Nhiệm vụ của bộ đội đặc chủng được bảo mật tuyệt đối, hai bác cũng không rõ nguyên nhân chính Khổng Nhiễm chết, chỉ biết là con trai hi sinh, chôn trong mộ viện liệt sĩ.
Lần đầu tiên thấy ba mẹ Khổng Nhiễm, tâm lý của Nguyên Tư còn chưa hoàn toàn ổn định. Trước khi đi Chu Trản do dự thật lâu, ôm cậu nói: “Nếu không thì lần này anh đi một mình.”
“Em cũng muốn đi.” Nguyên Tư khẽ nói: “Em là người phải có mặt.”
Lần đó Nguyên Tư định quỳ gối trước mặt hai bác, nói cho bọn họ biết nguyên nhân cái chết của Khổng Nhiễm. Chu Trản lại nói: “Người cũng đã mất, nếu như em nói thì không chỉ bị Chim Ưng kỷ luật mà còn dằn vặt hai bác. Hà tất?”
Đầu Nguyên Tư rất loạn, một mặt cảm thấy không có cách nào đối mặt với người nhà Khổng Nhiễm, một mặt lương tâm cắn rứt, muốn đến gặp hai trưởng bối đau lòng vì mất con, cảm thấy họ có quyền biết Khổng Nhiễm qua đời như thế nào. Nhưng Chu Trản nói không sai, cách Khổng Nhiễm chết đừng nói là ba mẹ không thể nào chấp nhận nỗi, mà chính người không liên quan nghe xong cũng phải cảm thấy nghẹn trong lòng.
Chu Trản dẫn cậu đi gặp bác sĩ tâm lý.
Sau khi được điều trị cậu đã bình tĩnh lại, nhưng khi đến nhà họ Khổng, vừa thấy mẹ Khổng già nua thì cảm xúc cậu lại phập phồng, đầu choáng váng rất nhanh.
Không thể không nghĩ, tại sao ông trời luôn trêu người. Nếu như lúc đó có đủ thời gian, cậu nhất định có thể cứu Khổng Nhiễm, ba mẹ Khổng Nhiễm cũng sẽ không tiều tụy như bây giờ.
Há miệng muốn nói gì đó, nhưng một chữ cũng không thể thốt ra.
Cậu đã không còn xem mình là tội nhân, nhưng không cách nào loại bỏ sự liên quan đến cái chết của đồng đội, lúc này đột nhiên đối mặt với song thân Khổng Nhiễm, sự hối hận và cảm giác tội lỗi lại một lần nữa xuất hiện, làm cậu không thở nổi.
Ân cần thăm hỏi, bắt chuyện là Chu Trản, đầu Nguyên Tư cứ ong ong lên, trên lưng xuất ra một lớp mồ hôi lạnh, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt.
Đột nhiên, một đôi tay duỗi tới, hơi run rẩy cầm lấy tay cậu. Cậu kinh hoảng ngước mắt lên, đối mặt với đôi mắt của mẹ Khổng.
Mẹ Khổng nói: “Cháu chính là Tiểu Tư?”
Cơ thể cậu cứng đờ, suýt nữa hất mạnh tay ra.
Mẹ Khổng nở nụ cười: “Thằng Nhiễm mỗi lần gọi điện về cho bác đều nhắc tới cháu và Chu Trản, nói hai đứa là anh em tốt của nó, đã quen biết nhiều năm, đắng cay gì cũng cùng nhau trải qua.”
Giọng mẹ Khổng rất nhẹ, ánh mắt cũng rất dịu dàng, giọng nói giống như đang nhìn thấy con trai mình.
Nhịp tim Nguyên Tư chậm lại, lo lắng nói: “Cháu, chúng cháu ở cùng một Trung đội.”
“Ừ.” Mẹ Khổng gật đầu, “Nó có kể với bác. Kể Tiểu Trản là người lợi hại nhất, sau này nhất định có khả năng lên làm Đại đội trưởng, còn con thì rất nhiệt tình, tay đã nứt nẻ hết rồi còn giúp nó giặt quần áo.”
Nguyên Tư nhất thời có chút kinh ngạc.
“Không nhớ sao?” Mẹ Khổng thở nhẹ, “Chuyện đó nó kể với bác năm 20 tuổi. Mỗi một chuyện nó kể, bác đều ghi lại ở đây.”
Nói rồi, mẹ Khổng vỗ vỗ vị trí ở tim.
Chu Trản đứng phía sau Nguyên Tư, ấm áp đáp lại: “Là năm tuyển chọn ạ?”
Mẹ Khổng cười: “Đúng vậy, đúng vậy, chính là khi đó. Lúc được làm bộ đội đặc chủng nó rất hào hứng, kể là hơn nửa năm qua không dành cho người sống. Bác liền hỏi nó, cực như vậy con còn cố gắng để làm gì. Nó nói bởi vì có anh em hỗ trợ lẫn nhau. Có một người tên là Nguyên Tư, nhìn rất đẹp trai, tuy là đánh nhau không giỏi, nhưng lại chịu cực chịu khổ rất giỏi, còn thích giúp người.”
Mắt Nguyên Tư mờ dần, môi bắt đầu run rẩy.
“Thằng Nhiễm nói, có đợt huấn luyện leo dây ai cũng mệt nằm bò, tay ai cũng bị thương, tay cháu chảy rất nhiều máu còn nhịn đau giúp nó giặt quần áo.” Mẹ Khổng nói: “Bác liền hỏi — sao con không hiểu chuyện gì hết, giặt không nổi thì đừng giặt, tay khỏi rồi giặt không được sao? Đồng đội giúp con giặt là con để người ta giặt hả? Kết quả nó nói với bác mấy đứa sẽ bị kiểm tra vệ sinh cá nhân, ai không giặt quần áo sẽ bị phạt. Cháu vì giúp nó không bị phạt nên nhân lúc nó ngủ, đem quần áo của nó đi giặt hết.”
Nước mắt đã chảy xuống, Nguyên Tư vội vã giơ tay lên lau đi.
Cậu vẫn nhớ đợt huấn luyện tuyển chọn, Khổng Nhiễm ném cho cậu hơn một nửa cái bánh bao, không ngờ Khổng Nhiễm cũng luôn ghi nhớ trong lòng chuyện cậu giặt quần áo giúp.
Những người như bọn họ, đồng cam cộng khổ bao nhiêu năm, sâu nặng nhất là hai chữ “Chiến hữu” và “Anh em”.
“Đừng khóc.” Mẹ Khổng vội vã đưa khăn giấy, “Con trai à, đừng khóc. Không phải khóc, thằng Nhiễm ở trên trời nhìn chúng ta đó, chúng ta khóc nó sẽ buồn.”
Ba Khổng đi tới, vỗ vai vợ, “Hai đứa nhỏ đến thăm chúng ta, bà cũng đừng nhắc đến chuyện ngày xưa nữa.”
Mẹ Khổng nhích qua một bên lặng lẽ lau nước mắt, lại tiếp tục trò chuyện cùng hai người, lúc biết hai người vì bị thương nên phải xuất ngũ thì trầm mặc thật lâu, sau đó như trút được gánh nặng nói: “Thật tốt, có thể bình an, không giống thằng Nhiễm nhà bác...”
Giọng của bà có chút nghẹn ngào, ánh mắt lại dịu dàng chưa từng có: “Sau này nhớ phải sống tốt, cách mấy nhiệm vụ này xa một chút, chăm sóc tốt chính mình, bình an là phúc. Mấy đứa là chiến hữu mà thằng Nhiễm trân trọng, nó nhất định không hi vọng mấy đứa gặp chuyện không may. Hiện tại hai đứa xuất ngũ, nó cũng sẽ yên tâm.”
Ngày rời khỏi nhà họ Khổng, Nguyên Tư khóc to ở trong lòng Chu Trản, đem tâm trạng tích tụ hơn một năm qua trút hết, khóc đến mức hai mắt đỏ bừng sưng múp không nhìn ra hình dạng, thị lực cũng trở nên lờ mờ.
Người đã khuất sẽ không bao giờ bị lãng quên.
Mà người sống, sẽ mang theo “Quá khứ” dũng cảm tiến tới.
Mấy năm nay, Nguyên Tư và Chu Trản mua không ít đồ dùng cho gia đình bác Khổng, cố gắng giúp hai bác cải thiện cuộc sống.
