_Em thấy trong người như thế nào_hắn bước đến ôm lấy nó từ phía sau khi thấy thân ảnh của nó đang đứng trước cửa sổ, cái dáng vẽ cô độc của nó làm hắn thấy đau lòng và hắn muốn lập tức ôm lấy nó để che chở bảo vệ, để nó không còn thấy cô độc nữa
_Em không sao đâu, anh đừng lo_Nó cười buồn, bây giờ nó cũng đsc biết hắn là con trai của ông Khang, nó không giận hắn vì hắn là con trai của ông kKhang bởi vì nó đã hứa bỏ qua mọi chuyện rồi, nhưng nó buồn hắn, là tại sao hắn lại không nói cho nó biết, là hắn sợ nó sẽ buồn nên giấu, hay là hắn không tin tưởng vào tình yêu của nó dành cho hắn, đây là câu nói nó rất muốn hỏi hắn, nhưng nó chẳng thể nào mở lời được
_Em dạo này ít nói lắm, lại hay trầm tư nữa, có chuyện gì vậy, em nói cho anh biết đi, nhìn em như vậy anh buồn lắm_Hắn vùi vào mái tóc nó nhẹ nhàng nói
_em thật không có chuyện gì cả, hôm nay mình đi chơi đi, ở nhà hoài em chán quá_Nó lấy lại vẻ bề ngoài vui vẻ nói, gạt bỏ tất cả hôm nay có lẽ sẽ là buổi hẹn hò cuối cùng của nó và hắn (đừng thắc mắc lát sẻ biết ngay thôi