Nhưng Dean chưa sẵn sàng để Blue về. Cho đến lúc này, tất cả những gì bữa tối nho nhỏ này đạt được là nhắc nhở anh rằng anh nhớ có cô làm bạn vào ban ngày và ân ái khi đêm đến biết bao nhiêu. Anh cần phải khôi phục lại chuyện đó. “Anh nên đi đổ rác,” anh nói. “Em giúp anh bê rác ra trước cửa được chứ?”
Riley cố hết sức phá hỏng kế hoạch của anh. “Em sẽ giúp.”
“Không nhanh thế đâu.” April bắt đầu thu dọn lại đống đĩa. “Tôi nói tôi sẽ dọn dẹp nhà bếp, nghĩa là tất cả mọi người sẽ giúp một tay, trừ Blue.”
“Chờ một lát,” Jack nói. “Bọn tôi đã làm việc ngoài hiên nhà cả ngày rồi. Bọn tôi xứng đáng được xả hơi một lát.”
Đột nhiên anh và Jack ở cùng một phe ư? Cả triệu năm nữa cũng quên đi. Dean cầm cái đĩa gỗ đựng gà đã hết nhẵn. “Được thôi.”
Riley nhảy lên. “Cháu có thể xếp đồ vào máy rửa bát.”
“Cháu sẽ mở nhạc,” April nói. “Và tốt hơn hết là rock.”
Blue kêu lên. “Nếu có nhạc thì cháu sẽ không bỏ lỡ đâu. Cháu cũng sẽ giúp.”
Riley hộ tống Nita vào phòng khách trong khi những người còn lại dọn bàn. Con bé quay lại với cái ipod và cắm nó và giá dựng của April. “Tốt hơn hết bố không nghe thấy nhạc bubblegum[1] phát ra từ đó,” Jack nói. “Radiohead thì được hoặc có thể là Wilco.”
[1] Bubblegum pop: dòng nhạc phổ biến những năm 1960-1970 với giai điệu đơn giản, trong sáng, dễ nghe, dễ thấm, vô thưởng vô phatk dành cho lứa tuổi thanh thiếu niên. Sau này người ta còn dùng từ Bubblegum để gọi chung những trào lưu âm nhạc thịnh hành, dễ tiếp nhận nhưng không tạo ra được ấn tượng sâu sắc, rõ nét.
April ngẩng lên từ bồn rửa. “Hoặc Bon Jovi.” Jack nhìn bà chằm chằm. Bà nhún vai. “Một trong những niềm sung sướng tội lỗi của tôi đấy, và tôi sẽ không xin lỗi đâu.”
“Niềm sung sưỡng tội lỗi của cháu là Ricky Martin,” Blue nói.
Họ nhìn sang Dean, nhưng anh không chịu tham gia vào vụ thú nhận ấm áp tình thân gia đình này, thế nên Blue quyết định lên tiếng thay anh. “Clay Aiken, đúng không?”
Nita không thích bị cho ra rìa, bà ta liền lê chân từ phòng khách. “Ta vẫn luôn thích Bobby Vinton. Và Fabian. Anh ta thật nóng bỏng.” Bà ta ngồi xuống bàn bếp.
Riley đi về phía máy rừa bát đang mở. “Cháu thì nói chung là thích Patsy Cline – mẹ có tất cả những thứ của cô ấy- nhưng bọn trẻ cứ trêu chọc cháu vì chúng chẳng biết cô ấy là ai.”
“Con có gu tốt đấy,” Jack nói.
“Thế anh thì sao?” April hỏi Jack. “Ai là niềm sung sướng tội lỗi của anh.”
“Cái đó dễ thôi,” Dean nghe thấy mình lên tiếng. “Bà là niềm sung sướng tội lỗi của ông ta đấy, April ạ. Đúng không Jack?”
Im lặng khó chịu trùm xuống gian bếp khiến Dean có cảm giác như mình là thằng mất dạy. Anh vẫn thường là sức sống của bữa tiệc, chứ không phải là dấu chấm hết.
“Thứ lỗi cho bọn cháu,” Blue nói. “Dean và cháu phải đi đốt rác đây.”
“Trước khi cậu đi đâu, Quý ông Cầu thủ Bóng bầu dục,” Nita lên tiếng, “tôi muốn biết chính xác dự định của cậu đối với Blue của tôi là gì.”
Blue rên lên. “Ai đó làm ơn bắn tôi đi.”
“Mối quan hệ của tôi và Blue là riêng tư, bà Garrison.” Anh lôi thùng rác ra khỏi gầm bồn rửa.
“Chắc chắn là cậu thích nghĩ thế,” bà Garrison đáp trả.
April và Jack dừng lại quan sát, còn hơn cả sung sướng khi để Nita giải quyết ca này thay họ. Dean huých Blue về phía cửa bên. “Chúng tôi xin phép.”
Nhưng Nita không để mọi chuyện qua dễ dàng như thế. “Ta biết hai cô cậu không còn đính hôn. Ta không nghĩ cậu từng mảy may có ý định cưới con bé. Cậu chỉ muốn đạt được điều mình muốn. Đàn ông toàn một giuộc cả thôi, Riley ạ. Tất cả bọn họ.”
“Vâng, thưa bà.”
“Không phải đàn ông là như thế,” Jack nói với cô con gài. “Nhưng bà Garrison nói có lý đấy.”
Dean siết chặt bàn tay rỗi trên cánh tay Blue. “Blue có thể tự lo cho mình.”
“Con bé ấy là một thảm họa biết đi,” Nita đáp trả. “Phải có người để mắt đến nó.”
Thế này là quá sức chịu đựng của Blue rồi. “Bà chẳng quan tâm gì chuyện để mắt đến tôi cả. Bà chỉ muốn gây rắc rối thôi.”
“Nghe cái miệng non nớt đó kìa.”
“Chuyện đính hôn của chúng tôi vẫn còn, bà Garrison ạ,” Dean nói. “Đi thôi, Blue.”
Riley nhảy đến trước. “Em có thể làm phù dâu hay gì đó không?”
“Bọn chị không hẳn là đính hôn,” Blue cảm thấy có trách nhiệm phải báo với con bé. “Dean chỉ đang tự tiêu khiển thôi.”
Vụ đính hôn giả giữa bọn họ quá thuận tiện nên anh không thể để cô phá hỏng nó. “Bọn anh đính hôn rồi,” anh nói. “Blue chỉ đang dỗi thôi.”
Nita gõ ba toong lên sàn nhà. “Vào phòng khách với ta, Riley. Tránh xa mấy người nào đó ra. Ta sẽ chỉ cho cháu mấy bài thể dục duỗi cơ chân để cháu có thể học ba lê trở lại.”
“Cháu không thích học ba lê,” Riley làu bàu. “Cháu muốn học ghi ta.”
Jack đặt cái chảo mình đang lau khô xuống. “Thật chứ?”
“Mẹ luôn bảo sẽ dạy con, nhưng mẹ chẳng dạy bao giờ.”
“Nhưng mẹ đã chỉ con mấy hợp âm cơ bản rồi, đúng không?”
“Không. Mẹ không thích con chạm vào đàn của mẹ.”
Vẻ mặt của Jack trở nên sắt đá. “Cây ghi ta mộc của bố ở ngoài nhà nhỏ. Đi lấy nó thôi.”
“Thật á? Bố sẽ để con chơi cây ghi ta của bố á?”
“Bố sẽ cho con cái thứ chết tiệt đó.”
Trông Riley như thể ông vừa mới thả một cái mũ miện bằng kim cương lên đầu nó. Jack quăng cái khăn lau đĩa sang bên. Dean kéo Blue ra ngoài, chẳng mảy may cảm thấy tội lỗi vì đã để April lại dưới sự nhân từ của Nita.
“Em không dỗi,” Blue nói khi họ đã đi xuống bậc thềm bên hông nhà. “ Lẽ ra anh không nên nói thế. Và thật không công bằng khi khiến Riley hy vọng trở thành phù dâu.”
“Con bé vẫn sống tốt thôi.” Anh sải bước về phía thùng dầu nơi họ đốt rác. Nó đã đầy. Anh quẹt một que diêm từ trong cái hộp mà April cất trong túi Ziploc quăng vào trong. “Sao tất cả bọn họ không biến đi chứ? Jack vẫn ở lại. April không chịu đi trước khi Riley đi. Mụ phù thủy già đó thì đúng là giọt nước tràn ly. Anh muốn tất cả bọn họ biến khỏi đây. Tất cả trừ em.”
