Nhưng tân binh có thứ hạng cao như Chu Trản và Nguyên Tư lại không đánh nhau, chỉ cần ăn xong bữa cơm đã xưng huynh gọi đệ.
Thế nhưng “anh em” ban đầu chỉ có Nguyên Tư đơn phương nhận định, Chu Trản không hào hứng lắm.
Ngày đó sau khi chạy bộ tiêu cơm xong hai người trở về tiểu đội của mình, lúc chia tay Nguyên Tư hỏi: “Sau này anh có thể nấu cho em ăn nữa được không?” Nói xong gãi đầu một cái, bổ sung: “Là nấu riêng như hôm nay, không phải cơm tập thể.”
Chu Trản ngoài cảm thấy phiền phức thì còn thấy người này da mặt dày, được voi đòi tiên. Định từ chối lại nghĩ tới sự hứng thú về đồ ăn của đối phương, còn có câu vừa nãy trên sân.
Lúc Nguyên Tư nói ba mẹ đều mất thì không nói nữa. Anh không giỏi an ủi người khác, mà Nguyên Tư cũng không giống như muốn được anh an ủi, vẫn rất vui vẻ. Nhưng bây giờ nghĩ lại, Chu Trản vẫn cảm thấy Nguyên Tư có chút đáng thương: Còn nhỏ ba mẹ đã mất — chắc là nhỏ, bằng không sẽ không cần họ hàng nhận nuôi, xem ra ở nhà họ hàng cũng không được tốt lắm…
Lời sắp nói lại không thể thốt ra, Chu Trản nhìn Nguyên Tư, không mặn không nhạt nói: “Xem tình hình đã, được thì mới nấu.”
Nguyên Tư lập tức cười tươi, tay phải siết thành đấm đấm vào vai anh, “Anh em tốt! Đúng là anh em tốt!”
Chu Trản không hiểu nổi định nghĩa “Anh em” tốt của Nguyên Tư, gân trán giật giật lên một cái, chỉ nói: “Về thôi.”
Sau đó, Nguyên Tư trở thành khách quen của tiểu đội 1. Tiền Vũ thường bị Nguyên Tư vọt vào túc xá tra khảo: “Khi nào anh Trản về? Ngày mai anh Trản có phụ bếp không?”
Theo lẽ thường mà nói thì đội viên đội hậu cần sẽ không chào đón khách lạ, nhất là đi cửa sau, bất kể là trộm bánh bao hay bánh mì, tới một người thì đánh một người, đánh đến không dám quay lại mới thôi.
Nhưng Nguyên Tư là một ngoại lệ, từ tiểu đội trưởng cho tới tiểu binh mới tới rửa rau không một ai không thích cậu, thấy cậu đến liền cười bắt chuyện: “Tiểu Tư đến hả? Hôm nay muốn ăn cái gì? Chu Trản đâu? Nhanh làm cho Tiểu Tư đi!”
Chu Trản ít nói nhưng không thể không thừa nhận Nguyên Tư rất có mị lực.
Miệng người này rất ngọt, mặt mũi lại thanh tú dễ nhìn. Nhìn lâu thậm chí còn cảm thấy cậu thuận mắt hơn đám hán tử kia nhiều. Hơn nữa Nguyên Tư rất có bản lĩnh, biết đánh nhau lại nhanh nhẹn, nằm trong nhóm các tân binh có thứ hạng cao. Tính tình cũng tốt, tóm lại là bé ngoan, lâu ngày nhân khí cũng tăng lên.
Tiểu đội trưởng đội hậu cần từng thấy dáng vẻ lúc ăn của Nguyên Tư, trở về nói: “Cơm hôm nay ngon lắm hả, nhìn cậu ta ăn ngon như vậy làm anh cũng muốn ăn thêm mấy chén.”
Nguyên Tư khen ngợi bằng tất cả vốn từ, từ tiểu đội trưởng cho đến đội viên, có lần khen một tân binh phụ rửa rau mới đến, khen đến mức người ta đỏ mặt, vẫn là Chu Trản đi qua giải vây: “Nói đủ chưa? Hôm nay muốn ăn cái gì?”
Chỉ một câu, thành công lôi Nguyên Tư về trước mặt mình.
Nguyên Tư nhanh chóng gọi món: “Cánh gà chiên tiêu, tỏi giã thịt luộc, thịt om cà tím!”
Chu Trản lạnh lùng bác bỏ: “Chỉ làm một món.”
“Combo được không, combo nha?” Nguyên Tư nói: “Gà cay với thịt heo ôm cà.”
“Cái gì mà combo?”
“Mấy cửa hàng thức ăn nhanh đều có mà. Không phải anh hộ khẩu thành phố sao? Không biết?”
Chu Trản bị một câu “Hộ khẩu thành phố” làm cho bực mình, kêu Nguyên Tư đi vo gạo, còn mình thì mở vòi nước làm “Combo”.
Sau lần suýt chết vì no, Nguyên Tư đã có chừng mực hơn. Chỉ nấu cơm đủ cho một người ăn, nhiều lắm cũng chỉ hơn một nửa, không ăn hết thì cho Chu Trản giải quyết.
Chu Trản cũng cảm thấy mình chắc điên rồi, bình thường chỉ ăn lót dạ rồi chờ Nguyên Tư đến tìm.
Hiện tại, các tân binh ai cũng biết binh sĩ đứng đầu trở thành phiếu cơm của “Đại vương” tiểu đội 2.
Chuyện này lẽ ra là phạm quy, nhưng quân đội dựa vào thực lực mà nói chuyện, bản lĩnh của Chu Trản vừa nhìn đã thấy, còn Nguyên Tư thì sao? Vừa có bản lĩnh vừa được người ta yêu thích, còn được tiểu đội trưởng đội hậu cần chống lưng, dù có người ghen tị thì chỉ có thể đỏ mắt nhìn chứ không nói được gì.
Nhưng Chu Trản và Nguyên Tư không chỉ bàn chuyện ăn uống với nhau, mà còn trao đổi về kỹ năng, cùng nhau tiến bộ. Tiện thể tâm sự với nhau.
Chu Trản là con một trong một gia đình phổ thông làm công ăn lương, không dư dả mấy, ba mẹ đều là công nhân trong xưởng, tư tưởng cổ hủ nhưng rất chăm lo cho anh. Chi phí ăn học dù kém xa con nhà khá giả nhưng cũng chưa để anh thiếu ăn thiếu mặc ngày nào. Trước đây anh từng nói với Tiền Vũ, anh biết nấu ăn sớm là bởi vì nhà nghèo nên phải chăm lo việc nhà, lời này nửa thật nửa giả — Gia đình thật sự không giàu, nhưng biết nấu ăn không liên quan tới giàu nghèo, mà là do nghỉ hè hay theo ông bà học nấu, xem như là học đúng tài.
So sánh với Nguyên Tư, anh thật sự hạnh phúc hơn nhiều.
Nguyên Tư giống như anh, cũng là con trai của công nhân, trước 10 tuổi cũng có một gia đình hoàn chỉnh. Ba mẹ không giàu có, cũng làm công ăn lương, không có truy cầu gì nhiều, mỗi ngày đều tính toán tỉ mỉ, chỉ 100 tệ là có thể tiêu cho rất nhiều thứ.
Nhưng dù nghèo thì nghèo, hai người vẫn cố gắng cho con trai mình ăn no mặc ấm.
Nghỉ hè năm 10 tuổi của Nguyên Tư, ba cậu chi một khoản tiền để chuẩn bị đi du lịch đường dài.
Bởi vì gia đình không dư dả gì, nên từ đó đến giờ Nguyên Tư chưa từng đi đâu chơi, khi biết tin cậu vui vẻ vô cùng, hận không thể lập tức xuất phát.
Ba mẹ cậu cũng đã lâu rồi không đi du lịch, lần đi du lịch gần nhất cũng là trước khi kết hôn. Chi phí đi chơi tốn kém, vì tiết kiệm tiền mà một ngày trước khi lên đường mẹ Nguyên ra chợ mua nguyên liệu nấu ăn, làm lương khô để ăn trên xe lửa. Ba Nguyên sợ bà một mình không xách nổi nên cũng đi theo, dặn Nguyên Tư chờ ở nhà, còn nói tối sẽ mang thịt bò khô trở về.
Nguyên Tư ngoan ngoãn làm hết bài tập rồi xem phim hoạt hình, đói bụng chờ cả đêm, nào ngờ đợi được lại là tin dữ.
Chợ phiên ngày xưa còn lâu mới nề nếp như bây giờ, xe tải ra ra vào vào, người và xe chen chúc với nhau, bình thường rất hay kẹt đường.
Ba mẹ Nguyên Tư không may, lúc đi ra gặp phải một chiếc xe mất tay lái, né không kịp nên bị tông chết ngay tại chỗ.
Kết thúc tang lễ Nguyên Tư được gia đình dì nhận nuôi, tiền bồi thường cũng vào túi dì dượng. Còn căn nhà đang ở thuộc trợ cấp của công nhân viên, không phải tài sản riêng nên Nguyên Tư không được thừa hưởng.
Tiền bồi thường lúc ấy bao nhiêu, Nguyên Tư đã không nhớ rõ.
Gia đình dì cũng không giàu có gì, còn có một đứa con trai lớn hơn Nguyên Tư mấy tuổi, nhận nuôi cậu một nửa là vì tiền bồi thường, nửa còn lại là vì đạo đức.
Nguyên Tư kể cho Chu Trản nhiều nhất là khi còn nhỏ mẹ nấu ăn ngon như thế nào, ba đá cầu lợi hại ra sao. Cuộc sống sau năm 10 tuổi thì cậu chỉ nói sơ qua là quan hệ với anh họ không tốt lắm, lên trung học được ở ký túc xá rồi cậu rất ít khi về nhà. 16 tuổi bắt đầu đi làm, cũng không xin tiền dì nữa. Tốt nghiệp thì muốn đi lính, đây cũng là chủ ý của cậu.
Chu Trản nghĩ, 8 năm qua Nguyên Tư sống cũng chẳng vui vẻ gì — Là vì ăn nhờ ở đậu, cũng là vì không có tiền.
Nhưng Nguyên Tư lại bác bỏ suy nghĩ đó, lúc nhắc tới người dì keo kiệt của mình, cậu chỉ nói: “Bình thường thôi, vợ chồng nghèo trăm việc phải lo mà. Ngay cả con trai ruột bọn họ cũng không lo nổi thì thời gian đâu mà lo cho em. Thật ra em cũng cảm kích bọn họ, ít nhiều cũng cho em một chỗ để ngủ. Em không muốn vào cô nhi viện, thảm lắm, người ngoài nhìn vào sẽ biết anh không cha không mẹ.”
Lúc nói câu này, khóe môi cậu kéo lên một độ cong như có như không. Không giống tự giễu, cũng không phải cay đắng. Chu Trản nhìn không thấu nụ cười đó, trong lòng vừa nặng nề vừa khó chịu.
Ba tháng tập huấn của tân binh rất nhanh đã kết thúc, trước đêm cuối cùng, Nguyên Tư lại tới “Xin cơm”.
Đi đến doanh trại nào không phải do họ chọn mà là cấp trên quyết định. Mọi người, kẻ nam người bắc tụ lại một chỗ, nay lại cách xa, sau này e rằng không còn gặp nhau nữa.
Nói thêm nữa thì có chút đau lòng.
Hai ngày nay Tiền Vũ cứ gào khóc, Chu Trản lại không có cảm giác gì. Chỉ mới ở cùng nhau ba tháng thôi, nỗi buồn khi biệt ly đối với anh mà nói có chút hoang đường.
Nhưng khi thấy Nguyên Tư buồn bã thở dài, anh lại cảm thấy có chút khó chịu.
Nguyên Tư nói: “Haizz, anh Trản ơi, nếu hai chúng ta không được phân đến cùng một khu thì sau này kẻ trời nam người đất bắc rồi!”
Cũng không đến nỗi trời nam đất bắc. Chu Trản nghĩ, dù sao cũng từng ở cùng một trung đoàn, dù có phân đi xa thì cũng không đến mức ấy.
Nhưng khi Nguyên Tư thở dài, anh thật sự thấy không nỡ. Dù sao cũng đã nấu cho người này ăn hơn hai tháng, ngày nào cũng được khen. Sau này nếu không ở cùng nhau nữa, không thấy vẻ hân hoan vui mừng, không thấy tướng ăn thống khoái của người nào đó nữa, anh có thấy nhớ hay không?
Nhớ!? Chắc chắn sẽ nhớ.
Chu Trản nghĩ vậy nên xắn tay áo lên nói, “Vậy hôm nay có thể là buổi cuối cùng đúng không? Nói đi, muốn ăn cái gì?”
“Muốn ăn cái gì anh cũng làm?”
“Anh sẽ cố gắng, quan trọng là phải xem có nguyên liệu để nấu hay không.”
“Có có, chắc chắn có!” Nguyên Tư nói: “Sườn heo chua ngọt, cá rô phi hấp cà, gà luộc cắt lát, cật heo xào, thiêu bạch!”
Chu Trản hơi nhíu mày: “Anh không làm thiêu bạch.”
Thật ra anh muốn nói: Sao gọi nhiều món quá vậy?
“Anh không biết làm?” Trong mắt Nguyên Tư xẹt qua chút thất vọng, nhưng rất nhanh lại phấn chấn, “Đổi thành thịt xào cải được không?”
“Anh nghĩ em sẽ nói — vậy làm bốn món trước.” Nét mặt Chu Trản không quá cam tâm tình nguyện, nhưng đã lấy một miếng thịt bò thượng hạng ra.
“Hehehe!” Nguyên Tư cười rộ lên, “Em cũng định nói như vậy, nhưng ngày mai có thể chúng ta sẽ mỗi người một nơi, lúc này không ăn thì còn đợi khi nào!”
Chu Trản vậy mà lại bị thuyết phục, nấu tận 2 tiếng đồng hồ, làm nguyên một bàn chia tay cho Nguyên Tư.
Nguyên Tư ăn vô cùng thỏa mãn, trên đường về Chu Trản cứ cảm thấy rất kỳ quái, nhưng lại không nghĩ ra quái ở điểm nào.
Lúc ra khỏi nhà bếp Nguyên Tư ôm anh một cái, vỗ lưng anh nói: “Anh Trản, bảo trọng nha!”
Lúc đó Chu Trản còn thấy cảm động, nhưng trở về ký túc xá tắm rửa xong anh lại cảm thấy có điểm kỳ lạ.
Lúc ăn cơm tâm trạng Nguyên Tư rất hào hứng, dù miệng treo câu “Mỗi người một nơi” nhưng biểu cảm lại chẳng có chút xíu nào là không nỡ của “Mỗi người một nơi”. Sau đó lúc ôm anh nói “Bảo trọng” cậu còn cười.
Cảm giác như Nguyên Tư không luyến tiếc anh chút nào, cái gì “Mỗi người một nơi”, toàn là nói cho có.
Chu Trản có điểm phiền não, suy nghĩ một lúc lại cảm thấy có bệnh mới đi phiền não chuyện này.
Hôm sau đến giờ phân khu, Chu Trản ngồi trên xe trinh sát đi về phía nam, không lâu sau anh thấy một bóng người quen thuộc đi tới.
Là Nguyên Tư.
Phản ứng đầu tiên của Chu Trản là vui mừng, nhưng nhớ tới hành động tối qua của người này, anh nhanh chóng đè sự vui vẻ đó xuống.
Nguyên Tư vui tươi hớn hở đi tới, đẩy đồng đội bên cạnh ra đặt mông ngồi xuống, tay phải khoác lên vai anh, tay trái vỗ ngực, “May quá may quá, em còn lo chúng ta mỗi người một nơi đó!”
Lại là mỗi người một nơi, Chu Trản nhếch môi. Quả nhiên là giả vờ, họ Nguyên từ tối hôm qua đến tận bây giờ nhìn chẳng có chút buồn bã nào.
Nguyên Tư nhìn anh chằm chằm hồi lâu, “Í, anh Trản, anh không vui sao?”
Chu Trản tức giận, “Hừ!”
“Hừ cái gì? Chúng ta được phân vào cùng doanh trại, em nghe nói còn chung tiểu đội đó, em vui muốn chết, sao anh một xíu xúc động cũng không có vậy?”
Còn xúc động nữa cơ. Chu Trản suy nghĩ một lúc rồi chọn cách vạch trần cậu: “Đừng có giả bộ, tối qua lúc em nói ‘Bảo trọng’ còn cười đó, nhớ không?”
Nguyên Tư chớp mắt mấy cái, “Chuyện đó…”
Chu Trản mặc kệ cậu.
Xe chở tân binh xóc nảy trên đường, Nguyên Tư ngồi không yên, đầu cứ va vào ngực Chu Trản.
Chu Trản híp mắt: “…”
Nguyên Tư cười hết sức chân thành, hơn nữa còn không có ý né ra.
Chu Trản nói: “Tránh ra.”
“Anh Trản, em nói thật với anh vậy.” Nguyên Tư ngồi thẳng lại, “Tối qua em đúng là có cười, nhưng là cười lừa được một bữa cơm từ anh.”
Chu Trản nhướn mày: “Lừa anh?”
“Phải, thật ra em đã biết hai chúng ta được phân cùng một doanh trại và cùng một tiểu đội từ trước rồi.” Nguyên Tư nói: “Em với Trưởng Ban quan hệ tốt lắm, trước giờ chót cho em biết đó.”
Chu Trản hơi run, “Sao em không nói sớm?”
“Nói sớm sao có thể lừa anh làm nguyên một bàn cơm?” Nguyên Tư nói: “Anh mà biết thì tối qua chắc chắn sẽ không nấu năm món cho em ăn, em còn không biết anh chắc?”
Chu Trản vừa tức vừa buồn cười, còn chưa kịp quở trách Nguyên Tư đã ngửa người ra nằm lên đùi anh, còn nói: “Em đã khai thật rồi, sắp tới chúng ta sẽ ở chung với nhau, anh đừng giận em nữa. Em chính là cật hóa, não lại bất ổn. A, anh dịch chân sang bên kia xíu đi, đúng rồi, để vậy đi nha. Như vậy gối nằm thoải mái hơn.”
Thái dương Chu Trản giật giật, thầm nghĩ: Lạy chúa.