Trước đây lúc còn trong quân đội, các đội viên thỉnh thoảng sẽ nói đùa với nhau — Nếu như tao vẻ vang [1] rồi, xin tụi bây hãy chăm sóc ba mẹ tao, thay tao tận hiếu. Khổng Nhiễm tính cách thật thà chất phác, chưa từng nói lời tương tư như vậy với Chu Trản và Nguyên Tư, nhưng hai vị chiến hữu đó lại chủ động đảm đương trọng trách này.
[1] Vẻ vang ở đây có nghĩa là hi sinh, được truy phong đưa tiễn.
Dùng lời Nguyên Tư nói, thì đây chính là “Điều nên làm”.
Tết âm lịch năm nay, hai người dự định mua cho hai bác xe tay ga [2] dành cho người già, một chiếc cho hai bác Khổng, một chiếc cho ba mẹ Chu. Hai cặp trưởng bối đều ở thành thị nhỏ, lái xe cũng thuận tiện, hơn nữa không đắt lắm.
[2] Xe dành cho người già – Hình
Chỉ là dù không tốn nhiều lắm, nhưng cũng là một khoản chi.
Trong nhà Chu Trản quản lý chi tiêu, Nguyên Tư không rõ sau khi mua xe xong cho hai gia đình thì còn bao nhiêu, gởi ngân hàng có bao nhiêu.
Xe bánh mì càng ngày càng hư hỏng nặng, ngày trước cậu và Chu Trản còn có thể dùng đi dạo phố, hiện tại chỉ thể dùng đi nhập hàng.
Ham muốn có xe mới càng ngày càng mãnh liệt.
Có xe mới là có thể đi hóng gió, có thể chạy băng băng trên rìa sông Giang, còn có thể cùng Chu Trản...
Nguyên Tư nghĩ, 30 tuổi rồi, vậy mà chưa từng chơi xe rung một lần.
Sinh nhật 31 tuổi, muốn trải qua ở trên xe cùng Chu Trản.
Đã có kế hoạch là sẽ bắt đầu hành động. Nguyên Tư suy nghĩ tìm cách để kiếm thêm thu nhập, đúng lúc cậu chủ cửa hàng đồ ngọt cảm thấy mùa đông buôn bán không bằng mùa hè, nên nảy ra sáng kiến bắt đầu bán kèm hộp hoa [3] với trà sữa.
[3] Hộp hoa – Hình
Nguyên Tư được gợi ý, chuẩn bị bán thử trái cây hộp.
Cùng lúc đó, Chu Trản cũng nghĩ ra “thủ đoạn mới” — Tiền trảm hậu tấu, mở rộng kinh doanh.
Nguyên Tư chỉ cho anh bán mì chay, nhưng mì chay lợi nhuận ít không bằng mì thịt bò, nếu muốn kiếm nhiều tiền nhất định phải thêm món.
Năm nay Sơn Thành cực kỳ lạnh, anh mượn cớ trời lạnh sẽ bệnh không cho Nguyên Tư tới “Quán mì Tư Ca”. Đúng lúc Nguyên Tư đang vắt hết óc thiết kế trái cây hộp, còn cùng cậu chủ cửa hàng đồ ngọt nghiên cứu giá thị trường nên không có sức tới quán mì chơi.
Vì giấu giếm, cũng là vì kiểm tra khẩu vị các thực khách, tạm thời Chu Trản chỉ thêm món mì thịt bò, 2 vắt 16 tệ, 3 vắt 20 tệ. Mỗi sáng vẫn dậy lúc 4 giờ 40, sáng chỉ bán mì chay, bận bịu buổi sáng xong mới bắt đầu chuẩn bị thịt bò cho buổi trưa.
Cậu phục vụ rất hào hứng, thịt bò cách thủy được ông chủ hầm vừa mềm lại vừa ngon, quán mì đã có món mặn, khách so với trước kia càng thêm đông.
Tuần đầu tiên bán mì thịt bò, không cần cậu phục vụ nói Chu Trản đã chủ động tăng tiền lương cho cậu.
Khách đến càng ngày càng nhiều, duy nhất khiến cậu phục vụ bồn chồn chính là anh khách thú vị kia sao lại không tới.
“Quán mì Tư Ca” cuối cùng đã phát triển kinh doanh, thực khách trung thành không phải nên đến ủng hộ sao.
“Thực khách trung thành” hắt xì một cái, tưởng mình lại bị cảm, vội vã pha một ly rễ bản lam [4] uống ngay.
[4] Tễ bản lam: vị thuốc Bắc dùng giải nhiệt, tiêu độc, phòng bệnh
Đợt này mỗi ngày cửa hàng cung ứng 20 hộp trái cây, mỗi hộp đều khác nhau, tất cả đều do cậu thiết kế tỉ mỉ. Cậu chủ cửa hàng đồ ngọt còn trẻ, lanh lợi linh hoạt, am hiểu internet nên vừa mở rộng tiêu thụ hộp hoa mình thiết kế, vừa thuận tiện kéo theo Nguyên Tư, quảng cáo trái cây hộp cho “Trái cây tươi Trản Trản”.
Dần dần, chỉ 20 hộp một ngày là không đủ, vì tính luôn cả đơn đặt hàng trên mạng thì một ngày có hơn 50 hộp.
Nguyên Tư mệt thì mệt, nhưng lại thấy sung mãn.
Mà càng sung mãn hơn, chính là ví tiền.
Cuối tháng Nguyên Tư giao sổ sách cho Chu Trản, thu nhập tăng hơn một nửa so với trước đây. Chu Trản sợ cơ thể cậu không chịu đựng nổi, chỉ cho cậu bán 30 hộp mỗi ngày, cậu không nghe theo, cò kè mặc cả thành 35 cái.
Lúc đầu 1 cái Chu Trản cũng không muốn cho thêm, nhưng “Quán mì Tư Ca” đã bắt đầu bán mì thịt bò, ông chủ như anh cũng khó nói, hơn nữa Nguyên Tư còn đè lên người anh ăn vạ, anh nói không lại, đành phải đồng ý.
Vừa nghĩ tới việc sau này Nguyên Tư sẽ biết tiệm bán mì thịt bò, thái dương Chu Trản liền giật một cái.
Bị phát hiện không bằng thẳng thắn, anh nghĩ chờ qua Tết âm lịch sẽ năn nỉ chiêu “Thẳng thắn sẽ được khoan hồng” với Nguyên Tư.
Bận rộn nên thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã tới 26 tháng chạp.
“Quán mì Tư Ca” vẫn chưa nghỉ nhưng các quán ăn nhỏ khác đã đóng cửa gần hết. Cậu phục vụ cũng muốn về đón năm mới với ông bà, Chu Trản cũng dự định bán xong hôm nay sẽ dừng kinh doanh.
Buổi trưa còn rất nhiều thành phần tri thức chưa được nghỉ làm chen chúc trong quán, gọi món toàn là mì thịt bò. Bởi vì mấy quán “Ăn vặt dimsum”, “Lọ Sành Canh [5]” xung quanh đều đóng cửa, “Quán mì Tư Ca” phải tiếp khách nhiều hơn ngày thường gấp đôi, nên thời gian mở quán cũng phải kéo dài hơn, đến tận 2 giờ chiều mà vẫn còn có người ăn mì.
[5] Lọ sành canh (Canh trong bình đất sét), là phương pháp hầm truyền thống cỉa dân gian. Qua nghìn năm lắng đọng sáng tạo, khiến cho món ăn càng thêm độc đáo đặc sắc. Lọ sành canh Giang Tây Nam Xương ngày nay nổi tiếng khắp toàn quốc. Hình
Cậu phục vụ ngâm nga hát, lát nữa đóng cửa tiệm cậu sẽ được nhận lì xì — hàng năm Chu Trản đều sẽ phát lì xì cho cậu, đây là khen thưởng cuối năm không tính chung với tiền lương. Mới đầu tiền lì xì chỉ có 200 tệ, mấy năm nay làm ăn khấm khá, tiền lì xì cũng ngày càng tăng, cậu suy nghĩ, cẩn thận phỏng đoán tiền lì xì năm nay có khi nào lên 1000 tệ hay không.
Tâm tình Chu Trản cũng không tệ, thịt bò trong nồi đã sắp thấy đáy, bán thêm mấy bát là có thể trở về với Nguyên Tư rồi.
Không ngờ tới chính là, Nguyên Tư đột nhiên đến.
Cũng không phải cố ý đến kiểm tra anh, chỉ là đúng lúc có vị khách order ở bên này, trái cây hộp và hộp hoa đều cần gấp, mà tiểu ca chuyển phát nhanh đã nghỉ rồi.
Nguyên Tư đã bán xong 34 hộp, nhìn địa chỉ, nghĩ lâu rồi không đến “Quán mì Tư Ca” nên nói với cậu chủ cửa hàng đồ ngọt: “Để anh đi.”
Giao hàng xong, đương nhiên là phải tới gọi một bát mì cay.
Nhưng mà lúc đến gần quán, cậu không ngửi được mùi cay của mì mà xung quanh lại là...
Mùi thịt bò?
Nhìn kỹ lần nữa, thực đơn trên tường bất thình lình viết: Sản phẩm mới ra mắt, mì thịt bò Tư Ca!
Nguyên Tư:...
Phục vụ thấy cậu tới, hưng phấn kêu lên: “Ca, sao bây giờ anh mới tới, tiệm của tụi em bán mì thịt bò rồi đó!”
Trong quán ầm ĩ, Chu Trản ở sau bếp không nghe thấy.
Nguyên Tư kéo ghế ra ngồi xuống, giả vờ bình tĩnh hỏi: “Bán bao lâu rồi?”
“Sắp hai tháng rồi! Buôn bán rất tốt, anh Trản lại tăng lương cho em rồi!”
“Hai tháng?” Nguyên Tư chống càm, lẩm bẩm: “Vậy mà anh lại không biết.”
“Anh không đến mà, đương nhiên không biết.” Phục vụ nói: “Một bát? Hai vắt hay là ba vắt?”
Nguyên Tư: “Nửa kg.”
Phục vụ hoảng hốt: “Cái gì?”
“Lấy nửa kg.” Nguyên Tư lặp lại.
Phục vụ hô: “Anh Trản, có khách muốn nửa kg, tính tiền thế nào?”
“Nửa kg? Ăn nổi không?” Chu Trản cũng rất kinh ngạc, xốc màn vải lên nhìn, đồng tử lập tức co lại.
Nguyên Tư ngồi bên bàn nhìn anh, “Ông chủ, cho nửa kg mì thịt bò.”
Chu Trản “vèo” một tiếng buông màn vải, 3 giây sau mới hô lên: “Không bán, hết thịt bò rồi!”
Khi nhóm khách cuối cùng ra về, Chu Trản phát tiền lì xì cho cậu phục vụ, mà Nguyên Tư bởi vì không ăn được mì nên vẫn ngồi trên ghế ngoài cửa quán nghịch điện thoại.
Cậu phục vụ trước khi đi nói: “Ca, lần này thật sự hết thịt rồi. Nếu không như vầy đi, lát nữa anh Trản ra, anh kêu ảnh mời anh đi ăn mì ramen bò đi?”
Nguyên Tư cười: “Được, năm mới vui vẻ, sang năm gặp lại.”
Cậu phục vụ hí ha hí hửng chạy đi.
Chu Trản dọn dẹp quán xong, cúp điện cúp nước, cuối cùng mới đi tới bên cạnh Nguyên Tư, đá đá ghế dưới mông đối phương, “Anh phải đóng cửa.”
Nguyên Tư đứng lên, “Bắt đầu bán mì thịt bò khi nào?”
“Tuần trước.” Chu Trản khởi động chế độ nói dối không chớp mắt, “Chỉ mới làm thí nghiệm, vẫn chưa chính thức tung ra, dự định Tết sẽ nói với em.”
Nguyên Tư không chút lưu tình lật tẩy: “Cậu phục vụ nhà anh nói mì thịt bò đã bán hai tháng.”
Chu Trản:...
Nguyên Tư thở dài, dùng chân khều khều cái ghế, “Cầm đi, trái cây hộp hôm nay cũng bán xong rồi, cùng về thôi.”
Hạ cửa cuốn xuống, hai người một trước một sau đi ra bãi đậu xe ngoài trời, Chu Trản đang suy nghĩ làm sao giải thích với Nguyên Tư, đúng lúc phát hiện xe không khởi động được.