“Có điều chuyện đó không dễ dàng như vậy, phải không?”
Không, chuyện đó không dễ dàng như vậy. Khi lửa đã bắt, anh quay lại ngồi xuống nhìn ngọn lửa bùng lên. Tuần vừa rồi, anh đã thấy sự tự tin của Riley tăng lên. Vẻ xanh xao của con bé vì ru rú trong nhà đã bớt, và đám quần áo mới April mua cho nó đã rộng rồi. Anh cũng thích làm cái thềm, ngay cả khi phải làm việc với Jack. Cứ đóng một cái đinh là anh lại cảm thấy như thể đang đặt dấu ấn của mình lên trang trại cũ kỹ này. Và còn Blue nữa.
Cô đến sau lưng anh. Anh nhặt một tờ giấy bọc bóng kính đã rơi xuống cỏ quăng về phía ngọn lửa.
Blue nhìn tờ giấy bọc rơi xuống cạnh cái thùng, nhưng Dean dường như chẳng quan tâm đến chuyện mình vừa ném trượt. Vẻ ủ ê của anh tạo thành cái bóng hoàn hảo trong buổi chiều tà. Cô bước đến ngồi xuống cỏ bên cạnh anh. Một miếng băng cá nhân khác đã xuất hiện trên tay anh, lần này quấn quanh đốt ngón tay. Cô chạm vào đó. “Tai nạn lao động à?”
Anh chống khuỷu tay lên đầu gối. “Anh bị một vết sưng khá to trên đầu nữa.”
“Tình hình hòa hợp với đồng nghiệp của anh như thế nào rồi.”
“Ông ta không nói chuyện với anh, mà anh cũng chẳng nói chuyện với ông ta.”
Cô bắt tréo chân nhìn chằm chằm ngọn lửa. “Ít ra ông ấy cũng nên thừa nhận những gì ông ấy đã gây ra cho anh.”
“Ông ấy đã thừa nhận rồi.” Anh quay sang cô. “Thế em đã nói chuyện nghiêm túc với mẹ em về chuyện đó chưa?”
Cô nhổ một mảng cỏ lên. “Với mẹ em lại khác.” Lửa kêu lép bép. “Bà ấy như Chúa Jesus ấy. Liệu con gái của Jesus có quyền phàn nàn là Người đã hủy hoại tuổi thơ của cô ấy vì Người luôn vắng mặt để cứu rỗi linh hồn người khác hay không?”
“Mẹ em không phải là Jesus, và nếu người ta có con, hoặc là họ nên quanh quẩn đó nuôi dạy chúng hoặc đưa chúng cho người khác nhận nuôi.”
Cô tự hỏi liệu anh có ý định sẽ quanh quẩn nuôi dạy con cái của mình không, nhưng cái ý nghĩ anh ở nhà với gia đình mình trong khi cô lang thang vòng quanh thế giới khiến cô đau đớn.
Anh choàng tay quanh vai cô, và cô chẳng nói gì. Ngọn lửa bùng lên cao hơn. Máu cô sôi lên. Cô đã chán phải chấp nhận làm kẻ về sau rồi. Chỉ một lần trong đời, cô muốn theo đuổi một thứ ngông cuồng nguy hiểm. Cơn gió đêm thổi qua tóc cô. Cô quỳ lên hôn anh. Cô sẽ đặt anh về đúng vị trí sau. Còn bây giờ, cô muốn sống cho thời khắc này.
Anh chẳng cần thêm sự khuyến khích nào để đáp trả lại nụ hôn của cô, và chẳng bao lâu, họ đã loạng choạng từ phía sau nhà kho vào trong khu cỏ cao khuất tầm nhìn ngôi nhà.
Dean không biết vì sao Blue lại đổi ý, nhưng khi những ngón tay của cô đã ở trong cạp quần của anh thì anh sẽ không hỏi.
“Em không muốn làm thế này,” cô vừa nói vừa giật tung khóa quần jean của anh.
“Đôi khi em phải hy sinh vì người khác thôi.” Anh tụt quần sooc cùng quần lót của cô xuống cổ chân, quỳ xuống, rúc vào cô. Cô thật ngọt ngào, ngon lành, là liều thuốc gây nghiện đối với các giác quan của anh. Anh còn chưa lấy đủ từ cô thì cô đã vỡ vụn. Anh đỡ lấy cô, kéo xuống, giữ cô trên người anh để bảo vệ cô khỏi đám cỏ dại đang chọc vào mông anh. Đó là sự hy sinh nhỏ nhoi đối với phần thưởng là cuối cùng anh cũng được nhấn chìm trong cơ thể nóng ấm, quằn quại đó.
Cô giữ chặt đầu anh, nghiến chặt răng hùng hổ nói, “Anh dám thúc em à!”
Anh hiểu ý cô, nhưng cô quá chặt, quá ướt, mà anh đã kìm nén quá lâu... anh bấm các ngón tay vào hông cô, kéo cô xuống thật mạnh và giải thoát cho chính mình.
Sau đó, sợ rằng cô sẽ tấn công anh, anh bèn kéo cô nằm rạp trên anh và móc một chân cô qua hông anh. Hôn cô thật sâu, tay anh lần vào giữa hai cơ thể. Cô oằn người rùng mình. Thôi thúc bảo vệ cuộn lên trong anh. Tay anh chuyển động và rồi giải phóng cho cô.
Khi đã xong, anh vuốt tóc cô, lúc này đã tung ta khỏi cái đuôi chuột. “Chỉ khai thông lại trí nhớ của em thôi nhé...” Anh lần theo lưng cô dưới lớp áo phông. “Em đã bảo anh không làm em nổi hứng được.”
Cô cắn vào cổ anh. “Anh có làm em nổi hứng đâu – dù gì cũng không phải phần lý trí. Thật không may, em có cả những phần lẳng lơ. Những phần chắc chắn đã bị anh làm cho nổi hứng.”
Anh vẫn chưa xong việc với cô, và lại bắt đầu chạm vào những phần lẳng lơ đó lần nữa, nhưng cô lăn khỏi người anh xuống cỏ. “Chúng ta không thể ở ngoài này gian dâm với nhau suốt đêm được.”
Anh cười nhăn nhở. Gian dâm, thật tình.
Cô vẫn còn mặc cái áo phông, nhưng phần còn lại thì không có gì. Cô lần mò xung quanh tìm quần lót, để anh nhìn mông cô cho mãn nhãn, đoạn lên tiếng. “Riley là người duy nhất sẽ không nghĩ ra được chúng ta đang làm gì.” Tìm được quần lót, cô đứng dậy mặc vào rồi nhơn nhơn chế nhạo anh. “Mọi việc sẽ như thế này, Boo ạ. Em đã quyết định thay anh và em sẽ có một câu chuyện tình – ngắn ngủi và bẩn thỉu. Em sẽ lợi dụng anh, thuần túy và đơn giản, vậy nên đừng có tỏ ra yêu thương nồng thắm gì với em. Em không quan tâm anh nghĩ gì. Em không quan tâm anh cảm thấy thế nào. Tất cả những gì em quan tâm là cơ thể anh. Giờ anh đồng ý với chuyện đó không?”
Cô là người phụ nữ đáng nguyền rủa nhất anh từng gặp. Anh giật cái quần sooc của cô trước khi cô kịp nhặt lên. “Anh sẽ nhận lại được gì để đổi lấy sự nhục nhã là bị người ta lợi dụng?”
Vẻ chế nhạo lại xuất hiện. “Anh sẽ có em. Đối tượng khát khao của anh.”
Anh giả vờ nghĩ thật lung. “Thêm vài buổi tối như hôm nay nữa thì anh sẽ tham gia.” Anh luồn một ngón tay vào ống quần lót của cô. “Trên tất cả các phương diện.”
Jack đẩy cái ghế tựa ra khỏi bản bếp trong ngôi nhà nhỏ và bắt đầu lên dây chiếc Martin cũ của mình. Ông đã ghi âm bài “Born in Sin” với cây đàn này, và giờ ông ước gì mình đã không quá bốc đồng cho nó đi như thế. Những tiếng tưng tưng và các vết xước này tượng trưng cho hai mươi lăm năm trong cuộc đời ông. Nhưng việc phát hiện ra rằng Marlin không cho phép Riley đến gần bất kỳ cây đàn nào của mình khiến ông phát điên. Lẽ ra ông nên nhận thấy một điều quan trọng nhường này, nhưng ông đã buộc mình cứ mãi vô tình một cách cố ý như thế.
Riley kéo một chiếc ghế ra, ngồi sát lại đến nỗi đầu gối hai bố con suýt chạm vào nhau. Mắt nó ngập tràn vẻ kinh ngạc khi nhìn thứ nhạc cụ méo mó đó. “Nó thực sự là của con chứ?”
Cảm giác tiếc nuối trong ông biến mất. “Nó là của con.”
“Đây là món quà kỳ diệu nhất mà con từng có.”
Vẻ mặt mơ màng của con bé khiến cổ họng ông thắt lại. “Lẽ ra con nên bảo bố là con muốn có một cây ghita. Kiểu gì bố cũng gửi cho con một cái.”
Con bé lầm bầm gì đó mà ông không nghe rõ.
“Sao con?”
“Con đã nói với bố rồi,” con bé nói. “Nhưng lúc đó bố đang đi trên đường, chắc là bố không nghe thấy.”
Ông không có chút ký ức nào về chuyện con bé từng đề cập đến một cây ghita, nhưng thực sự ông hiếm khi để tâm hẳn hỏi vào những cuộc điện thoại gượng gạo giữa hai bố con. Mặc dù ông vẫn thường xuyên gửi quà cho Riley- máy tính, trò chơi, sách, đĩa CD - nhưng ông chưa bao giờ tự mình chọn những món quà đó. “Bố xin lỗi, Riley. Chắc là bố không nghe thấy.”
“Không sao đâu mà.”
Riley có thói quen nói không sao khi thực ra là có, một thực tế mà cho đến tận mười ngày vừa rồi ông mới nhận ra. Ông đã không nhận thấy rất nhiều thứ về con bé mà lẽ ra phải nhận thấy. Chừng nào còn trả các hóa đơn cho nó và đảm bảo nó học ở một ngôi trường tử tế, ông vẫn cho rằng mình đang làm tốt phần trách nhiệm của mình. Ông đã không muốn nhìn xa hơn, vì dính dáng đến nhiều hơn thì cuộc sống của ông sẽ gặp trở ngại.
“Con biết hầu hết các hợp âm mở,” con bé nói. “Ngoại trừ hợp âm fa trưởng rất khó chơi.” Nó nhìn thật chăm chú khi ông lên dây, ngấu nghiến từng động tác của ông. “Con đã tra mọi thứ trên mạng, và trong một thời gian, Trinity đã cho con tập với cây ghita của nó. Nhưng rồi nó bắt con trả lại.”
“Trinity có ghita à?”
“Một cây Larrivee. Nó chỉ học có năm buổi rồi nghỉ luôn. Nó nghĩ ghita thật buồn tẻ. Nhưng con cá là dì Gayle sẽ bắt nó phải học lại. Giờ khi mẹ mất rồi, dì Gayle sẽ cần một cộng sự mới, và dì vảo với Trinity là một ngày nào đó hai mẹ con họ có thể giống như nhóm Judds, có điều xinh đẹp hơn.”
Ông không nhìn thấy Trinity ở lễ tang của Marli. Ngay từ khi mới lọt lòng, con bé đã xinh xắn mê hồn, một tiểu thiên sứ má hồng với mái tóc vàng và đôi mắt xanh to tròn. Ông nhớ là con bé hiếm khi khóc, ngủ mỗi khi cần phải ngủ và giữ món sữa trong bụng thay vì các vòi phun như Riley. Khi Riley được một tháng tuổi, Jack đã đi lưu diễn, mừng vì có một lý do để thoát khỏi đứa bé có gương mặt như mặt trăng cứ gào thét mãi mà ông không biết cách dỗ và một cuộc hôn nhân mà ông đã nhận ra là sai lầm lớn. Nhiều năm qua, đôi khi ông nghĩ lẽ ra mình đã là một người cha tốt hơn nếu được ban cho một đứa bé xinh xắn như Trinity, nhưng mười ngày vừa rồi đã khiến ông mở mắt.
“Trinity thật tử tế vì đã cho con mượn đàn,” ông nói, “nhưng bố cá là sự tốt bụng đó không tự nhiên mà có.”
“Bọn con đã có một thỏa thuận.”
“Nói nghe xem nào.”
“Con không muốn kể cho bố nghe.”
“Dù gì cũng cứ kể thử xem.”
“Có bắt buộc không ạ?”
“Tùy thuộc vào việc con có muốn bố dạy cho con một cách chơi hợp âm fa trưởng dễ hơn không?”
