“Bà muốn lắp đặt cái bếp phải không Susan?”
Không, đồ đụt, ném một cây phong lữ vào đó và biến nó thành cái chậu trồng cây đi. “Phải, lúc nào được thì lắp đặt ngay nhé.”
Bà bước qua đống vụn giấy dán tường tơi tả in hình ấm nước đồng nhảy múa mà đám thợ sơn đã xé khỏi tường nhà bếp. Cody, chàng trai còn trẻ hơn cả con trai bà, không phái là tay thợ duy nhất kiếm cớ nói chuyện với bà. Có thể bà đã năm mươi hai tuổi, nhưng mấy cậu bé không biết điều đó, và họ cứ bâu vào. Như thể họ vẫn còn ngửi thấy được mùi hoan lạc trên người bà vậy. Mấy đứa bé tội nghiệp. Bà đâu còn phân phát phần thưởng của mình dễ như thế nữa.
Bà cầm lấy cái iPod để có thể nhấn chìm tiếng ồn bằng chút rock cổ điển, nhưng trước khi bà kịp nhét tai nghe vào tai thì Sam, cậu thợ mộc cả, đã thò đầu qua cửa nhà bếp. “Susan ơi, kiểm tra nhà vệ sinh tầng trên đi. Tôi muốn chắc chắn là bà hài lòng với mấy cái quạt thông gió."
Lúc sáng bà đã kiểm tra đám quạt thông gió với cậu ta, nhưng bà vẫn theo cậu ta vào hành lang, đi vòng qua một cái máy nén và một đống vải chắn sơn mới đến nơi. Ngôi nhà xây vào đầu thế kỷ 20 và được trùng tu lại trong những năm 70, nhằm hiện đại hóa hệ thống điện nước và lắp máy điều hòa. Thật không may, lần trùng tu đó lại bao gồm cả cái nhà tắm và nội thất bếp màu xanh cốm nhờ nhờ, ván ốp rẻ tiền, sàn nhà bằng nhựa vinyl vàng đã trở nên xám xịt và rạn nứt qua thời gian. Trong hai tháng vừa qua, bà đã tận sức xóa bỏ những sai lầm đó và khôi phục nơi này thành thứ mà nó nên trở thành, một ngôi nhà trang trại truyền thống, được hiện đại hóa một cách xa hoa.
Ánh nắng đầu chiều tràn qua mấy khung cửa sổ mới làm những hạt bụi bẩn lơ lửng hiện rõ, nhưng phần tệ nhất trong đống hỗn loạn đã qua rồi. Đôi xăng đan dây chữ T nạm đá của bà gõ lộc cộc trên sàn hành lang cứng. Đống vòng trên cổ tay kêu leng keng. Dù ở giữa đống bụi bẩn và ngổn ngang, bà vẫn ăn mặc sao cho bản thân vừa lòng.
Một phòng ăn từng có thời là phòng khách ở bên phải, và khu vực phòng khách mới được cơi nới, phần được thêm vào sau này, nằm bên trái. Ngôi nhà khung đá được xây dựng theo phong cách Liên bang, nhưng những thêm thắt khác nhau đã biến nó thành một thứ pha tạp hổ lốn, và bà đã cho dỡ mấy bức tường xuống để làm cho khoảng không gian này hợp lý cho việc sinh sống hơn.
"Nếu tắm lâu, bà sẽ muốn có quạt thông gió tốt để ngăn hơi nước không tụ lại quá nhiều," Sam nói.
Dean thích tắm nước nóng thật lâu. Bà nhớ được chừng đó về những năm niên thiếu của anh, nhưng theo kinh nghiệm của bà, giờ anh có thể đã trở thành một gã đàn ông tắm nhanh và mặc quán áo trong năm phút. Thật đau đớn khi biết quá ít về đứa con duy nhất của mình, dù đến giờ lẽ ra bà phải quen với điều đó rồi.
Vài giờ sau April đã xoay xở thoát được tất cả đám ồn ào đó. Khi bước ra ngoài qua cửa bên hông, bà hít vào mùi vị của buổi chiều cuối tháng Năm. Mùi phân bón thoang thoảng từ trang trại hàng xóm bay đến chỗ bà, cùng với mùi hương hoa kim ngân mọc tự do quanh móng đá của ngôi nhà. Chúng cạnh tranh chỗ với đám huệ tây um tùm, những bụi mẫu đơn mềm và một khóm hoa hồng bụi tươi tốt mọc lổn nhổn do những bà vợ nông dân đã trồng, nhưng vì quá bận rộn với việc trồng đậu cô ve và ngô, những thứ sẽ giúp gia đình họ qua được mùa đông, mà không thể chú tâm vớ vẩn đến yêu cầu về thẩm mỹ cây cảnh.
