Liễu Vân Tư cũng không nhiều lời, chỉ hỏi cậu tiền có đủ dùng hay không, Trương Hợp Hoan nói đủ dùng, bên này bao ăn bao ở, cũng không phải chi tiền, bảo mẹ chú ý thân thể một chút, một câu thực bình thường lại có thể làm cho Liễu Vân Tư mũi cay cay, nước mắt lưng tròng, đáng tiếc Trương Hợp Hoan không nhìn thấy.
Cúp điện thoại của mẹ, tìm một dãy số bấm gọi.
Qua một hồi lâu đối phương mới bắt điện thoại, bối cảnh có chút ồn, một người nam lớn giọng hô lên: "Tiểu Hoan à? Cha con đây!"
Trương Hợp Hoan thiếu chút nữa đã trả lời, tôi mới là cha của ông! Cha tôi sớm đã chết rồi, nhưng lập tức phản ứng lại, cuộc đời của cậu đã quay trở lại, cậu dùng tài phú cùng sinh mệnh cứu sống toàn bộ gia đình đã chết đi của cậu, trước tiên nghiệm chứng thân phận đối phương một chút: "Trương Gia Thành?"
"Thằng nhóc, phản rồi à, tên của cha để cho con gọi thế à?"
Trương Hợp Hoan bị mắng một câu cũng không tức giận chút nào, Trương Gia Thành thân là cha ruột xác thực có tư cách mắng như vậy, sau khi nghiệm chứng thân phận của cha ruột, Trương Hợp Hoan mới thoải mái kêu một tiếng: "Cha!"
Nói thật tình, người cha này đối với cậu thật sự không tệ, năm cậu mười sáu tuổi, cha cậu đã dẫn cậu đi ăn sushi khỏa thân, mà thân đặt sushi chính là ngọc nữ ngôi sao do truyền thông Tinh Vực đẩy lên, nhớ ngày đó thiếu niên là cậu còn liếm cả bàn đặt sushi.
Người cha này tuy hoang đường nhưng thật tình thương cậu, chỉ là không biết Trương Gia Thành ở đầu kia điện thoại thế nào, có phải là chủ tịch kia không?
Trương Gia Thành ở đầu kia điện thoại lại có thể lặng lẽ, qua một hồi lâu mới mở miệng nói: "Con, có phải thiếu tiền không?"
Trương Hợp Hoan ngẩn ra một chút, không rõ vì sao lại đột nhiên hỏi như vậy, cậu cũng không biết từ năm năm trước sau khi cha mẹ ly hôn, cậu đã không gọi Trương Gia Thành một tiếng cha nào nữa.
"Thiếu!"
"Bao nhiêu?"
"Hai tỷ!"
"Cút đi! Lão tử tinh tẫn nhân vong cũng không có nhiều như vậy!" Trương Gia Thành mắng một câu, sau đó tự cười lên, hắn nói cho Trương Hợp Hoan mình ở tỉnh thành mở công ty vận tải, gần đây làm ăn rất bận rộn, hỏi con có nguyện ý lại đây hỗ trợ hay không.
Trương Hợp Hoan không chút do dự cự tuyệt, cậu đối với vận tải không có hứng thú gì, hơn nữa cậu hiện tại thiếu nhất không phải tiền mà là thanh danh, không có thời gian lãng phí ở chuyện nhỏ kiếm tiền này.
Trương Gia Thành cho cậu số QQ, tất cả số QQ của Trương Hợp Hoan trong quá khứ đều trở thành phế thải, số QQ trên điện thoại di động hiện tại cũng không tìm được mật mã, chỉ có thể làm cái mới, vốn tưởng rằng cha chuyển khoản cho cậu, nhưng quay đầu ngẫm lại, chi tiền qua di động hình như là chuyện sau năm 2014, hiện tại mới là 2011.
Thế giới song song cải biến rất nhiều, nhưng quá trình phát triển kinh tế hình như cũng không có thay đổi gì.
Bất quá cha bảo cậu gởi số thẻ qua, Trương Hợp Hoan gởi số thẻ mới đăng ký, không bao lâu Trương Gia Thành đã chuyển cho cậu năm ngàn, cảm giác cha ra tay cũng không có hào phóng vung tiền như rác như trong quá khứ, nhắm chừng cuộc sống hiện tại cũng không quá giàu có.
Trương Hợp Hoan tuy không có để năm ngàn đồng vào mắt, nhưng đối với cậu trước mắt mà nói cũng là một số tiền lớn.
Bên ngoài truyền đến tiếng phát thanh cũng không tiêu chuẩn, là Lữ Tú Phân trong phòng phát thanh đang đọc tin tức, theo thời đại phát triển rất nhiều hương trấn đã bỏ đi phòng phát thanh, tự nhiên sẽ không còn phát thanh hương trấn, trấn Lý Miếu vẫn giữ lại phương thức phát thanh truyền thống này, buổi sáng cùng buổi chiều mỗi ngày đều có hai lần tin tức, đương nhiên còn thuận tiện phát một ít thông báo mất đồ này nọ.
Mặc dù có chút quá hạn, nhưng xác thực dân chúng các thôn đều rất thích nghe, nhất là người già, bình thường những người thất lạc đồ đạc cũng thích đến đây để phòng phát thanh hỗ trợ thông báo một chút.
"Phía dưới là vật mất mời nhận, Lý Phượng Mai trấn Vương Mạnh bị lạc, bà lão năm nay bảy mươi tuổi, tóc ngắn, trên thân mặc áo sơmi sợi tổng hợp màu xám, dưới mặc quần kaki, chân mang giày vải đen, người biết được xin liên hệ với đồn cảnh sát trấn Lý Miếu. Đồng chí Lý Thành Văn nhặt được một ví tiền, bên trong có chút tiền mặt, trong ngăn ẩn có 2 cái bao cao su…"
Trương Hợp Hoan nghe đến đó nhịn không được nở nụ cười, phòng phát thanh này thật đúng là cái gì cũng có thể đọc, nhắm chừng người mất đồ rất yêu thích sinh hoạt.
Mở cửa đi ra ngoài, đi đến phòng phát thanh cách vách, nhìn thấy Lữ Tú Phân đang ngồi ngay ngắn ở trong phòng đọc, bởi vì không có nội dung gì nên rất nhanh đã đọc xong, Trương Hợp Hoan gõ cửa đi vào, tặng một hộp chocolate cho Lữ Tú Phân, đây là cậu mua trước khi đến đây, Trương Hợp Hoan am hiểu sâu đạo tặng lễ, nhất là tặng lễ cho phụ nữ cũng không tiếc rẻ, mặc kệ già trẻ.