Con bé nhìn chằm chằm vào điểm bên dưới lỗ âm nơi các ngon tay của ông dã mài mòn phần cuối. “Con đã bảo với dì Gayle là Trinity ở với con trong khi nó đang ở với bạn trai. Và con phải mua thuốc lá cho chúng nó.”
“Con bé mới mười một tuổi mà!”
“Nhưng bạn trai của nó mười bốn rồi, và Trinity quá già dặn so với tuổi của nó.”
“Ồ, phải rồi, nó thì già dặn rồi. Gayle cần phải nhốt con bé đó lại, và bố sẽ bảo với dì con như thế.”
“Bố không làm thế được. Trinity sẽ còn ghét con hơn nữa đấy.”
“Tốt. Lúc đó nó sẽ biết đường tránh xa con.” Vì vẫn chưa xác định được chi tiết mọi chuyện nên ông ngăn mình bảo với Riley là nó sẽ không còn gặp gỡ Công nương Trinity nhiều nữa. Giờ ông biết rằng mình sẽ không bao giờ được để Riley dưới sự giám sát đáng ngờ của Gayle nữa. Riley không thích đến trường nội trú, nhưng ông sẽ cố hết sức lên kế hoạch lưu diễn của mình nằm ngoài những ngày nghỉ lễ của con bé để nó không cảm thấy bị bỏ rơi. “Làm sao con mua được thuốc lá?” ông hỏi.
“Có một gã làm việc ở nhà. Hắn ta mua cho con.”
Ông nhận ra rằng Riley đã biến chuyện mua chuộc thành một kỹ năng sống còn. Điều đó khiến ông xấu hổ. “Đã có ai từng trông chừng con chưa?”
“Con biết cách tự trông chừng mình.”
“Con không cần phải làm thế.” Ông không thể tin mình và Marlin đã khước từ con bé một thứ căn bản như cây ghita của riêng nó. “Con có bảo với mẹ là con muốn chơi đàn nhiều như thế nào không.”
“Con đã cố.”
Bằng cái cách lóng ngóng mà con bé đã cố bảo với ông. Làm sao ông có thể trách Marli vì không thể để tâm hơn khi mà ông thậm chí còn tồi tệ hơn thế?
“Giờ bố dạy con hợp âm fa trưởng đó được chưa?” con bé hỏi.
Ông giải thích cách lấy nốt chỉ ở hai dây trên cùng, như thế dễ hơn đối với bàn tay nhỏ. Cuối cùng, ông đưa cây đàn cho con bé. Nó chùi tay lên quần sooc. “Nó là của con thật ạ?”
“Thật đấy, và bố không thể tìm đâu ra một người phù hợp hơn để tặng nó.” Đột nhiên, từng lời của ông thật chân thành.
Con bé ôm cây đàn vào người. Ông chìa ra một cái móng đàn. “Bắt đầu đi. Thử xem nào.”
Ông mỉm cười khi con bé ngậm cái móng giữa hai môi lúc chỉnh lại vị trí cây đàn, giống hệt ông. Khi đã thoải mái rồi, nó mới lôi cái móng ra khỏi miệng, chăm chú nhìn vào tay trái, gảy một hợp âm fa trưởng theo cách ông đã chỉ. Con bé làm được ngay, sau đó nó lại gảy những âm mở khác. “Con chơi tốt lắm,” ông nói.
Con bé rạng rỡ. “Con đã luyện tập mà.”
“Bằng cách nào? Bố tưởng con phải trả lại cây đàn cho Trinity.”
“Con trả rồi. Nhưng con đã làm một cây đàn bằng bìa các tông để có thể tập vị trí các ngón tay.”
Lồng ngực ông thắt lại. Ông đẩy mình ra khỏi chiếc ghế, “Bố sẽ quay lại sau.”
Khi đã vào đến phòng vệ sinh, ông ngồi lên mép bồn tắm gục đầu vào hai tay. Ông có tiền, có xe, có nhà, có phòng chứa đầy những đĩa bạch kim. Ông có tất cả, thế mà con gái ông đã buộc phải tập chơi đàn trên một cây ghita bằng bìa các tông.
Ông muốn tâm sự chuyện này với April. Người phụ nữ đã từng khiến ông phát điên giờ dường như là người duy nhất ông có thể quay sang hỏi xin một lời khuyên.