Bà dừng lại một lát để quan sát khu vườn ngập cỏ dại, từ nhiều thập kỷ trước đã nằm trong cái sân hình vuông nghiêm ngắn vốn thường thấy ở các hộ gia đình nông thôn. Ngay phía bên kia là một tấm bê tông mới đổ kéo dài từ phía sau nhà, nơi đám thợ mộc sẽ sớm dựng lên một khoảnh hiên. Ở góc xa, bà đã khắc chữ viết tắt tên mình A.R. bằng những ký tự nhỏ xíu, để có thể để lại thứ gì đó vĩnh viễn ở nơi này. Một tay thợ sơn đang làm việc ở tầng trên ngây người ngắm bà qua cửa sổ. Bà vén món tóc dài màu vàng ra khỏi mặt và nhanh chóng băng qua cái máy bơm sắt cũ xỉn trước khi ai đó lại cố dừng bà lại với những câu hỏi không cần thiết khác.
Cái trang trại nguyên là của nhà Callaway này nằm trong một thung lũng hiền hòa bao quanh là những ngọn đồi trùng điệp. Đây từng là một trại nuôi ngựa thịnh vượng, nhưng giờ đám thú lang thang khắp bảy mươi lăm mẩu đất này chỉ toàn là hươu nai, sóc, gấu mèo châu Mỹ và chó sói đồng. Khu đất này - bao gồm cả đồng cỏ, bãi thả ngựa và cây cối - còn chứa một cái nhà kho, một ngôi nhà tá điền xiêu vẹo và một cái hồ nhỏ nằm tách biệt lấy nước từ suối. Một giàn nho già, mọc um tùm giống như mọi thứ khác, nằm ở cuối con đường lát đá vỡ nát. Băng ghế gỗ đổi màu vì mưa gió đặt gần đó gợi lên hình ảnh Wilma Callaway, người cuối cùng sống ở trang trại, có lẽ bà đã ra ngoài này mỗi khi xong việc. Năm ngoái Wilma đã qua đời ở tuổi chín mốt. Dean mua trang trại này từ một người họ hàng xa.
April theo dõi tình hình của con trai qua một mạng lưới liên lạc phức tạp. Đó là cách bà biết được anh có ý định thuê người giám sát việc cải tạo ngôi nhà. Ngay lập tức, bà biết mình phải làm gì. Sau bao nhiêu năm qua, cuối cùng bà cũng sẽ được dựng lên một ngôi nhà cho con trai mình. Bỏ lại công việc ở L.A. là khá phức tạp, nhưng giành lấy công việc ở nơi này lại dễ đến ngạc nhiên. Bà tạo ra vài lời giới thiệu, mua váy và áo len ở Talbots, tìm một dải băng buộc đầu để gạt mái tóc dài, bồng bềnh ra khỏi mặt, và sáng các ra câu chuyện giải thích lý do vì sao bà có mặt ở Đông Tennessee. Đại diện nhà đất của Dean đã thuê bà chỉ sau mười phút phỏng vấn.
April nửa yêu nửa ghét người phụ nữ bảo thủ mà bà đã tự tạo ra để giữ kín thân phận thật của mình. Bà hình dung Susan O’Hara là một góa phụ chỉ còn lại một mình. Nghèo, nhưng can đảm, Susan chẳng có kỹ năng đáng kể nào ngoài những kỹ năng có được khi nuôi nấng cả một gia đình, nghĩa là bao gồm quản lý chi tiêu trong nhà, dạy ở lớp học giáo lý và giúp người chồng yêu quý đã qua đời cơi nới lại nhà cửa.
Tuy nhiên, cái thị hiếu cổ hủ của Susan trong chuyện ăn mặc phải bỏ đi. Vào ngày đầu tiên của April ở Garrison, bà đã tuyên bố góa phụ này là một người mới và quay lại với tủ quần áo của chính mình. April thích trộn lẫn vẻ cổ điển với thời trang hiện đại, kết hợp đồ thiết kế với những thứ tìm thấy cửa hàng tiết kiệm. Tuần trước bà mặc cái áo nâng ngực Gaultier cùng với quần âu nam Banana Republic vào thị trấn. Hôm nay, bà mặc áo phông Janis Joplin nâu sẫm dựng lại, quần ngố màu hoe và đôi xăng đan nạm đá nhỏ xinh.
