Như thế lại nói một hồi, chờ đến khi xong, cũng đã qua hơn hai tiếng đồng hồ.
Lúc này Lý Quế Phân cảm thấy khô miệng, mới phát hiện bản thân mình đã nói lâu như vậy, ngay cả chính bà cũng rất bất ngờ.
Trong nhà có vài người đàn ông, thấy họ nói hoài không xong, đã sớm vác cuốc đi làm việc rồi.
Lý Quế Phân biết thường ngày mình nóng tính, lớn tuổi còn đáng ghét hơn, trong nhà chẳng có ai chịu trò chuyện cùng bà.
Hôm nay nói lâu như vậy, có thể coi là đã nghiện nói chuyện phiếm.
Đưa mắt nhìn Thẩm Nguyệt Hoa, chỉ thấy cô nghe cả nửa ngày, mà cũng chưa lộ ra vẻ không kiên nhẫn nào, mà trong hai tiếng này bưng trà dâng nước, hầu hạ bà rất chu đáo, Lý Quế Phân càng thấy vui mừng.
Trong lòng cũng càng yêu thích Thẩm Nguyệt Hoa.
Đời trước cũng như thế, lại nói tiếp, hai người mẹ chồng nàng dâu đúng là trời sinh hợp ý.
Đời trước Thẩm Nguyệt Hoa mâu thuẫn với người nhà họ Trương, nhưng với mẹ chồng Lý Quế Phân, vẫn chăm sóc hoàn toàn thoả đáng.
Tuy rằng bị ba chị dâu khác lén châm chọc cô là đồ nịnh nọt, mỗi lần nhìn thấy đều nói xấu cô, nhưng Thẩm Nguyệt Hoa thật sự quý mến mẹ chồng này, sự ấm áp của bà đối với cô giống như một người mẹ ruột vậy.
Nói tới mẹ ruột Hàn Họa Phiến của Thẩm Nguyệt Hoa, nhưng đối với cô cực kỳ không tốt, từ khi Thẩm Nguyệt Hoa bắt đầu biết chuyện, chưa bao giờ được Hàn Họa Phiến đối đãi hòa nhã.
Ánh mắt của Hàn Họa Phiến mỗi lần nhìn cô, đều lạnh lùng đến rùng mình.
Lúc nhỏ cô không hiểu, học theo anh chị em của mình đến gần bà vài lần, ngược lại bị bà mắng dữ hơn, cô cũng đã có kinh nghiệm, thường ngày đều trốn tránh Hàn Họa Phiến.
Cũng may ba ruột Thẩm Đống Lương đối với cô không tệ, có cái gì tốt cũng chia đều cho cô và em trai, không để cô nghĩ mình là đứa nhỏ được nhặt về.
Sau khi trưởng thành, thì biết được nguyên nhân, bởi vì năm đó lúc mẹ sinh cô và em trai, cơ thể bị tổn hại, sau đó không thể sinh con được nữa.
Trong lòng cô cảm thấy áy náy, lúc đối mặt với ánh mắt lạnh lùng và lời mắng chửi của Hàn Họa Phiến, cũng nhịn nhiều hơn.
Cho đến vài năm sau Hàn Họa Phiến lại mang thai, sinh ra em trai em gái, sắc mặt của bà mới khá hơn.
Nhưng sau đó, khi trong nhà phải cử người đi tham gia đội sản xuất ở nông thôn*, Hàn Họa Phiến không hề nói hai lời, liền báo lên tên của cô và em trai.
* thanh niên trí thức tham gia phong trào vô sản hoá bằng cách gia nhập các công xã, đội sản xuất ở nông thôn trong đại cách mạng văn hoá Trung quốc
Khiến cô và em trai mới mười lăm tuổi, đã bị Hàn Họa Phiến điểm danh đưa đi tham gia đội sản xuất ở nông thôn.
Sau khi cô biết, tuy rằng trong lòng hết sức khó chịu, nhưng cũng chưa nói nửa câu oán hận, thu thập xong hành lý đã đi tới nông thôn ở vạn dặm xa xôi.
Sau đó Thẩm Nguyệt Hoa nghĩ lại chuyện này, trong lòng có vài phần phiền muộn.
Lại nói tiếp sau khi xuống nông thôn tham gia đội sản xuất, cô liền không còn gặp người trong nhà.
Em trai song sinh có quan hệ thân thiết nhất, cũng đi tới thôn xa hơn, hiện tại chế độ quản giáo rất nghiêm khắc, bọn họ cũng không gặp mặt được.
Tính ra muốn gặp lại, còn cần thời gian hai năm, ít nhất là sau khi Thẩm Nguyệt Hoa thi lên đại học.
Thẩm Nguyệt Hoa không muốn nghĩ nhiều về việc trong nhà, chuyện bị cậu mợ dùng 500 đồng tiền lễ hỏi bán đi, đời trước cô không biết, đời này sẽ phải suy nghĩ cho kỹ.
Ngược lại cô sẽ đem sự chú ý đặt trên người nhà họ Trương.
Trương gia có rất nhiều người, với một đống tên, cho dù Thẩm Nguyệt Hoa tự nhận có trí nhớ tốt, cũng không thể nhận rõ người nào là người nào.