Chiếc xe bánh mì dùng 4 năm, trước khi sang năm mới đã hư hỏng hoàn toàn.
Chu Trản lập tức tìm được lý do, “Anh vì muốn mua xe sớm. Em xem, hôm nay chúng ta chỉ có thể ngồi tàu điện trở về.”
Nguyên Tư nói: “Em không muốn anh mệt như thế.”
“Anh không mệt.” Chu Trản nhẹ giọng nói: “Bán mì thịt bò không có cực như em tưởng tượng, anh cũng không dậy lúc nửa đêm 2 giờ để chuẩn bị mà!?”
Nguyên Tư không nói gì, chỉ nhìn anh chằm chằm.
Chu Trản bị nhìn sởn tóc gáy, dứt khoát nói: “Em đừng chỉ nói anh, em có mệt không? Mỗi ngày làm nhiều trái cây hộp như vậy.”
“Em cũng muốn mua được xe sớm.” Nguyên Tư hơi vểnh môi, “Hơn nữa anh chỉ cho em làm 35 cái, không thể nói là mệt.”
“Anh cũng chỉ làm mì thịt bò, không thể nói là mệt.”
“Thật không?”
“Thật.”
Nguyên Tư thở ra một hơi, nở nụ cười: “Vậy được, hai chúng ta vì xe mà phấn đấu. Có mệt một chút cũng được!”
“Nói hay lắm.” Chu Trản cũng cười.
“Vậy chúng ta có cần thực hiện nghi thức không?” Nguyên Tư hỏi.
Chu Trản không phản ứng kịp, “Nghi thức gì?”
“Nghi thức cùng chung suy nghĩ.”
“Ừ, để anh nghĩ...”
“Cái này còn phải nghĩ?” Tắt đèn xe, Nguyên Tư vòng lấy cổ Chu Trản, nhanh chóng hôn lên.
5 phút sau.
Chu Trản: “Đây chính là nghi thức cùng chung suy nghĩ?”
Nguyên Tư liếm môi: “Đúng vậy. “
“Chậc, anh còn tưởng em muốn hiến thân đó.”
“Em mỗi ngày... Không phải, em có tuần nào mà không hiến thân?”
“Ha ha ha.”
“Anh đừng cười!”
“Đi, ngồi tàu điện thôi.” Chu Trản xoa mặt Nguyên Tư, “Xe hỏng rồi, muốn chơi xe rung cũng không được.”
Nguyên Tư nhảy xuống xe theo, “Tiền mua xe của chúng ta đủ chưa?”
“Sắp rồi.”
“Đầu năm mua?”
“Ừ.”
“Mua rồi rung hay không rung?”
“Rung!”
...
Thanh âm càng ngày càng xa, hòa vào dòng người huyên náo ở trạm tàu điện, dần dần không nghe thấy nữa.
Năm nay Sơn Thành chưa có tuyết rơi.
Nhưng năm nay bọn họ vẫn hạnh phúc như trước kia.
– Toàn Văn Hoàn –
Lời cuối: Cảm ơn mọi người đã theo dõi truyện, mỗi lần kết thúc một bộ Đậu đều muốn ghi chút gì đó xem như để lưu kỷ niệm. Tiếc là ý văn hạn chế, đành để các bạn trổ tài vậy. Đậu thật sự rất thích thể loại văn giống như thế này, nhẹ nhàng, về cuộc sống, về con người, đặc biệt là về tâm lý. Có những người có quá khứ quá oanh liệt rồi, thì lúc sa cơ hay giải nghệ hay vì lý do gì đấy mà không thể tiếp tục, thì hiếm người nghĩ thoáng được như Chu Trản và Nguyên Tư, chọn cuộc sống yên bình như vậy. Các bạn follow nhà Đậu lâu chắc cũng biết gu truyện của Đậu rồi, toàn là những bộ ít kịch tính, đa phần là về con người, những biến cố trong truyện cũng là những chuyện có thể xảy ra trong cuộc sống ngoài đời thật. Tạm chia tay Chu Trản và Nguyên Tư, hẹn gặp lại các bạn ở bộ truyện khác. 21/04/2019. Thân!