Bà đi theo con đường dẫn vào trong rừng cây. Violet trắng đang bắt đầu nở rộ, cùng với hoa tổ chim. Chẳng mấy chốc bà đã có thể thấy mặt hồ đầy nắng qua một vòng tròn hoa nguyệt quế núi và hoa đỗ quyên lửa. Tìm thấy chỗ yêu thích của mình trên bờ hồ, bà đá đôi xăng đan ra khỏi chân. Ở bên kia hồ, ngay ngoài tầm mắt, là ngôi nhà tá điền xiêu vẹo mà bà đã lấy làm chỗ ở cho mình.
Bà kéo hai gối lên ngực. Chẳng chóng thì chầy, Dean sẽ phát hiện ra chuyện lừa dối của bà, và đó sẽ là lúc kết thúc. Anh sẽ không gào vào mặt bà. Gào thét không phải là cách của anh. Nhưng sự im lặng khinh khỉnh của anh còn cay độc hơn những câu quát tháo giận dữ hay những lời xấu xa. Ước gì bà có thể làm xong ngôi nhà này trước khi anh nhìn rõ trò đánh đố của bà. Có thể một khi đã chuyển đến ở, anh sẽ cảm thấy ít nhất là một chút những gì bà muốn để lại nơi đây - tình yêu và sự hối hận của bà.
Thật không may, Dean không mấy tin vào sự chuộc tội. Bà đã trở nên trong sạch từ hơn mười năm trước, nhưng vết sẹo trong anh đã quá sâu khó lòng tha thứ. Những vết sẹo mà bà đã tạo nên. April Robillard, nữ hoàng trong đám fan cuồng... Cô gái biết tất cả những chuyện chơi bời, nhưng lại không biết gì về chuyện làm mẹ.
“Thôi nói về bản thân như thế đi,” Charli bạn bà vẫn nói thế mỗi khi họ tranh luận về những ngày xưa tăm tối. “Cậu chưa bao giờ là fan cuồng, April à. Cậu là nàng thơ chết tiệt của bọn họ.”
Đó là những gì tất cả bọn họ tự nhủ. Có lẽ, đối với một số người, điều đó là đúng. Quá nhiều những phụ nữ huyền thoại: Anita Pallenberg, Marianne Faithfull, Angie Bowie, Bebe Buell, Lori Maddox... và April Robillard. Anita và Marianne từng là bạn gái của Keith và Mick; Angie kết hôn với David Bowie một thời gian; Bebe có dính dáng đến Steven Tyler; Lori với Jimmy Page. Và trong hơn một năm trời, April từng là người tình của Jack Patriot. Tất cả những người phụ nữ này đều thông minh và xinh đẹp, thừa khả năng tự tìm đường đi cho riêng mình trong thế giới này. Nhưng họ yêu đám đàn ông kia quá nhiều. Đám đàn ông và thứ âm nhạc mà họ tạo ra. Đám phụ nữ thì cho đi những lời khuyên và sự bầu bạn. Họ vuốt ve cái bản ngã, xoa dịu những cau có, bỏ qua sự thiếu chung thủy, và tiêu khiển bằng tình dục. Cứ thế mà tiến tới.
"Cậu không phải lã fan cuồng, April à. Nhìn xem cậu đã cự tuyệt bao nhiêu người rồi.”
April đã biết suy xét tách bạch theo cách của riêng mình, bà từ chối những người mà mình không yêu thích cho dù album của người đó có vị trí cao thế nào trên bảng xếp hạng. Nhưng bà lại bám nhằng nhẵng những người mình muốn, sẵn sàng nhún vai coi thường ma túy, những cơn thịnh nộ, những người phụ nữ khác.
“Cậu là nàng thơ của họ...”
Thế nhưng nàng thơ thì có quyền năng. Nàng thơ có thể tiêu tốn nhiều năm cuộc đời vào rượu, cần sa, thuốc kích thích, thuốc gây ảo giác, và cuối cùng là cocaine. Trên tất cả, nàng thơ chẳng sợ làm hư đứa con trai bé bỏng của mình đến nỗi gần như bỏ rơi nó.
Giờ đã quá muộn để sửa chữa những gì bà đã làm với Dean, nhưng ít nhất bà có thể làm chuyện này. Bà có thể xây cho anh một ngôi nhà và rồi một lần nữa biến mất khỏi cuộc đời anh.
April gục đầu lên đầu gối và để âm nhạc nhấn chìm mình.
Em có nhớ khi ta còn nhỏ
Mọi giấc mơ ta có đều như giấc mơ đầu tiên?
Em yêu, sao em không cười?
Trang trại nằm gọn trong thung lũng. Dean và Blue đến nơi thì đã xế chiều, những đám mây thấp màu cam, vàng nhạt và tía phủ lên các ngọn đồi xung quanh trông như những diềm đăng ten trên chân váy của một vũ nữ cancan. Một lối đi gập ghềnh, uốn khúc dẫn từ đường cái vào nhà. Ngôi nhà vừa hiện lên trước mắt, những thảm họa hiện thời của Blue bỗng trôi khỏi tâm trí cô.
Ngôi nhà - rộng rãi, đầy ngóc ngách và phai màu vì sương gió - gợi cô nhớ đến cội rễ của nước Mỹ: về trồng trọt và mùa màng, những con gà tây trong lễ Tạ ơn và nước chanh của ngày Quốc khánh mùng bốn tháng Bảy, về những bà vợ nông dân chăm chỉ tẽ đậu vào mấy cái chảo men trắng sứt mẻ và những ông chồng nông dân cần cù giậm chân giũ bùn ra khỏi ủng ở cửa sau. Phần xưa nhất và lớn nhất của ngôi nhà được xây bằng đá với một khu thềm trước rất sâu cùng những khung cửa sổ kép dài. Một chái nhà rút gọn bằng gỗ, phần mới thêm vào, nhô ra bên phải. Mái nhà thoai thoải lổn nhổn những mái chìa, ống khói cùng các đỉnh tam giác. Đây không phải dạng trang trại chết đói dù đã lao động quần quật mà đã từng một thời là nơi làm ăn vô cùng thịnh vượng.
Blue nhìn đám cây cối um tùm và cái sân quá khổ, nhà kho, ruộng nương và đồng cỏ. Cô không thể tưởng tượng ra có nơi nào ít phù hợp hơn với một người nổi tiếng ở thành phố lớn như Dean. Cô nhìn anh hướng về phía nhà kho với dáng vẻ thư thái, thoải mái của một người đang ở nhà mình, và rồi sự chú ý của cô quay lại với ngôi nhà.
Cô ước gì mình có thể đến đây trong hoàn cảnh khác đi để có thể tận hưởng nơi này, nhưng sự biệt lập của trang trại khiến tình thế của cô trở nên khó khăn hơn. Có lẽ ai đó trong đám người đang làm việc ở ngôi nhà này sẽ thuê cô. Hoặc cô sẽ tìm việc gì đó ở thị trấn gần đây, mặc dù nó chỉ là một chấm trên bản đồ. Thế nhưng, cô chỉ cần vài trăm đô. Một khi đã có tiền, cô sẽ đến Nashville, thuê một phòng rẻ rẻ, in đống tờ rơi mới và bắt đầu lại từ đầu. Nhiệm vụ bây giờ là phải làm Dean đồng ý để cô ở lại đây không mất tiền trong khi cô chấn chỉnh lại cuộc đời mình.
Cô không ảo tưởng về lý do anh đưa cô đến nơi này. Bằng việc không xé quần áo vì anh vào cái đêm đầu tiên ấy, cô đã biến bản thân thành một thách thức - một thách thức mà anh sẽ quên ngay khi một người đẹp miền Nam nào đó lọt vào mắt. Điều đó có nghĩa là cô sẽ cần tìm một cách khác để khiến bản thân mình hữu ích đối với anh.
Ngay khi ấy, cửa trước bật mở và một trong những tạo vật đáng kinh ngạc nhất mà Blue từng thấy bước ra. Cao và thon thả như nữ thần, người đó có gương mặt chữ điền rõ nét và mái tóc vàng dài, bồng bềnh, buông thẳng nhuộm highlight. Blue nhớ ảnh của những người mẫu thời trang nổi tiếng trong quá khứ mà cô đã từng xem, những người ở thập kỷ 60 và 70 như Verushka, Jean Shrimpton và Fleur Savagar. Người phụ nữ này có diện mạo tương tự. Đôi mắt xanh mơ màng trên gương mặt vuông ấn tượng, trông mạnh mẽ như đàn ông. Khi người phụ nữ bước đến bậc thềm, Blue thấy những nếp nhăn mờ mờ trên cái miệng rộng, gợi cảm và nhận ra người này không còn trẻ như cô tưởng lúc đầu, có lẽ đã ngoài bốn mươi rồi.
Chiếc quần jean bó ôm lấy hai bờ hông hẹp. Những đường xẻ chiến thuật ở đùi và đầu gối không phải do mặc nhiều mà rách, mà là do con mắt tính toán của nhà thiết kế cố ý làm nên. Mấy sợi kim loại đính viền theo hai sợi dây da rắn của chiếc áo camisole móc tay màu dứa đỏ. Những bông hoa da thuộc màu đồng nở bung trên mấy cái kẹp tóc. Trông người này vừa phóng túng tân thời, vừa sang trọng lịch sự. Đây có phải là người mẫu? Diễn viên? Chắc là một trong số bạn gái của Dean. Với vẻ đẹp đầy kịch nghệ thế này thì cách biệt vài tuổi có gì là quan trọng. Mặc dù không quan tâm đến thời trang, nhưng đột nhiên Blue ý thức được về cái quần jean thùng thình, áo phông lụng thụng và mái tóc bù xù nhất quyết cần phải cắt gọn lại của mình.
