Phàn Thiếu Hoàng đi vào một tiệm đồ cổ quen thuộc. Hắn lấy đôi chim non toàn thân vàng óng trong xích sắt ra, cũng chẳng nói những lời thừa thải, đưa thẳng cho chủ tiệm.
Hiển nhiên tên chủ tiệm quen biết hắn, từ lúc hắn vào cửa đã cười không ngừng, rất giống như gặp được thần tài. Quả nhiên vật này vừa được hắn trao ra, đôi mắt đục ngầu của tên chủ tiệm lại sáng rỡ, nhanh chóng nhận lấy. Ra hiệu với Phàn Thiếu Hoàng, ý bảo chờ hắn, xong rồi nhanh chóng đi vào trong.
Cương thi mắt xanh cũng nhận ra được vật quý báu kia. Đó là con chim vàng báo tin mừng trong truyền thuyết, cũng được gọi là Phúc Điểu. Vật trong truyền thuyết, có bỏ ngàn vàng cũng khó tìm được.
Thậm chí Phàn Thiếu Hoàng cũng không buồn mở miệng. Chủ tiệm kia bước ra mặt mày hớn hở, giơ thẳng hai ngón tay, ra giá tiền. Cương thi mắt xanh không biết đó là bao nhiêu, chỉ có Phàn Thiếu Hoàng khẽ gật đầu, coi như đồng ý với chuyện mua bán này.
Lên Thúy Vi Sơn, nhị sư huynh Phàn Thiếu Hoàng phẫn nộ quỳ trước tổ sư gia. Trên dưới Thúy Vi Sơn đều đã quen với chuyện chưởng môn Phàn Phục Thanh tức giận gầm thét như sấm nổ -- Chiếc đệm hương dưới bài vị tổ sư gia, từ lúc bọn họ nhập môn đến nay chính là nơi nhị sư huynh chuyên ngồi...
Buổi tối, Phàn Thiếu Cảnh len lén lệnh cho Thi Sát của mình mang cơm đến. Phàn Thiếu Hoàng thẹn quá thành giận, một tay hất cả khay cơm và Thi Sát văng ra đất.
Thi Sát này quả là thật thà hiền lành, đứng lên không hề tức giận, tỉ mỉ thu dọn chén bát, lau khô sàn nhà sạch sẽ, không lâu sau lại bưng thức ăn đến.
Gân xanh trên trán Phàn Thiếu Hoàng bùng lên. Lần nữa lại ném nó trên mặt đất, nó vẫn thu dọn chén, lau sàn nhà. Không lâu sau, lại bưng thức ăn đến để ném ra đất nữa...
Cứ như thế lặp đi lặp lại năm lần, Phàn Thiếu Hoàng cũng chẳng giận dữ được nữa, run rẩy nhận lấy chén cơm, cuối cùng bắt đầu ăn. Bây giờ cương thi mắt xanh mới hiểu, tại sao Phàn Thiếu Cảnh lại sai Thi Sát của mình đến -- Nhìn từ trên xuống dưới Thúy Vi Sơn, cũng chỉ có nó mới có thể đối phó với cái tính xấu của Phàn Thiếu Hoàng thôi.
Khi cương thi mắt xanh về nhà gỗ nhỏ, Xảo Nhi vẫn chưa ngủ. Quỷ Xa đi ra ngoài kiếm ăn rồi. Bên ngoài nhà gỗ chỉ có cương thi mắt đỏ dẫn theo rất nhiều cương thi khác đi tới đi lui.
Mắt Xanh vừa vào nhà đã nổi giận. Trong chum nước của Xảo Nhi có rất nhiều cá lạ. Nó hoài nghi thò tay vào chum nước, vớt tất cả cá lên, lần lượt nhìn từng con một.
Rốt cuộc Xảo Nhi bị tiếng động của chum nước bên ngoài làm giật mình. Cô bước ra thấy nó quay về, đầu mắt cuối mày đều cười rất tươi "Sao lại vớt cá vậy?"
Cương thi mắt xanh nghe không hiểu. Nhưng có ngốc cũng hiểu được ý của lời nói này, nó mang cá "không rõ lai lịch" đưa cho Xảo Nhi. Xảo Nhi hoài nghi đưa tay nhận lấy, nó lại đánh vào tay cô.