Hơn nữa hiện tại cũng chưa thấy người, chị dâu cả Mã Quế Hoa mang theo hai đứa con gái, Trương Đình Lan và Trương Đình Ngọc trở về nhà mẹ đẻ, phỏng chừng chưa đến giờ cơm tối cũng không về.
Mà hiện tại cũng đã qua buổi trưa, sau khi ăn cơm trưa xong, người cả nhà anh hai và anh ba, đều đi ra ngoài đồng làm việc rồi.
Thời gian này đúng là ngày mùa trong thôn, sau khi Thẩm Nguyệt Hoa tốt nghiệp trung học đệ nhất cấp, cũng là 15 tuổi, đã đi tham gia đội sản xuất ở nông thôn.
Tuy rằng không phải người sinh trưởng ở quê, nhưng đã sống và làm việc ở trong ruộng đất gần ba năm, tự nhiên đối với tình huống ở bên này cực kỳ rõ ràng.
Cô nghĩ, đợi đến buổi tối, lại đi một chuyến tới chỗ anh hai và anh ba.
Đem những khuôn mặt sớm đã bị năm tháng mờ nhạt, và những cái tên biết được hôm nay ghép lại cho thích hợp, kế tiếp ít nhất có thời gian nửa năm, muốn cùng người nhà họ Trương chung đụng thật hòa thuận.
Thẩm Nguyệt Hoa nghĩ như thế, dưới ánh mắt từ ái của Lý Quế Phân, liền cười nói: “Trong nhà chúng ta nhiều người, con có chút không nhớ được, vẫn cần mẹ dạy bảo đứa con dâu thứ tư này.”
Lý Quế Phân biết người ta đang khiêm tốn, người trong thôn ai không biết Thẩm Nguyệt Hoa.
Không chỉ bởi vì trong số những nữ thanh niên trí thức ở nông thôn, cô là người nhỏ tuổi nhất và xinh đẹp nhất, mà Thẩm Nguyệt Hoa chân chính có tài năng cùng học vấn và là một cô gái có thể sống rất có ích, thường ngày còn chịu khổ được, ngược lại cùng người thành phố có chút bất đồng.
Lý Quế Phân thường lui tới nhà mấy người bạn già nghe chuyện, nói rằng gây sự với thanh niên trí thức trong thôn, tất nhiên đối với việc lão Tứ Trương Kiến Bân cưới vợ là thanh niên trí thức trong thành phố xuống nông thôn, cảm thấy bất mãn.
Nhưng hiện tại suy nghĩ lại, nhà bọn họ đúng là đã buôn bán lời, cô gái có tài học có thể làm việc, đương nhiên phải giữ ở nhà cho thật tốt.
Hơn nữa, Thẩm Nguyệt Hoa là do lão Tứ Trương Kiến Bân, dùng 500 đồng tiền lễ hỏi cưới về, mà còn là thật lòng yêu thích, bọn họ đương nhiên cũng muốn đối với Thẩm Nguyệt Hoa khá một chút.
Từ nhỏ Trương Kiến Bân đã có chủ ý của chính mình, sau khi đi bộ đội tham gia quân ngũ, hàng năm cũng gửi rất nhiều tiền về nhà, tiền lương so với làm lính bình thường còn nhiều hơn, lúc viết thư về đã nói là muốn hiếu kính hai ông bà bọn họ.
Lý Quế Phân cũng nhớ kỹ sự hiếu thuận của Trương Kiến Bân, hiện tại Trương Kiến Bân đi bộ đội đánh trận, hai ông bà bọn họ, liên quan tới người trong nhà, sẽ giúp giữ lại vợ cho Trương Kiến Bân.
Buổi sáng Lý Quế Phân lòng tràn đầy sự không vui, nhưng bây giờ ấn tượng đối với Thẩm Nguyệt Hoa lại vô cùng tốt, tự nhiên cũng cam tâm tình nguyện làm vậy.
Vì thế liền săn sóc nói: “Vợ lão tứ, trước đó vài ngày con còn bị bệnh, thân thể vẫn chưa dưỡng khỏe, hôm nay lại ở cùng bà già này, nói một đống chuyện, con thật tốt.”
Bà nhìn sắc trời bên ngoài, vỗ đùi nói: “Được rồi, thời gian cũng không còn sớm, mẹ cũng nên đi làm việc rồi. Con hãy về nhà dưỡng bệnh vài ngày trước đi, trong nhà có rất nhiều thanh niên khoẻ mạnh làm được việc, phần việc của con, mẹ sẽ để vài người anh của con đi hỗ trợ, con hãy ở nhà nghỉ ngơi cẩn thận, mẹ phải đi rồi.”
Thẩm Nguyệt Hoa thấy bà mang giày vào rồi vội vàng đi ra, trong phòng chỉ còn mỗi mình cô, lúc này cô xốc lên tinh thần mới thả lỏng người.
Mà sự mệt mỏi và bủn rủn trước đó cũng ập tới, Thẩm Nguyệt Hoa không thể cứng rắn chống đỡ hơn nữa, xoay người trở về tân phòng, uống thuốc rồi nằm lên giường ngủ.
Thẳng đến lúc mơ mơ màng màng, nghe được tiếng đập cửa, Thẩm Nguyệt Hoa mới tỉnh lại.
Cô vén chăn lên, sửa sang lại quần áo, hoang mang hỏi: “Ai đó?”