Người phụ nữ nọ nhìn chiếc Vanquish, cái miệng rộng đỏ chót cong lại thành một nụ cười. “Lạc đường à?”
Blue ậm ừ. “Chà... về mặt địa lý thì tôi biết mình đang ở đâu, nhưng, thành thật mà nói, ngay lúc này cuộc đời tôi như mê cung ấy.”
Người phụ nữ nọ bật cười, một âm thanh trầm khàn. Ở con người này có gì đó thật quen thuộc. “Tôi biết rõ chuyện đó.” Người đó bước xuống bậc thềm, và cảm giác quen thuộc của Blue càng tăng lên. “Tôi là Susan O’Hara”
Tạo vật gợi cảm, đẹp kỳ lạ này chính là vị quản gia bí ẩn của Dean ư? Không thể nào. “Tôi là Blue.”
“Khỉ thật. Tôi hy vọng đó chỉ là tạm thời.”
Ngay lúc đó, Blue chợt nhận ra. Trời đất quỷ thần ơi. Cái cằm vuông vuông, đôi mắt xanh xám, đầu óc nhanh nhạy đó… Trời đất ơi!
“Blue Bailey,” cô ấp úng. “Vì một ngày... ừm... tồi tệ ở Angola”
Người phụ nữ nhìn cô với vẻ thích thú.
Tay Blue làm một động tác vô nghĩa, ngờ ngợ. "Cả Nam Phi nữa.”
Tiếng bước chân trên sỏi vang lên.
Khi người phụ nữ nọ quay lại, ánh chiều tà phản chiếu trên những lọn tóc dài màu vàng và nâu nhạt. Đôi môi đỏ hé ra, những đường chân chim nơi khóe mắt nhíu lại. Tiếng bước chân khựng lại, và Dean đứng rọi bóng lên nhà kho, hai chân giạng ra, hai tay cứng đơ bên mình. Đây có thể là chị gái anh. Nhưng không phải. Cũng không phải bạn gái. Người phụ nữ với đôi mắt màu xanh nước biển đau đáu đó là người mẹ mà anh đã cộc cằn gạt đi ngay sáng hôm ấy khi Blue hỏi về gia đình anh.
Anh chỉ khựng lại trong chốc lát, và rồi đôi ủng của anh lướt nhanh trên mặt đường. Chẳng để ý đến con đường gạch mép nhấp nhô như những chiếc răng sứt, anh hiên ngang băng qua đám cỏ um tùm. “Bà O’Hara chết tiệt."
Blue nhăn mặt. Cô không hình dung được mình có thể nguyền rủa mẹ bằng cái từ tục tĩu như thế, cho dù cô có giận dữ thế nào. Thế nhưng mẹ cô lại chẳng để mấy vụ khẩu chiến đó tác động đến mình.
Người phụ nữ này thì khác. Đống vòng trượt trên cổ tay và ánh sáng hắt lên bộ ba chiếc nhẫn bạc thanh mảnh khi tay bà chạm vào cổ họng. Nhiều giây trôi qua. Thế rồi bà quay người bước vào trong nhà mà không thốt lên một lời nào.
Vẻ quyến rũ hớp hồn mà Dean đã vận dụng vô dùng khéo léo lúc này đã biến mất. Trông anh tàn nhẫn và xa cách. Cô hiểu anh cần rút lui, nhưng giờ không phải lúc cho chuyện đó. “Nếu tôi là dân đồng tính,” cô lên tiếng để giải tỏa căng thẳng. “tôi chắc chắn sẽ theo đuổi bà ấy.”
Vẻ kín bưng của anh biến mất và thay thế vào đó là cơn thịnh nộ. “Cảm ơn nhiều lắm.”
“Tôi chỉ thành thật thôi. Thế mà tôi cứ tưởng mẹ tôi thu hút chú ý lắm rồi cơ đấy.”
“Sao cô biết được bà ta là mẹ tôi? Bà ta nói với cô à?“
“Không, nhưng khó mà không nhận thấy sự giống nhau, dù bà ấy hẳn phải sinh ra anh từ khi mười hai tuổi.
“Giống nhau bề ngoài thôi, chắc cú là thế.” Anh lao lên bậc thềm hướng về cửa trước.
“Dean..."
Nhưng anh đã đi mất.
Blue không chung quan điểm bất dung túng đối với bạo lực của mẹ cô - cứ nhìn sự vụ xui xẻo với Monty vừa rồi thì biết - nhưng ý nghĩ người phụ nữ xinh đẹp kỳ lạ với đôi mắt đau đáu kia là nạn nhân của bạo hành khiến cô không yên, và cô theo anh vào trong nhà.
Dấu hiệu của việc sửa chữa ở khắp nơi. Một cái cầu thang với tay vịn dở dang mọc lên bên tay phải, cùng với một lối vào rộng phủ ni lông hẳn là dẫn đến phòng khách tạm thời của ngôi nhà. Phía trái, bên kia cặp giá cưa là một cái bàn ăn. Mùi sơn và gỗ mới át tất cả mọi thứ, nhưng Dean quá tập trung vào việc tìm mẹ mà không thèm chú ý đến sự thay đổi.
“Tin tôi đi,” Blue nói, “tôi hiểu cảm giác khi có những vấn đề mẹ con nghiêm trọng là thế nào, nhưng tâm trạng anh hiện giờ không phù hợp để giải quyết chuyện này cho lắm đâu. Có lẽ chúng ta nên bàn bạc kỹ trước đã?”
“Thôi đi.” Gạt lớp ni lông sang bên, anh nhìn vào trong phòng khách để rồi nghe thấy tiếng bước chân trên đầu. Anh quay về phía cầu thang.
Cô có thừa những rắc rối của riêng mình, nhưng thay vì để anh đi, cô lại bám sát gót anh. “Tôi chỉ đang bảo rằng anh nên cho mình chút thời gian bình tĩnh lại trước khi đối mặt với bà ấy thôi.”
“Biến đi.”
Anh đã lên đến bậc thang trên cùng, Blue theo sau chỉ vài bước. Trên này còn nặng mùi sơn hơn. Qua tấm lưng rộng của anh, cô nhìn đường hành lang rộng có hình thù bất thường. Tất cả cửa đều không có cánh, nhưng không giống tầng dưới, trên này đã được sơn lại, đui đèn điện mới toanh đang chờ được lắp đế, và mặt sàn ván rộng cũ bóng loáng. Qua vai Dean, Blue liếc thấy một phòng vệ sinh được sửa lại cẩn thận với đá ốp trắng tổ ong, ván lát chân tường ghép mộng được sơn mới, một cái tủ thuốc kiểu cổ và các trang thiết bị cố định bằng thiếc.
Mẹ anh xuất hiện từ một chỗ rẽ trong hành lang, một cái túi lớn mạ kim loại chứa đầy giấy tờ thõng thượt trên tay bà. “Mẹ không xin lỗi đâu.” Bà hiên ngang nhìn thẳng vào mắt anh. “Mẹ đã làm việc quần quật hơn bất kỳ quản gia thực thụ nào.”
“Tôi muốn bà ra khỏi đây,” anh nói bằng giọng lạnh lẽo đanh thép khiến Blue nhăn mặt.
“Ngay khi mẹ sắp xếp xong mọi thứ.”
“Ngay bây giờ.” Anh bước sâu hơn vào trong hành lang. “Chuyện này đúng là nhảm nhí, thậm chí là với bà.”
“Mẹ đã làm tốt công việc.”
“Gói ghém đồ đạc đi.”
“Giờ mẹ chưa đi được. Mai người ta sẽ đem mặt quầy bếp đến. Còn có thêm thợ điện và thợ sơn nữa. Không có mẹ ở đây là mọi việc không suôn sẻ được đâu.”
“Có sao thì tôi chịu,” anh cấm cảu.
“Dean, đừng ngớ ngẩn thế. Mẹ sẽ ở bên nhà nhỏ. Con thậm chí sẽ chẳng biết là có mẹ ở đây.”
“Có cố thì bà cũng chẳng trở nên vô hình được. Giờ thì mang theo đống rác rưởi của bà rồi cuốn xéo khỏi đây ngay.” Anh vượt qua Blue lao xuống tầng dưới.
Người phụ nữ trân trân nhìn theo bóng lưng anh. Đầu bà ngẩng lên, hai vai thẳng, nhưng rồi trọng lượng cơ thể dường như quá sức đối với bà. Cái túi rơi khỏi tay. Bà cúi xuống nhặt nó lên, nhưng rồi lại ngồi phệt xuống sàn, lưng tựa vào tường. Bà chẳng làm gì quá kịch như kiểu khóc òa lèn, nhưng trông bà buồn bã đến nỗi lòng dạ Blue thắt cả lại.
