc nhích.

Ôm lồng ngực đau nhói, chỉ biết rơi lệ.

Anh nghĩ, Lý Diệp Tử là kẻ lừa đảo.

Cô từng nói cô sẽ mãi mãi thích anh, từng nói cô sẽ luôn ở bên anh, từng nói Lý Diệp Tử và Lý Hoan mãi mãi ở bên nhau… Tất cả đều là cô nói, vậy mà cô lại nuốt lời.

Cô vứt bỏ anh, một mình chạy trốn.

“Đồ lừa đảo.” Mắt anh đỏ ngầu, khẽ mắng.

Mắt Trần Quần đau xót, móng tay bấu vào lòng bàn tay tạo thành cơn đau.

Anh đi trong bóng tối, giọng nghẹn lại, chân cũng chết lặng, hai mắt sưng đỏ.

Từ lúc mặt trời mọc cho đến khi mặt trời lặn, rồi lại đến khi mặt trời mọc lần nữa, nhưng Lý Diệp Tử vẫn không quay về.

Anh cứ đi, luôn đi, đi mãi ma vẫn không ra khỏi cơn ác mộng này.

Đi đến khi anh sắp hết hy vọng, những tưởng cứ chết như thế cũng tốt, thì bỗng một đôi tay ôm chặt lấy anh.

Bước chân khựng lại, đôi ngươi co rút, cơ thể bắt đầu run lẩy bẩy.

Sau thoáng lặng yên, anh nghe thấy một giọng nữ ấm áp vẳng từ xa đến, mang theo ánh sáng.

“Trần Quần, dậy đi.”

Anh không nói gì, môi mím chặt, dùng sự im lặng tỏ ý kháng cự.

“Chị sẽ không lừa em nữa, nghe chị, dậy đi nào.” Giọng cô rất khẽ khàng, nhưng lại đủ đầy sức mạnh.

Anh hỏi: “Thật sao?”

“Thật, chị sẽ không bỏ em lại nữa.” Cô dùng hết sức lực ôm ghì anh, xúc cảm ấm áp đậu trên trán, mềm mại lau đi mồ hôi lạnh của anh.

“Xin lỗi, chị đã khiến em chịu quá nhiều uất ức.” Cô ôm lấy Trần Quần, dỗ anh như dỗ một đứa bé bị thương, “Sau này sẽ không thế, chị hứa đấy.”

Anh vẫn kháng cự: “Chị và gã họ Ngụy kia đi cùng nhau, chị vứt bỏ em.”

“Sau khi chị ra ngoài đã báo cảnh sát, chị dẫn cảnh sát tới cứu em nhưng lúc ấy rất hỗn loạn, sau đó chị tìm đủ cách mà vẫn không tìm thấy em.”

Cô giải thích, giọng cũng nức nở, “Chị có đi tìm em, chị không hề vứt bỏ em.”

Giữa mênh mông biển người, mênh mông hy vọng, cô vẫn luôn tìm anh.

Luôn le lói niềm tin, vọng tưởng sinh thời còn có thể gặp lại nhau.

Bọn họ là người thân thiết nhất trên đời, sao cô nỡ vứt bỏ anh?

Anh lại nói: “Chị muốn kết hôn với gã, gã cầu hôn chị…”

“Chị từ chối anh ta rồi, chị không yêu anh ta… Chị sẽ không lấy anh ta…”

“Chị sợ lắm, vì sao chị không tìm thấy em? Em đã đi đâu?”

Cô bật khóc nức nở, dựa vào anh, nước mắt chảy xuống cổ anh, trấn an nỗi sợ hãi trong anh.

Trần Tửu cũng kể anh nghe chuyện những năm qua, về anh trai Trần Đinh của cô, về cậu con trai Trần Tiểu Đậu của anh ấy và chị dâu, về chuyện cô đã vất vả thế nào mới đậu Đại học, và cả chuyện cô đã tìm anh rất nhiều năm. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK