• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẳng thắn mà nói, đây là lần đầu tiên Trần Tửu nhìn thấy khuôn mặt lúc ngủ của Trần Quần.

Khi anh ngủ thở rất sẽ, mày hơi nhíu lại như thể gặp rất nhiều chuyện không vui trong mơ.

Trần Tửu vươn tay vuốt ve đôi mày anh, là phẳng vùng nhăn nhó.

Đến gần mới phát hiện giữa mày anh có nếp nhăn sâu hoắm trông giống hệt chữ Xuyên (川).

Cô cảm thấy như có dòng suối ấm áp chảy xuôi trong lòng, không kìm được mà nhào tới hôn lên môi anh.

Lần này đã đánh thức Trần Quần, anh mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy cô trước mặt thì duỗi tay tới, ôm chặt cô vào lòng, dán mặt lên bờ vai trần của cô, khẽ nói: “Chị dậy rồi.”

Trần Tửu ừ một tiếng, vuốt tóc anh, Trần Quần vừa tỉnh ngủ trông cực kỳ vô tội, cũng cực kỳ dễ bắt nạt.

Cô hỏi: “Gặp ác mộng à?”

Trần Quần ôm chặt cô nói: “Mơ thấy chuyện tối qua chỉ là mơ.”

Trần Tửu hôn mí mắt anh, nói: “Giờ em biết là không phải rồi.”

Trần Quần im lặng, duỗi đôi chân ra quấn lấy cô, thân nhiệt của anh cao hơn cô, nép trong lòng anh rất thoải mái.

Ngay khi Trần Tửu mơ màng thiếp đi thì Trần Quần lặng thinh hồi lâu đột nhiên mở miệng hỏi: “Trần Tửu, sau này có phải em có thể sống như một người bình thường không?”

Trần Tửu lập tức mở mắt ra, ngạc nhiên quay đầu nhìn anh.

Anh cọ vào bờ vai cô, lẩm bẩm: “Chẳng biết cuộc sống của người bình thường là thế nào nhỉ?”

Trần Tửu dựa vào anh, khẽ nói: “Thì chúng ta từ từ thể nghiệm.”

Cô nói là “chúng ta”.

Tương lai sau này, cô sẽ cùng anh thể nghiệm tất thảy những điều cuộc sống nên có.

Bọn họ sẽ luôn ở bên nhau, kết hôn, sinh con, bạc đầu, rồi về với cát bụi.

Cuộc đời như thế chẳng có gì khác với muôn nghìn chúng sinh, nhưng bọn họ lại hao hết sức lực mới có được, tháng ngày về sau, bọn họ vẫn sẽ còn cố gắng, cố gắng sống như một người bình thường, trở thành một phần của tỉ tỉ chúng sinh.

Vào mùng Một, Trần Quần vẫn về nhà.

Nguyên nhân là vì anh không về, tên Trần húc kia lại ngang ngược gọi điện đến bảo bà nội muốn anh về nhà, nếu không đi thì sẽ tới bắt đi.

Trần Quần vốn không muốn đi, nhưng họa vô đơn chí là Trần Đinh phát hiện chuyện Trần Tửu đi xuyên đêm không về. Anh ấy thật sự lo lắng, đành nửa đêm nửa hôm lái xe chở vợ con từ nhà bố mẹ Kiều Hoà về.

Sau chuyện gà bay chó sủa ấy thì ai về nhà nấy.

Trần Quần về nhà đúng vào giờ ăn tối.

Anh vừa mở cửa đã thấy Trần Húc bắt tréo chân ngồi chơi game, chắc vừa thua một ván nên giận cá chém thớt trút lên người Trần Quần.

“Xúi quẩy.” Cậu ta đen mặt chửi.

Trần Quần đã quen, nhìn thẳng phía trước đi lướt qua cậu ta.

Trần Húc đấm phải bông thì càng hậm hực, đuổi theo mắng: “Đều do anh, anh là đồ xui xẻo, hễ anh tới là tôi uống nước cũng giắt răng, mới mùng Một đầu năm tôi đã không thắng nổi…”

Trần Quần đột nhiên đứng lại.

Anh vốn đứng ở trên cầu thang xoắn ốc, từ trên cao nhìn xuống Trần Húc nên trông có khí thế hơn cậu ta nhiều.

Trần Húc không đủ tự tin, cặp mắt anh trông rất dữ dằn, nhưng cậu ta không nhận thua, thẳng lưng mà quát: “Nhìn cái gì mà nhìn! Đồ quê mùa!”

Trần Quần nhếch môi buồn cười, “Chơi game mà gà thì đúng là phải tội.”

Trần Húc thoáng sửng sốt, sau mới phản ứng lại, “Mẹ kiếp Trần Quần, anh bảo ai gà hả?!”

Trần Quần: “Cậu.”

“… Đệt.”

Trần Húc xắn tay áo, xông lên tính đánh một trận.

“Đủ rồi!”

Một giọng nói già nua cất lên, Trần Húc tức khắc xìu xuống, đứng thẳng tắp, mắt nhìn chằm chằm đôi giày, vô cùng ngoan hiền.

Bà cụ Trần được mẹ Trần Quần đỡ ra khỏi thư phòng, đi tới trước mặt Trần Húc, liếc cậu ta một cái vì lo sốt vó, rồi quay đầu nói với Trần Quần: “Về rồi à.”

Trần Quần đi xuống cầu thang, “Dạ.”

“Đã ăn tối chưa?”

“Chưa ạ.”

“Thế thì ăn chung với bà đi.”

Trần Quần cúi đầu đồng ý.

Anh đỡ bà cụ Trần tới bàn ăn, trên bàn bày mười mấy món, bà cụ Trần cười nói: “Không biết cháu thích ăn gì nên bà bảo đầu bếp nấu nhiều chút.”

Trần Quần không để tâm, đợi bà nội yên vị anh mới kéo ghế ra ngồi xuống, nhưng lại bị bà cụ Trần ngăn lại.

Bà vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình, nói: “Ngồi cạnh bà đi.”

Trần Quần đi sang, ngồi xuống.

Bà cụ Trần: “Sao năm nay lại không định về nhà?”

Trần Quần vẫn lấy cớ cũ: “Phòng làm việc bận không phân thân được.”

Bà nội cười lắc đầu, “Cháu thật là, chỉ biết lừa người già như bà.”

Trần Quần im lặng một lúc, không nói gì.

Bà cụ Trần nói: “Ăn cơm đi.”

Trên bàn cơm vẫn luôn im ắng, chỉ có tiếng chén đũa chạm khẽ vào nhau.

Trần Quần cúi đầu ăn cơm, yên lặng tựa như không khí.

Bà cụ Trần bỗng nói: “Cháu còn nhớ chú Dương của cháu không? Cậu ấy có một đứa con gái, bố cháu định bảo cả Trần Húc và cháu đi gặp con bé. Con bé ấy có gia thế rất lớn, vừa đi du học về, nhưng lại dẫn theo một đứa bé, nghe nói là nhặt được, có điều thằng bé không thông minh lắm, hình như hơi ngốc nghếch… Nuôi một đứa bé cũng chẳng có gì, điều vừa mắt bố cháu là địa vị chú Dương và ngài cựu bí thư thôi.”

Trần Quần đột nhiên ngẩng đầu, đang định nói gì đó thì bà cụ Trần đã giơ tay, ý bảo anh khoan hẵng vội.

Bà bình thản nói: “Nhưng bà đã từ chối thay cháu rồi, mấy chuyện thế này cứ để đứa phá gia chi tử như Trần Húc đi là được.”

Bà bỏ chén xuống, quay sang nhìn Trần Quần, khẽ nói: “Nhà họ Trần không thể cho cháu điều gì, thì cũng không thể lấy cả tự do của cháu được.”

Trần Quần ngơ ngác, muốn nói lại thôi.