Người phụ nữ co gối lại, hai tay ôm chân, mấy cái nhẫn bạc khoe ra những ngón tay thanh mảnh. “Tôi đã muốn... sang sửa cho nó một ngôi nhà. Chỉ một lần thôi.”
Mẹ Blue sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến điều gì giống thế. Virginia hiểu những hiệp ước giải trừ vũ khí hạt nhân và hiệp định thương mại quốc tế, nhưng bà chẳng biết gì về việc xây dựng một ngôi nhà. “Cô không nghĩ anh ấy hơi lớn tuổi rồi sao?” Blue nhẹ nhàng nói.
“Phải. Hơi lớn tuổi.” Đuôi mái tóc dài rơi trên ngực áo camisole móc tay của bà. “Tôi không phải là người xấu xa. Bây giờ thì không.”
“Cô không có vẻ gì là xấu xa cả.”
“Chắc cô nghĩ rằng lẽ ra tôi không nên làm thế này, nhưng như cô thấy đấy, tôi chẳng có gì để mất cả.”
“Thế nhưng, che giấu thân phận có lẽ không phải là cách tốt nhất để hàn gắn quan hệ. Nếu đó là thứ mà cô đang tìm kiếm.”
Người phụ nữ co gối lại sát ngực. “Đã quá muộn để hàn gắn. Tôi chỉ muốn sửa chữa nơi này cho nó, rồi ra đi trước khi nó phát hiện ra tôi là bà O’Hara.” Bật cười lúng túng, bà ngẩng đầu lên. “Tôi là April Robillard. Tôi thậm chí còn chưa tự giới thiệu về mình. Chắc cô thấy chuyện này đáng xấu hổ lắm.”
“Không nhiều như lẽ ra phải thế đâu ạ. Cháu có thói xấu là tò mò chuyện của người khác.” Nhận thấy hai gò má nhợt nhạt của April đã hơi ửng hồng trở lại, cô liền nói tiếp. “Cháu không ham hố mua báo lá cải, nhưng nếu bước vào tiệm giặt là tự động mà thấy một tờ nằm gần đó, thì cháu sẽ lao qua hàng máy giặt để lấy được nó.”
April bật cười run rẩy. “Việc đọc những xì căng đan của người khác có sức mê hoặc nhất định, đúng không?”
Blue mỉm cười. “Cô có muốn cháu lấy cho cô thứ gì đó không? Một tách trà? Đồ uống gì đó?”
“Chỉ cần cô... ngồi với tôi một lát được không? Tôi nhớ những khi được ở cạnh phụ nữ. Những người làm việc ở đây tuyệt lắm, nhưng họ là đàn ông.”
Blue có cảm giác April không dễ gì yêu cầu giúp đỡ. Cô hoàn toàn hiểu được chuyện đó. Mùi gỗ mới thoang thoảng trôi lên cầu thang khi cô ngồi xuống sàn nhà trước mặt April và tìm một chủ đề vô thưởng vô phạt. “Cháu thích những gì cô đã làm.”
“Tôi đã cố làm cho những chỗ sửa chữa phù hợp với khung của ngôi nhà. Dean chẳng có lúc nào ngừng nghỉ. Tôi muốn nó có thể nghỉ ngơi ở nơi này.” Bà bật cười nghèn nghẹt. “Tôi đoán tối nay không phải là lúc tốt nhất để bắt đầu chuyện này.”
“Anh ấy có vẻ có lòng tự tôn khá cao.”
“Nó thừa hưởng từ tôi đấy.”
Blue lướt tay trên lớp ván sàn cũ kỹ, bóng láng. Dưới ánh nắng, chúng sáng loáng như mật ong. “Cô đã làm được rất nhiều việc.”
“Tôi thích làm việc này. Lẽ ra cô nên thấy ngôi nhà thế nào khi tôi mới đến đây.”
“Cô kể cháu nghe đi,” Blue nói.
April miêu tả những gì bà đã thấy khi mới đến và những thay đổi mà bà đã làm được. Trong lúc bà nói, tình yêu bà dành cho ngôi nhà như sáng bừng lên. “Ở trên này chúng tôi đã làm được nhiều việc hơn dưới tầng. Giường đã lắp hết, nhưng cũng chẳng còn nhiều việc khác nữa. Tôi đang định sớm tham dự mấy vụ bán đấu giá đồ đạc để bổ sung thêm vào số đồ nội thất mà Dean đã đặt.”
‘Thế cánh cửa đâu hết rồi?”
“Tháo ra để sửa lại rồi. Tôi không chịu được ý nghĩ thay cửa mới.”
Ở tầng dưới, cửa trước mở ra. Vẻ mặt April tối sầm lại, và bà nhanh chóng đứng dậy. Blue cần để họ được riêng tư, nên cô cũng đứng dậy.
“Mẹ phải gọi cho nhà thầu,” April nói khi Dean bước lên cầu thang.
“Đừng bận tâm. Tôi tự lo được.”
Quai hàm April siết lại. “Nói như kẻ chưa bao giờ tu sửa nhà ấy.”
“Tôi nghĩ tôi xử lý được,” anh rít giọng. “Nếu có thắc mắc gì, tôi chắc chắn sẽ gửi email cho bà.”
“Mẹ cần ít nhất một tuần để sắp xếp mọi thứ rồi mới rời đi được.”
“Quên chuyện đó đi. Tôi muốn mai bà ra khỏi đây.” Anh chống chân lên bậc thang trên cùng, chặn lối rút lui của Blue. Anh nhìn mẹ chằm chằm bằng ánh mắt lạnh lẽo. “Tôi đã đặt phòng cho bà tại khách sạn Hermitage ở Nashville. Nếu bà muốn ở lại đó thêm vài ngày, cứ ghi hóa đơn cho tôi.”
“Mẹ không thể đi nhanh thế được. Còn quá nhiều việc dang dở.”
“Bà có đêm nay để chuẩn bị.” Anh cố tình xoay lưng lại với bà để có thể quan sát phòng vệ sinh.
Dấu hiệu nài xin đầu tiên xuất hiện trong giọng April. “Mẹ không thể bỏ công việc này được, Dean à. Không thể khi mà mẹ đã đầu tư quá nhiều vào nó như thế."
“Này, bà giỏi việc bỏ đi lắm cơ mà. Nhớ chuyện đó diễn ra thế nào không? Nhóm Stones đến Mỹ. Bà biến mất. Nhóm Van Halen biểu diễn ở Madison Square Garden. Xin chào Quả Táo Lớn[1]. Hãy biến khỏi nơi này trước tối mai."
[1] Nguyên văn: Big Apple, tức là thành phố New York
Blue nhìn April ngẩng lên. Bà là một phụ nữ cao ráo, nhưng vẫn phải ngẩng lên nhìn anh. “Mẹ không thích lái xe đêm."
“Bà thường bảo tôi rằng ban đêm là thời gian tuyệt nhát để lang thang trên đường mà.”
“Phải, nhưng khi đó mẹ đang phê thuốc.”
Câu đáp trả của bà quá thẳng thừng khiến Blue không thể không cảm thấy một chút thán phục trong lòng.
“Những ngày xưa thân ái.” Khóc miệng Dean nhếch lên vẻ khó chịu, và anh quay xuống cầu thang.
April đi theo, nói sau lưng anh, vẻ nổi loạn đã dịu di. “Một tuần thôi mà, Dean. Đòi hỏi vậy là quá nhiều sao?"
“Chúng ta không đòi hỏi gì ở nhau, nhớ không? Khỉ thật, dĩ nhiên là bà nhớ. Chính bà đã dạy tôi điều đó mà.”
“Hãy cứ... để mẹ làm xong công việc ở đây thôi.”
Blue đứng trên đầu cầu thang nhìn xuống, thấy April với lấy cánh tay Dean để rồi rụt ngay lại trước khi chạm vào anh. Chuyện bà không thể chạm vào đứa con rứt ruột đẻ ra của mình làm Blue thấy xót xa ngoài sức tưởng tượng.
“Từ nhà này không thấy được ngôi nhà nhỏ.” April bước đến trước mặt anh, ép anh phải đối mặt với bà. “Cả ngày mẹ sẽ làm việc với đám thợ. Mẹ sẽ tránh xa khỏi con. Xin con đấy.” Bà lại hếch cằm lên. “Chuyện này... có ý nghĩa rất nhiều với mẹ.”
Dean không hề xúc động trước những lời cầu xin của bà “Nếu bà cần tiền, tôi sẽ viết séc cho bà.”
April vụt nổi giận. “Con biết là mẹ không cần tiền”
“Vậy tôi đoán chúng ta chẳng còn gì để nói với nhau."
April cuối cùng cũng nhận ra mình đã bị đánh bại, bà đút hai bàn tay run rẩy vào túi quần jean. “Hẳn rồi. Cứ tận hưởng nơi này đi.”
Blue không chịu được khi chứng kiến nỗ lực đau đớn của April nhằm bám víu chút tự trọng. Dù cô đã tự nhủ rằng đây không phải chuyện của mình, những lời dại dột ngoài dự kiến vẫn bung ra.
“Dean, mẹ anh sắp chết đấy.”