Xao Nhi rút tay lại kêu rên đau đớn. Nó xuống tay rất nhẹ, nhưng rơi vào tay Xảo Nhi lại rất đau. Xảo Nhi thổi tay "Anh làm gì vậy."
Nó cũng không để ý, lại đưa cá sang. Xảo Nhi lại nhận, nó lại đánh. Sau mấy lần, Xảo Nhi tức giận, nó lại đưa cá đến, cô hừ khinh bỉ, bỏ về nhà gỗ nhỏ.
Cương thi mắt xanh mừng rỡ, chộp mười mấy con cá không rõ lai lịch ném xuống biển rất xa. Giờ Xảo Nhi mới hiểu được -- Hóa ra nó dạy cô không được nhận đồ của người lạ.
Lại nói chuyện liên quan đến Quỷ Xa. Con chim này ngoài trừ cái miệng ra thì chẳng có sức chiến đấu gì, nhưng được cái cơ thể rất nhanh nhạy. Chỉ vì nó xui xẻo đói bụng kiếm ăn gặp phải cương thi mắt xanh biết bay có phép thuật và tốc độ rất nhanh. Nếu như đám lão đạo của Thúy Vi Sơn, đuổi nó xong thì thôi, tu vi cao đến đâu cũng đừng mơ tưởng bắt được nó.
Cho nên dù sao cũng phải nói, con chim này thật ra không thệ... chỉ là quá xui xẻo mà thôi. Ví dụ như lần này, nó đi ra ngoài kiếm ăn, sớm không về muộn không về. Lại về ngay lúc cương thi mắt xanh ném mấy con cá không rõ lai lịch đi, cảm giác đồ chơi của mình có thể không có đủ đủ thức ăn cho đến khi mình quay lại.
Mắt Xanh lập tức nắm một cái cổ của nó (đúng vào cái cổ không có đầu). Kéo thẳng nó ra đến bờ biển, sau đó ý bảo nó học theo mình.
Mười tám con mắt của Quỷ Xa nhìn chăm chăm Mắt Xanh hồi lâu. Còn tưởng rằng Mắt Xanh muốn dạy nó thứ gì. Kết quả là, qua một lúc lâu sau, Mắt Xanh ngoi lên khỏi biển, trong tay nắm hai con cá...
Đồng chí Quỷ Xa kinh ngạc rất lâu, mới hiểu được con cương thi này muốn dạy nó bắt cá.
"Mẹ kiếp!!!" Nó đứng trên mặt đất, chín đầu đồng loạt tức sùi bọt mép "Mi mới bắt cá, cả nhà mi cũng bắt cá. Mẹ kiếp, cả tổ tông nhà mi cũng bắt cá...."
Sự thật chứng minh, có chín đầu cũng không tệ. Trong nháy mắt tổ tiên của cương thi mắt xanh đều bị mắng sạch sẽ. Nhưng Mắt Xanh lại không có phản ứng -- Quỷ Xa quên phiên dịch, nó nghe không hiểu....
Một thi một chim đánh nhau hỗn loạn trên bờ cát một trận. Quỷ Xa đứng giữa việc lựa chọn mất phong độ và trần truồng chạy nhông. Cuối cùng nó chọn mất phong độ, xuống biển bắt cá.
Nó bắt cá chuyên nghiệp hơn cương thi mắt xanh. Dù sao chín cái đầu cũng không phải vô ích, mỗi đầu ngậm một con cá cũng đủ cho Xảo Nhi ăn mấy ngày liền.
Cương thi mắt xanh rất hài lòng. Xảo Nhi cũng rất vui vẻ, luôn khen nó giống như chim cốc. Lúc đầu Quỷ Xa rất đắc ý, cho đến một ngày nó chân chính thấy được con chim cốc kia....
Từ đó về sau, Quỷ Xa lại có thêm chức năng mới -- Đó là bắt cá.
Cương thi mắt xanh đi ngủ với Xảo Nhi. Xảo Nhi vẫn còn đang giận dỗi vì nó ra tay đánh cô. Nó cũng không cảm nhận được, khom người nằm vào quan tài, vẫn ôm cô đặt lên ngực mình. Xảo Nhi nghiêng mặt đi không để ý đến nó. Nó dùng ngón tay vo ve trêu chọc trước mặt cô.
Cuối cùng Xảo Nhi vẫn không nhịn được, viết chữ lên ngực nó. Giữa bọn họ cũng chẳng có chuyện gì lớn, cũng chỉ là những chuyện vặt vãnh. Ví như nóc nhà bị dột. Ví như loại cá nào ít xương nhiều thịt, cái nào ăn ngon. Ví như cô mới thêu cho nó một chiếc túi nhỏ để mang theo bên người, không cho nó ném mất nữa vân vân...
Nó đợi cô viết xong mới trả lời, cũng chẳng có chú tâm gì. Nhưng đêm hôm sau có rất nhiều cỏ tranh lợp lên mái nhà. Trong chum nước của Xảo Nhi cũng dần có nhiều cá cô thích ăn hơn. Chiếc túi thêu cho nó cũng không bị ném mất nữa.
Cương thi mắt xanh trở về Thúy Vi Sơn không lâu, Phàn Thiếu Hoàng lại né tránh đồng môn, lén lén lút lút dẫn nó đi ra ngoài. Nó cảm thấy thú vị, cũng học theo hắn rón ra rón rén đi ra khỏi Thúy Vi Sơn.
Khi đó chỉ mới qua canh hai (22h - 24h), mặc dù bước chân của Phàn Thiếu Hoàng cũng rất mau, nhưng vẫn chậm hơn nó. Lần này hắn cũng không khách sáo, lập tức nhìn nó ý bảo: Chổ đó xa, chở tôi đi!
Cương thi mắt xanh nhìn nhau với hắn, nó không có ý kiến về việc làm công cụ giao thông. Nhưng nếu muốn cưỡi lên cổ nó thì tuyệt đối không được. Ngồi lên lưng thì có thể. Phàn Thiếu Hoàng không đồng ý. Như vậy chẳng khác gì kẻ bị thương, làm mất mặt hình tượng đạo gia của hắn. Hơn nữa, việc càng không chịu được chính là -- Cõng trên lưng, thì tay của đối phương khẳng định sẽ nâng cái mông mình...
Một người một thi khó có thể đạt được hiệp nghị. Cuối cùng cương thi mắt xanh đề nghị "Hay là ôm anh đi."
Phàn Thiếu Hoàng lại muốn rút kiếm. Nhưng nghĩ đến chánh sự vẫn quan trọng hơn, nên chấp nhận để cương thi mắt xanh ôm. Cưỡi mây đạp gió bay về nơi cần đến.
Lần đầu tiên hắn được bay trên không, một tay nắm kiếm, đồng thời cánh tay kia quàng qua cổ cương thi mắt xanh. Mặc dù thường ngày cương thi mắt xanh cũng không ưa sạch sẽ. Nhưng Xảo Nhi ngày nào cũng bắt nó tắm rửa thay quần áo. Lúc này trên người nó vẫn còn mùi thơm thoang thoảng. Nếu như bàn đến việc vệ sinh, nó không nghi ngờ chút nào tuyệt đối có thể là con Thi Sát vệ sinh gương mẫu nhất.
Điều này làm cho áp lực tâm lý của Phàn Thiếu Hoàng ít hơn một chút. Nếu như là con cương thi của cha mình, hắn tình nguyện bò đi cũng tuyệt đối không để nó chạm vào mình.
Cương thi mắt xanh dùng cái ôm công chúa để ôm Phàn Thiếu Hoàng. Cưỡi mây đạp gió đi đến nơi cực nhanh. Ánh mắt Phàn Thiều Hoàng tập trung nghiêm chỉnh, mang theo sự hưng phấn nói không ra lời "Đến rồi."
Nghe vậy, cương thi mắt xanh lại để hắn xuống. Xong rồi mới chợt nhớ ra, nó vẫn còn chưa chạm đất, cho nên đây chẳng phải là nhảy dù trên không ư?
Phàn Thiếu Hoàng được nếm cảm giác nhảy cầu, trước khi chứng kiến mình rơi xuống đất, cương thi mắt xanh đã tiếp được. Cho nên màn chạm đất thành công ly kỳ không hề có nguy hiểm gì.
Mặt Phàn Thiếu Hoàng đã đen như đít nồi.