• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tiểu Trương, cậu quá khách khí rồi."

"Chị Lữ, cảm ơn chị chiếu cố, vừa rồi tôi nghe được chị phát thanh thật tốt."

Lữ Tú Phân khanh khách cười lên: "Quấy rầy đến cậu à? Tôi sao có thể so với người ta được, tôi chỉ tốt nghiệp bằng trung học, cũng không trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, để cậu chê cười rồi."

"Phát thanh quan trọng nhất là thân thiết tự nhiên, ở điểm này chị làm rất tốt, còn tốt hơn cả phát thanh viên đài huyện đó."

"Phải không?" Lữ Tú Phân cười đến mắt cũng híp lại, tiểu tử này thực có thể nói.

Trương Hợp Hoan nịnh cô vài câu chủ yếu là vì làm tốt quan hệ quần chúng, hai người đang nói chuyện thì có người gõ gõ cửa, đi vào là một cô gái mười bảy mười tám tuổi, cô là Hàn Mai Mai cháu họ của Lữ Tú Phân, cũng là học sinh cấp ba trung học trấn Lý Miếu.

Đối với học sinh cấp ba mà nói thì không có nghỉ hè, trước mắt đang học bổ túc ở trường, Lữ Tú Phân để cô tìm gian phòng học ở đài phát thanh, bình thường sau khi tan học thì đến đây ôn tập, buổi tối thì ở nhà của Lữ Tú Phân.

Hàn Mai Mai tóc thắt hai bím, ăn mặc có chút quê mùa, làn da lại trắng nõn nhẵn nhụi hiếm thấy ở cô gái nông thôn, tướng mạo thanh tú, nhìn thấy trong phòng phát thanh có người lạ lập tức ngại ngùng cúi đầu xuống, mặt lập tức hồng đến bên tai.

Lữ Tú Phân giới thiệu một chút, Hàn Mai Mai rụt rẻ gọi một tiếng chú Trương.

Trương Hợp Hoan trong lòng nói tôi chỉ lớn hơn cô có mấy tuổi, tôi chỉ ngang hàng với chị của cô mà thôi. Chú thì chú, dù sao Hàn Mai Mai vẫn là một học sinh chưa có tiếp xúc với xã hội.

Vào sáu giờ tối, Lữ Tú Phân mời cậu đi khách sạn Tam Nông, trạm trưởng đài phát thanh Hứa Thế Mậu sáu rưỡi đến, đi cùng còn có viện trưởng bệnh viện trấn Lý Miếu, Cục trưởng bưu cục trấn, tuy là lấy danh nghĩa chào đón Trương Hợp Hoan, ai cũng không để phóng viên thực tập này vào mắt, sau khi hư tình giả ý khách sáo vài câu, Trương Hợp Hoan vị khách này đã không người hỏi thăm, không cảm giác tồn tại gì, người khác cũng không có hứng thú đi gần với một phóng viên nho nhỏ như cậu.

Thật ra ở đơn vị cơ sở mời khách ăn cơm cũng có chú ý, Trương Hợp Hoan chính là danh mục, cậu nếu không đi, bữa cơm này cũng không dễ chi trả.

Trương Hợp Hoan cũng rõ ràng mình đêm nay chỉ là công cụ định vị hình người, cũng không cảm thấy mất mát, những người này khinh thường cậu, thật ra trong mắt cậu cũng không có những người này, lấp đầy bụng, cũng không có hứng thú ở trong căn phòng sương khói lượn lờ kia, cậu thật ra quá khứ hút thuốc cũng dữ, nhưng sau khi cuộc đời trở lại đột nhiên không có hứng thú gì đối với thuốc lá, lại càng không có hứng thú đối với hít khói thuốc thụ động.

Tìm cớ rời đi trước, Hứa Thế Mậu giả ý giữ lại vài câu, thật ra cũng muốn cậu đi, lưu một phóng viên ở bên cạnh nói chuyện cũng không có tiện.

Trương Hợp Hoan thời điểm đi ra nhìn thấy bên ngoài đã tối đen, lấy điện thoại nhìn nhìn thời gian, chín giờ tối, trên người dính đầy mùi khói thuốc, trở về lại phải tắm rửa một lần.

Thời điểm đi về đài phát thanh, nhìn thấy Hàn Mai Mai ở ven đường bị ba thanh niên trấn nhỏ ngăn cản, đây là những đứa muốn cua cô bé, mấy tên này đều là lưu manh địa phương trấn Lý Miếu, chơi bời lêu lổng không làm việc đàng hoàng, cả ngày nhìn chằm chằm nữ học sinh trung học trấn Lý Miếu, không ít nữ sinh xinh đẹp đã bị đã bị chúng quấn lấy, đồn cảnh sát khu vực cũng đã tiến hành phê bình giáo dục đối với mấy đứa này, nhưng cũng chỉ là nước đổ đầu vịt, không có hành vi trái pháp luật mang tính thực chất, đồn cảnh sát cũng không tiện xử lý.

Hàn Mai Mai vốn cũng không có đi ra ngoài muộn như vậy, nhưng cô để tư liệu ôn tập ở trường học, nên phải quay lại lấy, trên đường trở về thì gặp phải mấy tên lưu manh này.

Ba tên này hiển nhiên đã uống chút rượu, rượu vào gan lớn, một tên trong đó cánh tay xăm rồng gọi là Phí Đại Long, hắn là phú nhị đại nổi danh trấn này, trong nhà mở công ty vật tư nông nghiệp buôn bán thuốc bảo vệ thực vật, bởi vì chi tiêu cũng thoải mái, cho nên bình thường đi ra đi vào luôn luôn có một đám tiểu đệ kiếm ăn kiếm uống đi theo, diễu võ dương oai nơi nơi, dù sao ở đây cũng không ai dám chọc.

Hàn Mai Mai muốn đi vòng qua, nhưng ba người cố ý ngăn cản đường đi của cô, Hàn Mai Mai có chút nóng nảy: "Các người còn như vậy tôi báo cảnh sát."

"Báo à, ha ha, Hàn Mai Mai, anh đã nhắm trúng em, đừng đi học nữa, đến trường chi cho khổ, theo anh, quần áo đồ trang điểm muốn cái gì anh mua cho em cái đó, lại còn ăn ngon uống đã nữa." Phí Đại Long nói xong còn động tay chân, bắt lấy cánh tay Hàn Mai Mai, Hàn Mai Mai liều mạng giãy dụa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK