• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cậu ghé sang một bên, muốn đợi cho cái xe kia đi qua, lòng thầm nghĩ: “Có xe thì ghê gớm lắm chắc, tối rồi còn bóp còi làm quái gì. Hôm nay đúng là xui quá xui, đến một chiếc xe nát cũng bắt nạt ông mày.”

Ô tô tiến lên, sau đó dừng lại bên cạnh cậu. Núi băng ló nửa cái đầu ra khỏi cửa, bảo cậu lên xe.

Chu Dận do dự một chốc, suy cho cùng là mặt mũi nhất thời quan trọng hay là về nhà an toàn quan trọng. Dẹp đi, tội gì lại bỏ lỡ cơ hội quá giang miễn phí chứ, Chu Dận sau khi thầm ra sức khinh bỉ chính mình thì vẫn lựa chọn mở cửa.

Lên xe rồi, cậu đọc địa chỉ nhà mình, sau đó cũng không biết nói gì nữa. Nếu là lúc trước, cậu còn có khả năng rất chủ động tiếp lời núi băng, nhưng vừa nghĩ tới lời lẽ vô tình hồi chiều của anh ta thì cậu quyết định im lặng vẫn là vàng.

Lúc trước là do cậu quá ngây thơ, cứ tưởng rằng ăn mấy bữa cơm, trò chuyện mấy bận là có thể trở thành bạn bè với núi băng. Hiện tại xem ra, giai cấp bóc lột vẫn chỉ là giai cấp bóc lột mà thôi, máu lạnh vô lương tâm vui buồn thất thường, ai mà biết được lúc nào bản thân lại đụng phải nòng súng. Còn lâu cậu mới muốn về sau, mỗi ngày ngón tay đều phải sống trên bàn phím.

Đương nhiên giờ phút này, trông chờ núi băng mở miệng trước là không thể nào rồi. Cả hai người đều im lặng, trong không khí tràn đầy cảm giác ngột ngạt và lúng túng.

Cậu quay đầu chuyển tầm mắt ra ngoài cửa xe, nhìn ngắm ánh đèn neon lập lòe trong đêm. Lòng thầm tiếc, cảnh đêm đẹp như vậy mà bên cạnh mình lại là một ngọn núi băng, muốn cảm khái trữ tình một phen cũng không biết nói với ai.

Cả ngày hôm nay cậu chẳng thèm đoái hoài đến mình

Tâm trạng thật là tồi tệ

Mình thực sự không hề muốn cãi nhau với cậu

Xin cậu hãy quên hết những chuyện buồn ấy đi

Mình ngồi trước màn hình máy tính cười ngây dại

Xem lại lịch sử trò chuyện vui biết bao nhiêu

Bỗng chốc mọi thứ đều đổi thay

Khiến mình không tài nào chấp nhận được

Mình nghĩ mình chưa đủ tốt

Luôn khiến giọt nước mắt cậu rơi

Cậu đánh mình, mắng mình cũng được nhưng đừng có “chặn” mình nha (1)

Trong xe đột nhiên vang lên tiếng hát làm Chu Dận giật nảy mình, một lát sau cậu mới nhận ra được, là núi băng mở MP3 trên xe. Ê chờ chút, giọng hát này sao lại quen tai thế nhỉ?

Á á á, bài này không phải là do mình cover xong đăng lên mạng sao, thế quái nào lại xuất hiện ở chỗ núi băng vậy. Đừng nói là anh ta thích tui ở trên mạng đấy, má kinh hãi quá rồi.

(1): Bài “Anh nghĩ anh chưa đủ tốt” do Đơn Sắc Lăng hát gốc. Ở đây mình dùng bản dịch của chị Mê Mụi và có sửa lại đôi chút cho phù hợp (và moe hơn:v).

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK