_Bạn sao, người đó là ai_Ông Khang khẽ nhíu mày nói
_Đây là thông tin về người bạn của cô chủ_Người vệ sĩ
_Được rồi cậu đi ra đi_Ông Khang nhẹ nhàng nói, ông chăm chú xem những thông tin trên tập hồ sơ, rồi ông bất động, bàng hoàng không tin vào những gì bản thân ông vừa xem thấy nữa *Trời ơi thật là trớ trêu, Hàn Phong sau bao nhiêu năm cuối cùng ta cũng tìm được con rồi, nhưng tại sao..tại sao ông trời lại cho chúng ta gặp nhau trong hoàn cảnh như vậy chứ, tại sao hết Hàn Vũ lại đến con đi yêu Thùy Anh chứ. Đúng là nghiệt duyên ông trời ơi đây có phải là sự trừng phạt ông dành cho tôi không* đó là suy nghĩ của ông Khang
_Hôm nay anh muốn ăn gì để em nấu_Nó hí hửng vui vẻ nói, khi cả hai đang đi chợ
_Để xem nào, mà anh nhớ em đâu có biết nấu ăn_Hắn tỏ vẻ nghi ngờ nói , còn khuôn mặt nó nghe hắn nói vậy thì lập tức tối lại
_Hì.. hì thôi nào anh đùa chứ em nấu món gì cũng ngon ,vì vậy chúng ta ăn gì cũng được_Hắn thấy mặt nó như vậy ngay lập tức chửa cháy, còn nó khi nge như vậy thì miệng cứ cười toe cả lên (bị lừa rồi )
_Ngốc này, nghe anh nói đây, cho dù trời có sập, cho dù mọi thứ có thay đổi như thế nào, thì anh và tình yêu của anh vẫn như vậy, vẫn không bao giờ thay đổi, cho dù em buông tay anh ra thì anh...anh nhất định sẻ không bao giờ từ bỏ, buông tay em đâu_Hắn ôm nó thật chặt vào lòng nói, còn nó khi nghe những lời nói đó của hắn thì lòng ngập tràn hạnh phúc, nước mắt đả rơi lúc nào không hay, bàn tay siết chặt lấy hắn, cứ thế nó ôm lấy hắn, vùi vào lồng ngực của hắn mà khóc vì hạnh phúc.