“Ừm, gọi cháu về là để nói chuyện này cho cháu biết thôi.” Bà cụ Trần đứng dậy, đèn trần rọi xuống mái tóc màu hoa râm của bà, bà cất bước đi, khẽ vỗ vai Trần Quần một cái.

“Tết sang năm nhớ về nói chuyện với bà già này đấy.”

*

Vì bà cụ Trần mà nhà họ Trần trọng yên tĩnh, tầm tám giờ tối là Trần Húc đã ngoan ngoãn về phòng, không dám kêu gào ầm ĩ.

Trần Quần lên lầu hai, lấy điện thoại ra, vừa mở đã thấy rất nhiều tin nhắn, đều là của Trần Tửu.

Cô gửi đoạn phim, gỡ bỏ, lại gửi, lại gỡ bỏ, lại gửi.

Hình ảnh cuối là một đoạn phim tầm nửa phút.

Ý cười lan tràn trong mắt Trần Quần, anh ấn mở đoạn phim.

Trần Tửu ngồi trên giường trong phòng mình, ôm một cây đàn Ukulele, đang tự đàn hát bài “Bé con”.

“Từ đây trong tim tôi có một người, đã từng ở bên tôi thuở bé con.”

“Khi xưa bắt chước người khác bảo thích đọc kịch bản, người ấy thiếu răng nên phát âm không chuẩn.”

Câu cuối cùng là cô tươi cười rạng rỡ nói với màn hình.

Cô nói: “Trần Quần, chị đang đợi người trong quá khứ ấy.”

“Em là một phần không thể thiếu.”

Đoạn phim đến đây là hết.

Trần Quần lưu đoạn phim, ấn mở, xem lại lần nữa.

Cô gái ôm Ukulele lại xuất hiện trên màn hình, tiết tấu bài hát “Bé con” lại từ từ cất lên.

Trần Quần cầm điện thoại, nhớ lại rất nhiều năm về trước, khi bọn họ còn chưa chạy thoát khỏi Phố Vàng, người thiếu nữ Lý Diệp Tử thường xuyên hát đồng dao cho anh nghe.

Hồi đó anh cứ nghĩ đơn giản rằng cô là chị gái anh. Anh sùng bái cô, yêu thích cô, hỏi cô tên bài hát là gì cô cũng không đáp được, nhưng anh lại thích nghe cô hát những bài đồng dao không tên ấy, cũng thích ngắm gò má thanh tú của cô.

Hồi ấy cô hay nói với anh, Lý Diệp Tử và Lý Hoan mãi mãi không chia xa.

Hồi ấy bọn họ vẫn còn niên thiếu, thề hẹn son sắt như thể hễ thét lên thì nó sẽ là mãi mãi.

Điện thoại Trần Quần lại rung.

Anh không ấn mở, một mình đứng trong phòng ngủ, đứng một lát, sau đó dựa vào trí nhớ mở tủ đồ ra, lục lọi hồi lâu mới thấy thứ muốn tìm.

Bên dưới đống quần áo có một bức tranh, vì đã qua nhiều năm nên viền đã mốc, song vẫn được giữ gìn rất hoàn hảo.

Anh cẩn thận mở tranh ra, bên trên là khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ. Cô đứng trong sóng lúa vàng ươm, quay đầu cười ngọt ngào với anh.

Chữ ký là sáu năm về trước, lúc anh mới bắt đầu học vẽ.

Đây là hình ảnh cuối cùng của Lý Diệp Tử, cũng là đầu tiên của Trần Tửu trong trí nhớ của anh.

Trần Quần mỉm cười, cầm điện thoại định chụp bức tranh này cho Trần Tửu xem, mở ra mới nhớ mình còn tin nhắn chưa đọc.

Anh v.uốt ve thiếu nữ trong tranh, ấn mở tin nhắn thoại.

Gió đêm thổi bay một góc tranh, giọng nữ vọng ra từ điện thoại…

“Trần Tửu và Trần Quần mãi mãi không chia xa.”

HẾT

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang