Nhưng bất kể nói như thế nào, tóm lại tạm thời không thể biết sâu cạn.
Hàn Thiến Phương vừa nói như thế, là muốn dò hỏi xem thử ý tứ của cô, nhưng đối phương trả lời cũng rất chính xác.
Nói đến thì, đây là lần đầu tiên Hàn Thiến Phương gặp được người khó đối phó như vậy, coi bộ nhóm người bà cô và con dâu trong thôn, không có ai có thể so sánh với vợ chú Tư người còn chưa trưởng thành này.
Hàn Thiến Phương thầm nghĩ: Không hổ là thanh niên trí thức tới từ thành phố, trong lòng có nhiều cong cong quẹo quẹo.
Hàn Thiến Phương suy nghĩ một hồi, nhưng trên mặt không hề lộ ra điều gì.
Mà sau khi Thẩm Nguyệt Hoa trải qua chuyện này, ánh mắt nhìn sang nhóm người của cả nhà anh Hai.
Nói ra, nhà anh Hai Trương gia, là một gia đình nhỏ đông người nhất trong đây, bởi vì nhà bọn họ sinh ra bốn đứa bé, ba trai một gái, đúng là người có khả năng sinh giỏi nhất đấy.
Vợ của anh hai Trương Kiến Vĩ, tên là Thôi Hà Hoa, dung mạo rất bình thường, miễn cưỡng xem như sáng sủa, trong số bốn nàng dâu, chị ta có diện mạo không xinh đẹp nhất.
Nhưng, người ta là người con dâu duy nhất do mẹ chồng Lý Quế Phân tự mình chọn lựa.
Kỳ thật, nguyên nhân đơn giản là do tính tình của anh hai Trương Kiến Vĩ thật thà phúc hậu lại ngay thẳng, hơn nữa còn hiếu thuận nghe lời.
Lúc trước thấy anh cả cưới vợ, tự chọn Mã Quế Hoa, đó cũng là ý của một mình anh cả, khiến Lý Quế Phân rất tức giận, nhưng cũng không cản được, chỉ có thể để người cưới vào cửa.
Sau khi vào cửa, quả nhiên khi chung sống mọi mặt đều trở nên chướng mắt, Lý Quế Phân chua ngoa như vậy, cũng phải chịu thua người trơ tráo nói không biết nghe như Mã Quế Hoa, tự mình còn thường xuyên bị tức giận đến quăng cả đũa.
Trương Kiến Vĩ thấy vậy, không muốn mẹ mình chịu ủy khuất, lại thêm bản thân trừ bỏ ở ngoài ruộng, đối với việc bên ngoài hay những cái khác đều không để tâm tới chút nào, nên đối với phụ nữ cũng không hiểu nhiều lắm, chính bản thân hắn cũng không để ý tới ai, cuối cùng liền dứt khoát để Lý Quế Phân chọn một người vợ bình thường cho mình.
Lần này Lý Quế Phân đã rất hài lòng, cũng hạ quyết tâm muốn tìm một con dâu tốt, ở trong thôn xóm nhìn ngó hơn mấy tháng, mới nhìn trúng Thôi Hà Hoa của Thôi gia.
Tuy nơi này tên là Trương gia thôn, nhưng người ở đây cũng không phải chỉ có mỗi họ Trương, còn có người ở địa phương khác chạy nạn, tới đây định cư mấy chục năm.
Thôi gia chính là chuyển tới vào thời kì chiến loạn, may mà người trong thôn đều hiền lành.
Hơn nữa cha của Thôi Hà Hoa là một bác sĩ, lúc trước chữa bệnh cho người ta không lấy nhiều tiền lắm, mà y thuật coi như không tệ, người trong thôn mang ơn ông ấy, chung sống ngày một tốt hơn.
Thôi Hà Hoa là con gái lớn nhất của bác sĩ Thôi, tuy lớn lên không được như cha mình, nhưng may mà có thể làm việc vả lại tính tình mềm yếu, Lý Quế Phân nhìn trúng chỗ thành thật yên phận của cô, mới làm mối hôn sự này cho anh Hai.
Rốt cuộc Lý Quế Phân cũng có người con dâu hợp ý, quả thực ngủ nằm mơ cũng cười đến tỉnh.
Nhưng, điều tốt đẹp không tồn tại mãi.
Anh ba Trương Kiến Nghiệp, cư nhiên thừa dịp lúc toàn bộ sự chú ý của bà đều đặt trên người anh hai Trương Kiến Vĩ, đã tự mình nghĩ cách cưới vợ về.
Tuy Hàn Thiến Phương thật sự là không tệ, nhưng cũng rất lợi hại, đến cùng trong lòng Lý Quế Phân vẫn ấm ức, bất quá là đã hết cách, chỉ có thể đồng ý.
Dù sao, Hàn Thiến Phương sánh đôi với con của mình, trong mắt người ở bên ngoài đã là dư dả rồi.
Lại thêm từ nhỏ Trương Kiến Nghiệp luôn có suy nghĩ chủ ý của riêng mình, bà chưa bao giờ quản được, vả lại hắn chỉ nghe lời của Trương Thiết Đầu, mà Trương Thiết Đầu đối với chuyện cưới vợ của hai đứa con, xem như mặc kệ.
Lý Quế Phân chỉ có thể tự mình giận dỗi, may mà Hàn Thiến Phương so với Mã Quế Hoa thông minh hơn, biết lấy lòng Lý Quế Phân, mới khiến tâm tình của Lý Quế Phân tốt lại.
Cho đến cô thì càng không cần phải nói, cũng là Trương Kiến Bân không nói một lời thì đã làm xong hết chuyện, ngay cả lấy 500 đồng tiền lễ hỏi để “mua” về, chuyện này người toàn thôn đều biết rõ, nói ra cũng không phải là mua vợ, lời này thật quá khó nghe.
May mà Lý Quế Phân bị tức đã quen, nếu trong đầu còn buồn bực tức giận nữa, quả thực uổng phí bà đã già từng này tuổi.
Với lại, trong lòng bà cũng thật sự cảm thấy được, lấy vợ là thanh niên trí thức đến từ trong thành phố, là tuyệt đối đem con trai thứ tư của bà, một lính nghèo so với việc đi vào trong bùn, quả thật ứng với câu nói kia của người trong thôn: Hoa nhài cắm bãi cứt trâu.
Người trong thôn còn nói khó nghe hơn nữa, dù sao Lý Quế Phân là tự lo cho cuộc sống của mình, ngay từ đầu đã không thèm để trong lòng.
Nhưng, Thẩm Nguyệt Hoa nhớ tới chuyện này, cô thật có ý muốn sống yên ổn, tự nhiên không thể để người trong thôn chỉ trỏ mình được.
Cô cũng đã tính đợi qua vài ngày, sau khi khỏe lại, theo mẹ chồng ra đi dạo chung quanh thôn, muốn cho mấy người miệng lưỡi nhiều chuyện trong thôn nhìn một tí, là tự mình cam tâm tình nguyện gả vào. Tóm lại không thể để Trương Kiến Bân bị mang tiếng, chuyện này vẫn nên làm thật tốt cho sớm.
Thẩm Nguyệt Hoa nghĩ như thế, liền gật đầu với đôi vợ chồng thật thà phúc hậu trước mặt, ân cần thăm hỏi nói: “Anh Hai, chị Hai.”
Anh Hai Trương Kiến Vĩ Trương gia vò đầu cười ha ha, gương mặt trông có vẻ đẹp trai, nhưng lại tỏ ra biểu tình như vậy, nhìn thế nào cũng thấy hơi khờ khạo ngốc ngếch.
Lúc hắn thấy Thẩm Nguyệt Hoa chào hỏi hắn, tay chân đều không biết nên để đâu, nói tới thì hắn có hơi sợ người lạ, cũng từng tiếp xúc với không ít thanh niên thời nay, bất quá người ta chỉ là dân kỹ thuật.
Trương Kiến Vĩ ngây ngô nở nụ cười gọi: “Thím Tư...”
Nói xong, cũng không biết nên nói tiếp cái gì cho phải, may mà nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Nguyệt Hoa nhìn sang vợ mình, liền giới thiệu nói: “Đây là vợ anh, Thôi Hà Hoa.”
Thôi Hà Hoa nghe vậy, cũng gọi: “Thím Tư.”
Sau khi nói xong, thì mím môi cười, đúng là không phải người có tính nói nhiều, mặc dù bộ dáng bình thường, nhưng cực kỳ dịu dàng ôn nhu.
Nói ra tính cách của hai người rất giống nhau, đóng cửa lại thì cuộc sống gia đình của bản thân cũng tạm ổn, trái lại trôi qua vô cùng hòa hợp, Lý Quế Phân rất biết nhìn người, hai người như vậy đích xác hết sức xứng đôi.